"Hoàng hậu nói rất đúng.."
Vài đại thần thuộc phe cánh Lương gia nhao nhao phụ họa.
Triều chính trước nay đều chia làm hai phe rõ rệt, Mạc tả tướng cùng Lương hữu tướng, bấy giờ bên phía tả tướng vẫn duy trì sự im lặng, không phản bác cũng không tán thành.
Ánh mắt sắc lạnh của Vãn Vãn chậm rãi đảo qua đám quần thần phe phái Lương hữu tướng, dưới ánh mắt thấu triệt băng lãnh kia, mấy kẻ nọ chột dạ cúi thấp đầu chẳng dám hó hé.
Chén rượu lưu ly trên tay Đế Cơ bị đập mạnh xuống mặt đất, tạo ra một âm thanh lanh lảnh giữa bầu không khí ngột ngạt. Tiếng ngọc lưu ly vỡ vụn tựa sấm sét giáng thẳng vào đầu tất cả mọi người đang có mặt trong đại điện.
Lương Uyển Nhiên cũng ngừng lời, kinh ngạc nhìn qua gương mặt vô cảm của Vãn Vãn.
Nếu không nhờ âm thanh này, bọn họ hầu như đã quên mất, nữ tử thanh lãnh đương tọa trên đài cao là kẻ nào.
Nàng là Đế Cơ điện hạ của Đại Can, là Nhiếp Chính Vương dưới một người trên vạn người, thân phận tôn quý há kẻ nào có thể sánh bằng. Mỗi tấc, mỗi thước giang sơn Đại Can đều nhờ nàng thủ vệ mới được an yên, hoàng quyền hãy còn nằm gọn trong lòng bàn tay một nữ tử là nàng đây.
Đôi môi đỏ mọng khẽ mở, "Hôn sự của bổn cung đâu đến phiên các ngươi sắp xếp, còn Tây Kỳ thái tử.."
Nàng lạnh lùng liếc sang Lương Uyển Nhiên, sau đó ánh mắt tựa như mũi tên phóng thẳng về phía Âu Dương Lăng Duệ, "Theo bổn cung thấy.. có vẻ như ngươi muốn tìm một nữ tử về Tây Kỳ làm ấm giường. Nhưng mà nữ tử này.. không phải người mà một Thái Tử Tây Kỳ quốc cỏn con có quyền si tâm vọng tưởng!"
Bàn tay Âu Dương Lăng Duệ siết chặt thành nắm đấm, đột nhiên tùy tiện chỉ về phía đám quý nữ tham dự yến tiệc, cuồng ngạo nói: "Dịch Đế, bản thái tử lấy một tòa thành trì đổi một quý nữ của Đại Can, cộng thêm lời hứa mười năm không xâm phạm lãnh thổ lẫn nhau và ba năm tiến cống. Không biết hậu lễ đến bậc này, có đủ khiến Dịch Đế hài lòng?"
Người bị chỉ vào là một thiếu nữ tinh xảo hoạt bát, nàng đang ngồi thảnh thơi ăn hoa quả trên bàn, lại chẳng ngờ bản thân đột nhiên trúng phải họa không đâu, hai mắt trợn tròn kinh ngạc.
Sắc mặt Mạc tả tướng hơi nhăn lại, lão chỉ có duy nhất một nhi nữ bảo bối này, há có thể nỡ lòng gả nàng ra xứ lạ.
Ánh mắt Lương hữu tướng lại lóe lên ý cười, mượn tay Thái Tử Tây Kỳ diệt trừ truyền nhân Mạc gia, thật là chuyện quá tốt.
Mạc Vãn Ca vội vội vàng vàng phun quả nho trong miệng ra, trừng lớn hai mắt nói: "Ta không lấy chồng!"
Sắc mặt Âu Dương Lăng Duệ trầm xuống, tiếp tục dụ dỗ: "Dịch Đế, người thấy sao? Giao dịch này đối với Đại Can chỉ có lợi chứ không hề thiệt thòi."
Cơ Thiên Dịch biết rõ vị tiểu cô nương kia là bạn thân của hoàng tỷ, liếc sang phía Vãn Vãn.
"Chẳng lẽ đường đường là hoàng đế Đại Can mà lại như một con bù nhìn, mọi quyết định đều phải nhìn sắc mặt của nữ tử hay sao?" Âu Dương Lăng Duệ trào phúng.
Lương Uyển Nhiên biết rõ ý tứ của phụ thân ả, vì đại nghiệp Lương gia, muốn mở miệng góp sức vài câu.
"Điện hạ, một nữ tử Mạc gia nho nhỏ đổi lấy mọi điều kiện mà Thái tử Tây Kỳ đề cập là trăm lợi vô hại.."
"Im miệng!" Nhìn nét mặt Vãn Vãn lạnh băng, Cơ Thiên Dịch lập tức trầm giọng quát Lương Uyển Nhiên.
Vãn Vãn đứng lên, thản nhiên nói: "Bổn cung tặng ngươi mười con tuấn mã, ngươi đem ngôi vị hoàng đế đưa cho bổn cung được chứ?" Dừng lại bật cười nhàn nhạt, nàng tiếp lời: "Chẳng lẽ Thái tử đã quên.. lần này ngươi tới đây là để cầu hòa với Đại Can ta. Nếu ngươi muốn khai chiến.. ta sẵn lòng nghênh tiếp, nữ tử Đại Can há lại sợ một binh một mã chốn Tây Kỳ ngươi!"
Tả tướng nghe vậy lập tức bước ra giữa đại điện, dẫn đầu chúng thần khom người quỳ xuống: "Năm vạn binh mã trong tay thần mặc Đế Cơ điện hạ sai phái, vì uy phong Đại Can, Đế Cơ điện hạ thiên tuế, thiên tuế, thiên thiên tuế!"
Chúng thần nối tiếp nhau dập đầu!
Tiếp đó một đội quân tinh nhuệ thân mang kiếm tiến vào đại điện, quỳ thành từng hàng, khí thế oai hùng.
Sứ thần Tây Kỳ kinh hãi khôn nguôi, Đế Cơ Đại Can muốn làm cái gì?
Đây đang là yến hội giảng hòa giữa hai quốc gia, nàng ta muốn giết người?
"Cơ Vãn Vãn! Ngươi làm trò gì vậy! Chúng ta là sứ thần, ngươi dám động tới bọn ta?"