Quỳ gối dập đầu cầu xin tha thứ ư? Vãn Vãn lãnh đạm liếc mắt nhìn ả.
"Ngươi lâu ngày không được ăn đòn đúng không?"
Khuôn mặt Đồ Sơn Thanh Thanh đỏ bừng lên, lần bị Vãn Vãn đánh cho một trận thừa sống thiếu chết ở Phiếu Miểu Tông là chuyện đáng sỉ nhục nhất trong cuộc đời ả ta. Đoạn ả liếc sang đám thị nữ đang khúm núm đứng bên cạnh.
"Tất cả cút xuống hết cho ta!"
"Tuân mệnh!" Bọn họ run rẩy cúi đầu, vội vã kéo nhau rời đi.
Vãn Vãn chẳng để tâm lắm, dù sao Bích Hà Cung cũng đã dọn dẹp ổn thỏa, nàng đạm nhiên bước vào cung điện của mình, mặc cho một mình Đồ Sơn Thanh Thanh ở ngoài kết giới vẫn gào rú.
Rõ ràng Vãn Vãn trước nay chẳng hề đả động gì đến ả ta, là tự ả dây dưa lằng nhằng mãi không thôi, cuối cùng khiến cục diện trở nên rối loạn như một mớ bòng bong.
Dù sao đi nữa thì Vãn Vãn cũng đã quay trở về Đồ Sơn, đường đường chính chính kế thừa cái danh Công chúa điện hạ duy nhất của Đồ Sơn Hồ tộc. Điều này, Đồ Sơn Thanh Thanh có ba đầu sáu tay đến mấy cũng chẳng thể sửa đổi được, lúc này ả chỉ còn trông đợi vào một niềm hy vọng duy nhất là gả cho Mặc Dạ Minh, trở thành Thái Tử Phi Thiên Cung, vậy mới mong có thể chà đạp Vãn Vãn dưới chân.
Đời này tính tình Đồ Sơn Vãn Vãn thay đổi rất nhiều, khiến ả không sao nắm bắt nổi, cũng chẳng thể lường trước Vãn Vãn đang suy nghĩ điều gì trong đầu. Huống hồ, mưu hại Công chúa điện hạ là tội tày đình, nếu chuyện đó truyền ra ngoài chắc chắn ả sẽ bị đày xuống đáy Cửu U, vĩnh viễn không được thấy ánh mặt trời, điều này càng khiến ả sốt ruột muốn giết chết mối họa mang tên Đồ Sơn Vãn Vãn kia càng sớm càng tốt.
Mấy hôm sau, dưới sự thúc giục của Đồ Sơn Thanh Thanh, rốt cuộc Thiên Cung cũng cử người mang theo sính lễ tới dạm hỏi, mối hôn sự mà ả ta ngày nhớ đêm mong cuối cùng cũng đến rồi.
Vãn Vãn ở Bích Hà Cung, thỉnh thoảng xử lý một ít chính sự của Đồ Sơn. Thần tộc xưa nay mặc kệ thế sự, mối quan hệ giữa Tiên tộc và Yêu tộc lại căng như dây đàn, cộng thêm Ma tộc đương bị phong ấn, chỉ cần lục giới xảy ra chút trục trặc, thời thời khắc khắc đều có thể dẫn đến một cuộc đại chiến thảm khốc.
Lại nói hôn ước năm xưa giữa nàng và Mặc Dạ Minh là do nghe theo ý chỉ của một vị thần thượng cổ, nào có thể bảo đổi là đổi, cho nên Đồ Sơn Thanh Thanh mới phải dốc hết tâm hết lòng năn nỉ Hồ Đế đích thân đi thỉnh cầu Thiên Đế.
Hôm đại hôn của Đồ Sơn Thanh Thanh, đoàn phi điểu kéo cỗ xe ngựa xa hoa, đám cung nga tay phải cầm theo đèn lưu ly tinh xảo, tay trái cầm quạt lông vũ, âm thanh tiên nhạc lay động náo nhiệt cả khoảng trời, Mặc Dạ Minh dẫn đầu chúng tiên bay tới Đồ Sơn rước dâu.
Vãn Vãn cùng Hồ Đế bấy giờ đang đứng cạnh nhau chăm chú theo dõi đoàn người đông như trẩy hội, thiếu nữ đạm nhiên chẳng buồn trao cho Thái tử điện hạ tuấn dật một cái liếc mắt mảy may.
Đôi đồng tử của Mặc Dạ Minh lãnh tĩnh như thường lệ, một tia quái dị xẹt qua trong lòng hắn, nhưng vẫn quy củ rước vị hôn thê bay về Thiên Cung.
Hồ Đế cùng mấy vị có thân phận quan trọng ở Đồ Sơn tất nhiên đều phải đi theo, Vãn Vãn cũng không phải ngoại lệ, dù sao thì.. hôm nay nàng muốn vạch trần sự thật về Đồ Sơn Thanh Thanh ngay trước mặt tất cả chúng tiên của tứ hải bát hoang.
Giữa lúc chư tiên đang hồ hởi nâng ly chúc mừng tân lang, Vãn Vãn bỗng nhiên đứng lên, lạnh lùng thốt: "Mặc Dạ Minh!"
Mặc Dạ Minh nhìn về phía nàng, các vị tiên quân cũng bối rối liếc qua.
Tâm trạng Hồ Đế vô cùng khẩn trương, khe khẽ thì thầm vào tai Vãn Vãn: "Vãn Vãn, hôm nay là ngày đại hỉ của muội muội con, đừng quậy nữa, có gì về nhà nói!"
Ngay cả vẻ mặt Thiên Đế đương ngồi trên Vương tọa phía xa cũng đã trầm xuống.
Vãn Vãn chỉ lạnh lùng thốt: "Chư vị, vốn dĩ người đính ước cùng Thái tử điện hạ chính là Đồ Sơn Vãn Vãn ta, mà muội muội tốt của ta đây, Đồ Sơn Thanh Thanh, trong trận đại chiến ngàn năm trước lại nhẫn tâm hại ta bị phong ấn thần lực, trở thành một con tiểu yêu không thể hóa hình lưu lạc chốn nhân gian."
Dừng một chút, đoạn nàng tiếp tục nói: "Sau khi ta mất tích, mối hôn sự này liền tự động chuyển sang cho muội muội tốt của ta. Lại nói lúc Mặc Dạ Minh hạ thế lịch kiếp, Đồ Sơn Thanh Thanh cũng đi theo, đã nhận ra ta, nàng lại không cùng ta nhận thân nhân, còn nhiều lần lập mưu toan giết chết tỷ tỷ mình.."
"Đồ Sơn Vãn Vãn, ngươi mau câm miệng, ngươi nói ta hại ngươi, vậy bằng chứng đâu?" Đồ Sơn Thanh Thanh xốc khăn voan lên, nhu nhược tựa vào thân thể Mặc Dạ Minh, ra vẻ điềm đạm đáng yêu nói: "Tỷ tỷ, ta biết việc điện hạ yêu mến ta khiến ngươi đố kị.."