Một gã nhuộm đầu tóc vàng hoe như chổi rơm, trên mặt còn có vết sẹo dài vắt ngang, trông vô cùng ra dáng đầu gấu giang hồ, hắn khều đồng bọn đứng bên cạnh nói, "Có phải tao nhìn nhầm không mày, nãy mới có một cô gái mặc váy trắng bay xuống hả?"
"Đại ca, anh.. anh không nhìn lầm đâu." Giọng Hổ Tử run rẩy, thoạt nhìn căn biệt thự này vừa hiu quạnh vừa kì quái, chẳng lẽ có ma!
Hoàng Mao thở phào nhẹ nhõm, không nhìn lầm là tốt rồi, sau đó trái tim lại giật thót lên, nhưng mà kia là tầng ba mà, người bình thường sao mà bay từ tầng ba xuống được?
"Hổ Tử, chúng ta đi qua bên kia châm lửa rồi té thôi! Tao thấy gáy tao lạnh lạnh mày ơi." Hoàng Mao vội vàng la lên.
Hổ Tử nghe vậy cũng giật thót trong lòng, trước nay gã đạp lên sinh mạng để kiếm ăn, gây ra vô số chuyện ác nhân thất đức, chẳng sợ trời chẳng sợ đất chỉ sợ mỗi hồn ma báo oán, nắm chặt lá bùa bình an trong tay, đoạn gã cất bước hấp tấp theo sau Hoàng Mao.
Bỗng nhiên đang đi được nửa đường, vật gì đó quấn chặt mắt cá chân hai kẻ nọ giật mạnh, khiến bọn chúng mất đà ngã lăn kềnh ra mặt đất.
Lúc này bên ngoài căn biệt thự, vài đốm lửa nhỏ đỏ cam đã dấy lên, trong đêm khuya tĩnh mịch, tiếng gỗ cháy lách tách truyền vào tai càng thêm vang dội, khung cảnh âm u khủng bố tựa mười tám tầng địa ngục.
"A! Có ma!" Hổ Tử ré to, sau đó lồm cồm bò dậy bỏ chạy.
"Hổ Tử! Chờ tao với!" Hoàng Mao hớt hải gọi với theo, khuôn mặt bặm trợn tái nhợt đi.
Thế nhưng bọn chúng chưa chạy được bao xa lại bị vật kì quái ban nãy tiếp tục quấn lấy mắt cá, lôi mạnh thân thể cả hai về chỗ cũ.
"..."
Vài tiếng ré thảm thiết xé tan màn đêm im ắng.
"Tôi lạy cô, oan có đầu nợ có chủ, không phải tôi hại chết cô đâu, không phải tôi mà.. Tha cho tôi đi! Nam mô a di đà Phật.."
Hoàng Mao và Hổ Tử hoảng sợ nói năng lộn xộn.
Vãn Vãn chầm chậm tiến tới, nhìn bọn chúng bằng khuôn mặt lạnh tanh.
Hai kẻ này chắc chắn đã hại chết rất nhiều mạng người, bàn tay nhuốm đầy máu tươi, chính bởi có tật giật mình cho nên mới sợ hãi đến nhường này.
"Bọn mày là ai?" Nàng mở miệng hỏi.
Nghe thấy một giọng nữ trẻ trung cất lên, Hoàng Mao và Hổ Tử ngẩng đầu theo bản năng, đập vào mắt là bóng hình con gái xõa tóc bận bộ váy trắng tinh đứng sát bọn chúng.
"..."
Lại là tiếng ré thảm thiết ấy.
Vãn Vãn bất đắc dĩ, đành quất một roi vào người hai tên giang hồ nọ, quát, "Tao là người."
"Cô, cô là người thật hả?" Hổ Tử run rẩy hỏi, chẳng thèm để ý đến cơn đau nhói trên thân thể.
Tức à nhà!
Nàng vừa định mở miệng, bỗng nhiên một vật sắc bén bóng loáng rạch ngang ánh trăng nhàn nhạt, lưỡi dao nhọn hoắt lao về phía nàng.
Khe khẽ hừ lạnh, Vãn Vãn quăng roi quấn lấy cây cột nhà bên cạnh, linh hoạt phi thân lên đạp kẻ kia ngã xuống đất.
Tên tóc vàng hoe vừa nghe thấy nàng nói mình là người, lập tức phản ứng toan thủ tiêu nàng diệt khẩu.
Thần tình thiếu nữ lạnh như băng, vung Long Cốt Tiên quật liên tiếp vào người bọn chúng không ngơi nghỉ.
Tiếng ré to thảm thiết vang lên trong hoa viên, xen lẫn với ánh lửa đỏ bập bùng cùng âm thanh gỗ cháy lách tách, tất cả hòa quyện khiến khung cảnh nơi đây càng thêm khủng bố dọa người.
Sau khi đánh cho bọn chúng té xỉu, bấy giờ Vãn Vãn mới đi tìm điện thoại của mình gọi báo cảnh sát.
"Alo, chú cảnh sát ơi, cháu.. cứu cháu với, huhu.. Có người muốn phóng hỏa thiêu chết cháu, thật khủng khiếp, bây giờ khắp nhà cháu chỗ nào cũng bị cháy.. Cháu sợ quá.."
"Cháu bình tĩnh đã, đừng sợ. Địa chỉ nhà cháu ở đâu, chú điều động người tới cứu cháu ngay đây."
Vãn Vãn nói địa chỉ xong còn hức hức vài tiếng rồi mới chịu cúp máy, nàng bình thản đứng đó trông mắt về phía căn biệt thự đang bị đám lửa đỏ rực từ từ thiêu rụi. Xem ra không thể ở đây được nữa rồi, nhân tiện chuyển về Phó gia luôn cho an toàn.
Đầu tiên.. phải giải quyết tên Kiếm Vũ Hồng Nhan Tiếu kia trước đã.
Cảnh sát nhanh chóng được điều động tới hiện trường, bảo Vãn Vãn giải thích tình hình qua loa xong liền lôi hai kẻ nằm xỉu dưới đất về đồn. Trong khi đó, lực lượng cứu hỏa tất bật dập tắt đám cháy, căn biệt thự đã bị ngọn lửa hủy hoại quá nửa, cần phải trùng tu mới có thể tiếp tục sử dụng.