Vãn Vãn ghé thăm Cơ Thiên Dịch, thấy hắn vừa uống thuốc xong đương an ổn chợp mắt, bấy giờ mới tới Ngự thư phòng đợi Hồng Tiên áp tải Mạc Vãn Vãn đến.
Bên này, Mạc Vãn Ca đang ở trong nhà gặm bánh ngọt, bỗng nhiên đáy mắt bắt gặp một bóng đen chớp lóe, phút chốc cả thân mình đã bị ai đó xốc ngược lên vai.
Sau khi phát hiện đó là Hồng Tiên, nàng chẳng thèm phản kháng, trong thời gian bị áp tải còn thảnh thơi đếm số cọng tóc của Hồng Tiên.
Chẳng qua bao lâu, Hồng Tiên đã vác Mạc Vãn Ca tới Ngự thư phòng, mở cửa ra ném phịch nàng ta xuống đất, sau đó khép cửa lại.
Lăn lộn vài vòng xong, Mạc Vãn Ca đứng dậy, dáng dấp bình thản như con bò chỉ rụng mất một cọng lông.
"Có gì ăn không?" Đôi mắt nàng ta mở thao láo, chớp chớp nhìn thiếu nữ đang ngồi chỗ thư án.
Vãn Vãn vươn tay chỉ, "Bên kia."
Mạc Vãn Ca hấp ta hấp tấp chạy qua, bốc hoa quả tiến cống nhét vào mồm.
"Có tin tức gì của Thần y cốc chưa?" Vãn Vãn hỏi.
Mạc Vãn Ca vừa nhai hoa quả nhồm nhoàm vừa đáp câu được câu không: "Có ít manh mối."
Mười dặm quanh Thần y cốc phủ đầy trận pháp phức tạp, còn có cả một vùng đầm lầy tràn ngập chướng khí, đám tử sĩ phái đi chưa kẻ nào chạm được tới cửa cốc, có thể gọi đó là nơi một đi không bao giờ trở lại.
Thần sắc Vãn Vãn vô cùng mừng rỡ: "Sao? Có nhìn thấy thần y chưa?"
Tuy thần y nọ hành tung bất định, nhưng hàng năm đều sẽ dừng ở Thần y cốc nghỉ ngơi một tháng, cơ hội này tuyệt đối không được để vuột mất.
Mạc Vãn Ca khẽ lắc đầu, "Vẫn chưa."
Thiếu nữ cau mày, hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"
Thả hoa quả bản thân yêu thắm thiết xuống, vẻ mặt Mạc Vãn Ca nghiêm túc hẳn: "Tất cả những tử sĩ ta phái đi đều không hề quay trở lại, ngay cả cửa Thần y cốc cũng chẳng tìm được."
Giữa mi tâm Vãn Vãn hằn lên tia sát khí, ly ngọc trong tay phút chốc hóa thành bột phấn, "Chỉ mong sớm tìm được thần y, Vãn Ca à, Dịch Nhi.."
Mạc Vãn Ca cũng biết rõ tình trạng của Cơ Thiên Dịch lúc này, nàng trầm giọng bảo: "Ngươi yên tâm đi, cho dù có liều mạng ta cũng phải tìm bằng được tên thần y kia, nếu hắn không chịu đi, ta sẽ trói hắn áp giải tới cửa hoàng cung!"
Khẽ xoa thái dương hơi nhói đau, Vãn Vãn hỏi: "Bên Mạc gia sao rồi?"
Thần sắc Mạc Vãn Ca băng lạnh, tùy ý nằm phịch xuống cái ghế dài, "Đám con vợ kế đấu tới giành lui, chẳng có gì hay ho."
"Nói như ngươi vậy, cha ngươi nghe được không đánh què chân ngươi mới lạ!"
Mạc Vãn Ca nghẻo đầu sang một bên, le lưỡi cười nói: "Yên tâm, ông ta là người đọc sách quanh năm, thân thể yếu đuối, đánh không lại ta đâu."
Đế Cơ trầm ngâm trong phút chốc, thốt: "Còn ba tháng nữa là tới Quốc Tế, sau đó Lương gia chắc chắn sẽ hành động."
Nữ hài bên kia ngồi thẳng dậy, đôi con ngươi khấp khởi ý mừng, "Rốt cuộc Lương gia cũng chịu động thủ, ta đợi mỏi cổ muốn chết đây."
Vãn Vãn liếc xéo, "Lương gia tạo phản mà ngươi mừng rỡ thế à?"
Mạc Vãn Ca chớp chớp mắt, vẻ mặt thành thật ngay thẳng bảo: "Thì Lương gia tự chui đầu vào cửa tử, ta đợi thu dọn phe cánh bọn họ luôn."
"Sau đó Mạc gia sẽ khống chế triệt để triều chính trong tay?" Vãn Vãn cười nhạt nói tiếp.
Thần sắc Mạc Vãn Ca nghiêm túc khác thường, vẻ cà lơ phất phơ biến đâu mất tăm, lưu lại giọng nói lành lạnh ẩn ẩn sát khí, "Sau khi Lương gia diệt môn, sẽ tới phiên Mạc gia."
Vãn Vãn nhướng mày: "Mạc gia là gia tộc của ngươi, nỡ tuyệt tình thế sao?"
Phút chốc gương mặt Mạc Vãn Ca khôi phục lớp mặt nạ ngụy trang, ngây ngô nói: "Tuyệt tình á? Điện hạ, sao người lại nói thế, lòng ta nát tan rồi, người phải đền mấy hoa quả tiến cống này cho ta đem về ăn, hu hu.."
"Lấy về hết đi!" Vãn Vãn phất tay.
Mạc Vãn Ca vốn là một con hồ ly am hiểu ngụy trang, đám quý nữ trong kinh thành, thậm chí cả người Mạc gia, đều lầm tưởng nàng ta là một nữ hài ngu ngốc ham ăn chẳng rành thế sự.
"Đa tạ điện hạ." Mạc Vãn Ca vui vẻ, vươn tay ôm trọn hoa quả trên bàn vào ngực.
"Bảo Hồng Tiên tiễn ngươi về đi."
Nữ hài lại lắc đầu nguầy nguậy, nói: "Hồng Tiên thô lỗ lắm, mấy khớp xương của ta đều bị nàng ta bạo hành cho sắp gãy hết rồi."