"Hy vọng ngày mai có thể thấy được toàn bộ tư binh của chư vị tại quân doanh." Vãn Vãn nở nụ cười hiền hòa.
"Chúng thần tuân mệnh." Đám đại thần đồng loạt quỳ xuống đất quy phục.
Cơ Thiên Dịch lại ho khan, yếu ớt khoát tay: "Tàn tiệc đi."
Bấy giờ đám đại thần mới run rẩy đứng lên, ai nấy kéo nhau lục tục rời đi.
Thời điểm Mạc tả tướng đi ngang Mạc Vãn Ca, ông dùng ánh mắt nặng nề khẽ liếc nàng một cái rất nhanh, sau đó cất bước lướt qua như người dưng kẻ lạ.
Hoàng thành Đại Can nhuốm đẫm máu tươi, thi thể chất thành từng đống cao ngất ngưởng, nô tỳ nội thị thức trắng cả một đêm rửa sạch toàn bộ vết máu tanh tưởi vương vãi khắp hoàng cung.
Thân thể Cơ Thiên Dịch quá yếu ớt, Cao tổng quản đành hộ tống hắn trở về Ngọa Long Điện.
Vãn Vãn và Mạc Vãn Ca sóng vai đứng ở nơi cao nhất hoàng cung, trông mắt ngắm nhìn xuống thành trì đèn đuốc sáng rọi, rực rỡ vô ngần.
"Vãn Ca, ngươi vẫn chưa thể tha thứ cho ông ta?"
Sở dĩ Mạc Vãn Ca đối xử với Mạc tả tướng tuyệt tình như vậy, là bởi vì ông từng gây ra lỗi lầm với mẫu thân của nàng.
Mạc Tả Tướng thân là truyền nhân Mạc gia, phải sinh con trai mới có thể kế thừa gia nghiệp. Nhưng mẫu thân của Mạc Vãn Ca gả cho ông đã lâu vẫn chưa sinh được một đứa con trai, dưới áp lực nối dõi tông đường ngày càng đè nặng, Mạc tả tướng nạp liên tiếp mấy thê thiếp vào phủ.
Lại nói mẫu thân của Mạc Vãn Ca sinh sống trong Mạc gia cũng không dễ dàng gì, bị mấy người thiếp thất hãm hại, cuối cùng lâm bệnh nặng qua đời, khi ấy Mạc Vãn Ca còn rất nhỏ. Bản thân Mạc tả tướng hằng ngày trên triều chính tranh giành quyền lợi, cộng thêm mấy vị thê thiếp quấn lấy giở đủ trò tranh sủng, liền vô ý bỏ bê Mạc Vãn Ca, để nàng phải một thân một mình trưởng thành trong cái vòng luẩn quẩn đấu đá gia tộc.
Mạc Vãn Ca cho rằng cái chết của mẫu thân mình đều do lỗi của Mạc tả tướng, chính vì ông quá tham vọng quyền lực phân tranh, luôn đặt lợi ích của gia tộc lên hàng đầu, cho nên, nàng muốn chính tay hủy diệt căn cơ Mạc gia, hủy diệt thứ mà ông ta để tâm nhất.
Khuôn mặt thiếu nữ hiện lên vẻ bi thương, rất nhanh lại bị hận ý khỏa lấp.
"Tha thứ? Cả đời này ta không bao giờ tha thứ cho hắn!"
Vãn Vãn khẽ thở dài, có cơn gió man mát đêm khuya thổi qua, khiến mùi mái tươi tanh nồng trên người hai thiếu nữ loãng đi ít nhiều.
"Nghe nói thần y từng xuất hiện ở Mạc Bắc, ngày mai ngươi lên đường truy tìm hắn đi!"
Rời xa chốn hoàng thành đầy rẫy mưu mô thủ đoạn này, ít ra cũng có thể khiến Mạc Vãn Ca khuây khỏa đôi chút.
"Tuân lệnh thưa điện hạ, ta nhất định sẽ đem thần y trở về hoàng cung." Mạc Vãn Ca cất lời vô cùng nghiêm nghị.
Chỉ còn lại ba tháng, nhất định trong ba tháng này phải tìm được thần y kia!
Ngày hôm sau.
Đám thần tử theo Lương gia tạo phản đều bị đem đi xử trảm.
Vãn Vãn lưu lại tính mạng của Lương Uyển Nhiên xem như một phương án dự phòng, lỡ bên phía Tây Kỳ không chịu an phận, đến lúc đó có thể dùng tới ả ta.
Nữ chính bây giờ đã mất đi khả năng sinh con nối dõi, lại mang lên mình cái tội danh mưu phản tày đình, để nàng chống mắt lên xem ả ta còn quan trọng đối với nam chính tới mức độ nào.
Tư binh của đám thần tử đều bị Vãn Vãn thu hồi sung vào quân doanh. Lại nói bọn người này được các gia đình quyền quý tự mình nuôi dưỡng, chưa từng được rèn luyện kỷ cương, suốt ngày sống phóng túng buông thả. Nếu đem ra sa trường, một là chẳng sống sót được mấy hơi, hai là tìm mọi cách để đào ngũ.
Quân lệnh nghiêm minh, luật lệ Đại Can cấm tuyệt kẻ nào có hành vi đào ngũ, bắt được bất cứ ai vi phạm, xử tử tại chỗ.
Vãn Vãn đặc biệt dặn dò tướng lĩnh thân cận phải rèn luyện đám tư binh kia thật nghiêm khắc, vì để chúng giữ mạng của mình trên sa trường lâu hơn, cũng đồng thời rèn giũa tính kỷ luật bản thân.
Thời điểm Vãn Vãn vừa xử lý xong chính sự đã được hạ nhân thay Cao tổng quản tới truyền lời, rằng bệ hạ đang đợi nàng ở Ngự hoa viên ngắm trăng thưởng rượu. Thiếu nữ nào nỡ từ chối làm Cơ Thiên Dịch phiền lòng, liền thay y phục đi tới Ngự hoa viên.
Ánh minh nguyệt đêm nay xinh đẹp vô ngần, nơi bộ bàn ghế đá trong Ngự hoa viên, Cơ Thiên Dịch lẳng lặng ngồi đó, bấy giờ hắn đã trút xuống bộ Long bào nặng nề, thay thế bằng y phục trắng tinh, dáng dấp thiếu niên tuấn tú như kẻ văn sĩ quanh năm dùi mài kinh thư.
"Dịch Nhi." Vãn Vãn đi tới.
Cơ Thiên Dịch ngước mắt, đáy mắt tràn ngập ý cười sung sướng, "A Tả đến rồi đấy à."
Tư vị đêm xuân sắc ấy quá mức mê người, mỗi lần nhắm mắt lại hắn đều hồi tưởng đến cảnh tượng bản thân mất đi kiểm soát trong bàn tay A Tả, tới nỗi hàng đêm hắn đều bị những giấc mộng hoang đường quấn lấy.
Vì vậy, tối nay hắn chuẩn bị loại rượu rất mạnh, ẩn chứa vài phần tâm tư hèn mọn.
Nếu như chuốc say được A Tả, hắn sẽ thêm lần nữa được thưởng thức tư vị ý loạn tình mê cùng nàng!