Bởi vì tâm trạng bị kích thích đột ngột, Cơ Thiên Dịch khựng lại ho khù khụ, sắc mặt nhợt nhạt đỏ ửng lên.
Vãn Vãn vội vàng đứng bật dậy, lại gần vỗ về lồng ngực hắn, "Dịch Nhi, đệ đừng kích động, A Tả chỉ hỏi thăm chút thôi."
Cơ Thiên Dịch bình ổn hô hấp của bản thân, mở miệng hỏi: "Vì sao đột nhiên A Tả lại nhắc đến chuyện này?"
Thiếu nữ nở nụ cười nhàn nhạt, nói: "Cũng may là Dịch Nhi không thích nàng ta, Lương gia lòng lang dạ thú, Lương Uyển Nhiên còn muốn hạ độc cho ta chết quách đi."
"Cái gì?" Sắc mặt đế vương sa sầm, đáy mắt càng đặc quánh thêm: "Thật to gan, dám mưu hại A Tả, bây giờ đệ lập tức phái người đi hành thích ả!"
Vãn Vãn ngăn hắn lại, nhỏ nhẹ bảo: "Tạm thời chưa nên động tới ả."
"A Tả?" Cơ Thiên Dịch nghi hoặc.
Nàng dịu dàng xoa mái đầu hắn, giải thích: "Mạng của ả hãy còn hữu dụng, còn về phần Lương gia.. ta tự có kế sách, Dịch Nhi chỉ cần chăm sóc bản thân thật tốt là được rồi."
"Được, mọi chuyện đều nghe theo A Tả sắp xếp." Cơ Thiên Dịch thu hồi vẻ mặt giận dữ, ỷ lại nói.
Lương Uyển Nhiên có gan dám mưu hại A Tả, hắn tuyệt sẽ không để ả sống an ổn trên cõi đời này.
Trời đêm đã ngả về khuya, cơn rét buốt tim gan ập tới, Vãn Vãn nhẹ nhàng đỡ hắn đứng lên, "Dịch Nhi, trở về nghỉ ngơi nào!" Dứt lời, nàng quay sang gọi Cao tổng quản đang kính cẩn đứng đợi ở phía bên kia hành lang: "Cao tổng quản, tiễn bệ hạ hồi cung nghỉ ngơi."
Cao tổng quản vội vàng đi tới, một tay ông cầm đèn lồng soi sáng, khom người nói: "Bệ hạ, mời người hồi cung."
Cơ Thiên Dịch chẳng mảy may nhúc nhích, chỉ quay sang bảo với Vãn Vãn: "Hoàng tỷ, để cung tỳ hộ tống tỷ về Ánh Nguyệt Cung."
Thiếu nữ lắc đầu từ chối: "Không cần đâu, bệ hạ, tiết trời rét buốt, Long thể của người quan trọng hơn, người mau hồi cung đi thôi!"
Đế vương thở dài bất đắc dĩ, đành để Cao tổng quản dẫn mình rời khỏi ngự hoa viên.
Vãn Vãn nhìn chằm chằm bóng lưng gầy gò của thiếu niên dần xa, đáy mắt từ từ trở nên thâm thúy. Sở dĩ tình trạng bệnh của Cơ Thiên Dịch cứ kéo dài liên miên không những do bởi di chứng từ lần lưu lạc nhân gian kia, mà còn vì trong thân thể hắn tồn đọng vô số loại độc tố, nàng phải mau chóng tìm được thần y trị khỏi giúp hắn.
Cao tổng quản xách đèn lồng cung đình đi đằng sau Cơ Thiên Dịch, nhìn thoáng qua nét mặt băng lãnh của đế vương, ông cảm thấy có chút kỳ quái, trước giờ mỗi lần được tâm sự cùng Đế Cơ điện hạ y như rằng tâm tình của bệ hạ trở nên vui vẻ vô cùng, ấy vậy mà tối nay nom thiếu niên trầm tư đến lạ thường.
"Cao tổng quản." Cơ Thiên Dịch lạnh lùng gọi.
Trái tim Cao tổng quản căng thẳng, lập tức hỏi: "Bệ hạ, người có gì cần phân phó?"
"Bên phía Ngọc Lan Điện.." Ánh mắt Cơ Thiên Dịch hung ác nhìn chằm chằm vào khoảng tối phía trước, giọng nói ẩn chứa sát khí mãnh liệt, "Tìm người để mắt thật kỹ cho trẫm!"
Vốn dĩ ban đầu hắn toan sai người đi hành thích Lương Uyển Nhiên, nhưng nghĩ tới lời nói của A Tả, hắn phải cố gắng nhịn cơn giận này.
Mặc dù Cao tổng quản chẳng hề hay biết chuyện gì đang xảy ra, tuy nhiên với trực giác của kẻ lọc lõi chốn cung cấm, e rằng sau này vị hoàng hậu bị biếm vào lãnh cung kia phải nếm trải khổ sở trăm bề.
Chẳng qua, vậy cũng đáng lắm, dã tâm của Lương gia há bệ hạ lại nhìn không thấu, chỉ bởi Lương gia là gia tộc lâu đời dốc lòng phò tá Cơ thị, nên người mới nhiều lần mắt nhắm mắt mở làm ngơ.
Quyền sanh sát của bọn họ.. thực chất chỉ nằm trong đôi lời vài câu mà bậc đế vương thốt ra thôi.
Ngày hôm sau, Vãn Vãn dẫn theo Hồng Tiên tới Ngọc Lan Điện của Lương Uyển Nhiên.
Vốn dĩ hoàng hậu Đại Can nên được ngự ở Tê Phượng Cung, tuy nhiên Cơ Thiên Dịch lại cấm không cho Lương Uyển Nhiên bước vào Tê Phượng Cung lấy một bước, chỉ để ả ở tại nơi Ngọc Lan Điện xa xôi.
Lương Uyển Nhiên lo lắng thay cho Âu Dương Lăng Duệ bị trọng thương, suốt cả đêm chẳng thể chợp mắt, lúc này nghe cung tỳ báo tin Đế Cơ điện hạ ghé thăm, sắc mặt lại càng thêm tái nhợt.
Ngày thường Đế Cơ điện hạ luôn đối xử với ả bằng thái độ từ ái, nhưng tối hôm qua thần sắc của Cơ Vãn Vãn lại lạnh lùng nghiêm khắc, khiến Lương Uyển Nhiên hơi chột dạ.
"Trưởng công chúa điện hạ, hôm nay người tới Ngọc Lan Điện, chẳng hay có việc gì.."