"Đúng thế! Đế Cơ điện hạ quá tàn bạo.."
"Thảo nào đến giờ chẳng ai dám hỏi cưới nàng, chỉ sợ rằng tương lai Đại Can sẽ giống như lời Nhạc Sư kia nói, bị hủy hoại trong tay nữ nhân.."
"Điệu vũ tế lễ còn chưa hoàn thành, vận khí của Đại Can tận rồi, trời ạ.."
"..."
Dân chúng nhao nhao ầm ĩ, có oán giận, có trách mắng, thậm chí có kẻ không cam lòng quỳ gối nữa, đứng bật dậy chỉ trỏ.
Vãn Vãn đứng đó, thân thể đơn bạc đón lấy cơn gió tạt qua, đôi dải lụa đào cũng ủ rũ xõa xuống.
"Phá hư Quốc Tế nên xử trí ra sao?" Thanh âm của nàng vô cùng bình tĩnh.
"Nên xử trảm." Hồng Tiên lập tức tiếp lời.
"Vậy.. thưa Đế Cơ điện hạ, người có muốn tiếp tục điệu vũ tế lễ không?" Lương hữu tướng trầm mặt thốt.
Nhạc Sư nắm rõ nhạc luật của Phi Thiên Vũ đã chết, không có ai tấu nhạc, một khi Phi Thiên Vũ không thể hoàn thành, chắc chắn sẽ kéo theo lỡ dở buổi tết lễ. E rằng toàn bộ con dân Đại Can.. sẽ chẳng bỏ qua cho nàng ta.
Vãn Vãn bỗng nhiên nhoẻn miệng cười, sát khí lành lạnh ẩn hiện nơi khóe môi, đóa anh đào đỏ mọng mấp máy: "Tiếp tục."
"Nhưng mà.." Lương hữu tướng còn chưa kịp nói hết lời.
Giữa khoảnh khắc ấy, trong không trung bất chợt vang lên tiếng tấu đàn, thanh âm kia mờ ảo, làn điệu bi tráng, tựa như tái hiện lại khung cảnh thiên quân vạn mã anh dũng xông thẳng vào quân thù, vô số binh tướng kiên cường bất khuất lấy mạng mình thủ vệ non sông, sau lại tựa như sóng nước trên sông, từng đợt từng đợt nhẹ nhàng đon đả.
Giống như tiếng réo gọi của thiên nhiên, trong tầm mắt mọi người, một nữ tử bận bạch y bước tới.
Nàng ôm trong ngực chiếc huyền cầm, sợi tóc tung bay trước gió, khuôn mặt linh động khả ái kia chính là.. Mạc Vãn Ca.
Ngón tay thiếu nữ bay múa trên dây đàn, từng đợt nhạc luật tản mát ra như cơn sóng dập dìu, nhuộm đầy cả không gian.
Mọi người đồng loạt nín thở, vị Đế Cơ điện hạ trên đài cao kia đột nhiên phi thân bay vút lên trời cao như hùng ưng, nương theo tiếng đàn nhảy múa trong không trung, tay áo lụa là hất ra, khe khẽ phiêu động, xinh đẹp tuyệt trần.
Bách tính kinh hãi ồ lên, sau đó quỳ sụp xuống đầy thành kính, ai nấy đều dõi theo vũ điệu kinh tâm động phách kia.
Đến hồi cuối đoạn nhạc, Vãn Vãn đạp giải lụa phóng vút lên cao, cả người xoay tròn trên không trung, tay áo đỏ thẫm cũng theo đó lượn quanh như đóa hoa bỉ ngạn.
"Trời ạ!"
"Phi Thiên Vũ! Phi Thiên Vũ!"
Bánh tính kích động khôn nguôi, ông trời ban phước lành cho Đại Can, phù hộ cho Đế Cơ điện hạ hoàn thành Phi Thiên Vũ.
Tại lúc đó, Lương hữu tướng ngoắc tay gọi thủ hạ tới, ghé tai hắn phân phó điều gì, trong mắt lập lòe hàn quang.
"Trời phù hộ Đại Can, Đại Can tồn tại vĩnh cửu.."
Vài tiếng reo sung sướng vang lên, kéo theo đó là thanh âm cảm động đến bật khóc.
Khoảnh khắc ấy, bất luận là thường dân hay cung tỳ thị vệ, đều đồng thời quỳ rạp xuống đất.
Ánh mặt trời vàng ươm trên nền trời xanh thẳm, nhuộm khắp Đại Can thành một dải sáng vàng kim rực rỡ.
Giữa lúc mọi người đang đắm chìm trong cảm xúc vui sướng, đột nhiên một toán kẻ bận áo đen bịt mặt lao vút ra, xông tới toan tấn công Vãn Vãn. Bao vây tứ phía, không chừa cho nàng bất cứ kẽ hở nào.
"A! Điện hạ!"
"Có thích khách!"
"Giết người rồi! Thích khách!"
Đám người hoảng hốt thét toáng lên.
Tiếng thét chói tai đan xen với âm thanh đao kiếm va chạm vào nhau, bên dưới tế đàn đã loạn như cào cào.
Bách tính tận mắt chứng kiến Đế Cơ điện hạ mà bọn họ tôn kính nhất giao đấu cùng đám thích khách, trên người nàng bị rạch mấy đường, dòng máu đỏ tươi tanh nồng vương vãi, chẳng biết là của thích khách hay là của điện hạ.
Mạc Vãn Ca rút một thanh hàn kiếm từ trong thân huyền cầm ra, vọt vào giữa toán hắc y nhân.
Sau một hồi, đám thích khách chẳng một ai sống sót, tất cả đều bị chém chết tại chỗ, máu tuôn ra ồ ồ như nước lã.
Mà Vãn Vãn cũng ngã xuống đất ngất lịm đi, Hồng Tiên ôm lấy thân thể nàng, hô lớn: "Ngự y, nhanh tuyên ngự y! Đế Cơ Điện Hạ bị trọng thương! Nhanh lên!"
Bỗng chốc mây đen vần vũ kéo tới phủ kín bầu trời hoàng thành, báo hiệu cơn giông bão sắp tới.