Minh Thù mỉm cười rời đi, như thể người hắt nước vừa rồi không phải là cô vậy.
Mọi người đều cảm thán không hổ danh là lão đại.
Tống Mạn ngơ ngác nhìn, cô ấy vừa làm gì vậy?
Lúc Minh Thù trở về phòng nghỉ, nụ cười trên môi tuy có chút phai nhạt nhưng vẫn nhìn thấy được nét tươi vui trên khuôn mặt. Điền Viên không dám thở mạnh càng không dám chất vấn Minh Thù, chỉ có thể len lén gửi tin nhắn cho chị Ái Lâm.
Ngày hôm nay chị Khương Niệm vô cùng kỳ lạ.
Còn Minh Thù thì đang cùng hệ thống nói chuyện: "Biểu hiện vừa rồi của ta thế nào?"
[Cô đáng nhẽ phải hắt thẳng vào mặt cô ta mới phải] Hài Hòa Hiệu hưng phấn cho ý kiến.
Ánh mắt Minh Thù thay đổi, một lát sau mới cất tiếng: "Hóa ra ngươi là cái kiểu hệ thống này à."
Hài Hòa Hiệu ư?
Hài hòa cái mốc gì?
[Nhiệm vụ của tôi là giúp đỡ cô thu hoạch giá trị hận thù, đương nhiên là phải đưa ra ý kiến làm sao cho đối phương vô cùng hận cô rồi.]
Minh Thù dùng ngón trỏ chà chà môi, lúc này đến lông mày cũng có ý cười dịu dàng. Cả người toát lên vẻ cực kỳ nhu hòa làm cho người ta cảm thấy thân thiết vô hại.
Nhưng mà Hài Hòa Hiệu cũng biết cô gái này không hề vô hại như thế, vì dù là lúc cô giết người, tâm tình cô cũng không chút dao động, luôn luôn duy trì nụ cười vô hại này.
Ninh Khả Thanh trở về phòng nghỉ, trong lòng tràn đầy hoài nghi u uất. Cô ta dùng chung phòng nghỉ với một người khác nữa, lúc Ninh Khả Thanh nhếch nhác quay về bị người chung phòng bóng gió châm chọc mấy câu, Ninh Khả Thanh liếc nhìn người kia một cái, nén cái nhìn âm u xuống đáy mắt lặng lẽ vào phòng thay đồ thay một bộ mới sạch sẽ hơn.
Cô ta nhìn người trong gương, sắc mặt hơi trầm xuống.
Chuyện ngày hôm nay nằm ngoài dự kiến của Ninh Khả Thanh, tại sao Khương Niệm lại muốn nhắm vào mình? Đối với ai Khương Niệm cũng luôn tươi cười, đóng phim đã được một thời gian cũng không thấy cô ta và Tống Mạn thân thiết, ngày hôm nay tại sao lại ra mặt giúp Tống Mạn?
Không sai, lúc này Ninh Khả Thanh nghĩ Minh Thù ra mặt là vì muốn giúp đỡ Tống Mạn.Chuyện này hôm nay không hề liên quan chút nào đến Khương Niệm, theo như hiểu biết của Ninh Khả Thanh về Khương Niệm đáng lẽ cô ta chỉ khoanh tay đứng nhìn mới đúng.
Ninh Khả Thanh vỗ vỗ lên mặt, kiếp trước cuộc đời cô thê thảm như thế, kiếp này cô quyết sẽ không để mình như thế.
Mặc kệ Khương Niệm có phải là vì Tống Mạn mà ra mặt hay không, món nợ ngày hôm nay cô ta quyết không quên.
Rồi sẽ có một ngày.
Cô ta sẽ đứng ở vị trí đó.
Ninh Khả Thanh kiên định với mục tiêu đặt ra bước khỏi phòng thay đồ, không để ý tới sự châm chọc của bạn cùng phòng, bắt đầu nghiên cứu kịch bản.
Do sự việc ồn ào khi nãy nên các vai chính tạm ngưng quay, đạo diễn chỉ có thể gọi những người khác đóng trước.
Phim Minh Thù đang đóng có tên là Trường Minh Đăng. Phim có một chút yếu tố thần bí, cốt truyện được phát triển dựa theo nội dung đèn Trường Minh có thể khiến người ta trường sinh bất lão, lấy bối cảnh là cuộc sống trong cung.
Vai diễn của Minh Thù là vai phụ, một quý phi rất được sủng ái, tần suất xuất hiện khá nhiều.
Với thân phận của Khương Niệm nhận vai chính là lẽ đương nhiên, nhưng người đại diện và đạo diễn biên kịch đều nhất trí bởi hình tượng của Khương Niệm diễn vai phụ đó là vô cùng hợp lý.
Phân cảnh kế tiếp là phân cảnh Minh Thù đóng cùng với Ninh Khả Thanh.
Ninh Khả Thanh đóng vai một tân mỹ nhân mới tiến cung, hoàng thượng có chút sủng ái đối với nàng ta, danh vọng cũng có chút tăng lên. Vì vậy nàng đã bị quý phi gọi đến "giáo huấn" một phen.
Minh Thù có vẻ rất hứng thú với việc đóng phim. Cô chủ động nghiên cứu kịch bản, cộng với diễn xuất và kiến thức của Khương Niệm lúc quay chắc chắn sẽ rất thuận lợi.
Khả năng đóng kịch của cô còn khiến chính mình phát sợ, đóng phim mà làm khó cô được sao?
Hình như đạo diễn sợ đắc tội với Minh Thù, ngay sáng sớm ngày hôm sau lập tức cho quay phân cảnh của Minh Thù và Ninh Khả Thanh.
Nữ tử ăn diện lộng lẫy được cung nữ dẫn đến đại điện sáng rực. Ở đây tất cả mọi thứ đều xa hoa, cung nữ cung kính đứng ở hai bên, trong cung điện thoang thoảng hương thơm, dường như thực sự bước chân đến thời đại đó.
Nhưng mà...
"Cắt!" Đạo diễn đứng dậy, nhìn về người đang ngồi trên ghế đàn hương chạm trổ hoa văn, nén giận nói: "Khương tiểu thư, cô sắp ăn hết chỗ đạo cụ rồi, đó không phải là để cô ăn đâu."
"Tôi không nhịn được." Minh Thù bất đắc dĩ buông tay mặt hiện ý cười, đưa ra ý kiến:
"Hay là ông kêu họ dọn hết đi?"
Đạo diễn: "..."
Cô ăn như thế, người đại diện nhà cô có biết không?
Tục ngữ nói không ai nỡ đánh khuôn mặt tươi cười, đạo diễn im lặng để cho tổ đạo cụ đem mấy thứ đó đi, đổi thành những thứ khác không ăn được.
Không bị đồ ăn làm phân tâm, cuối cùng Minh Thù cũng tập trung vào diễn xuất.
"Lại lần nữa."
Mọi người nhanh chóng quay về vị trí, chuẩn bị quay phim.
Mỹ nhân mới được sắc phong được cung nữ dẫn vào đại điện, nàng tuy sợ hãi nhưng vẫn tò mò len lén quan sát đại điện của quý phi, mà người ngồi ở phía trước nàng kia chính là người phụ nữ được sủng ái nhất hoàng cung.
Lòng bàn tay nàng toát đầy mồ hôi, càng lại gần lại càng khiến nàng căng thẳng. Nàng nắm chặt vạt áo không muốn cho người khác nhìn thấy cảm xúc thật lúc này.
Người cung nữ trước mặt dừng lại lui sang một bên, tân mỹ nhân dừng lại quỳ xuống hành lễ: "Thần thiếp tham kiến quý phi nương nương."
Âm thanh của nàng hơi run, thể hiện sự căng thẳng kèm chút sợ hãi hoặc có thể là hơi kích động.
Quý phi không thèm đếm xỉa tới, chỉ chăm chú vào ngón tay được sơn sửa kỹ càng của mình, vờ như chưa nghe thấy lời nói của tân mỹ nhân. Đại điện rơi vào im ắng, không khí ngột ngạt như bao trùm khắp nơi.
"Hôm qua bệ hạ qua đêm ở chỗ muội sao?" Quý phi nhẹ nhàng hỏi, nàng chỉ dùng khóe mắt liếc nhìn người đang quỳ trên mặt đất, diễn một quý phi cao ngạo và tự phụ vô cùng nhuần nhuyễn.
"Dạ… dạ." Tân mỹ nhân run run trả lời, giọng nói đã được kiềm chế hết sức.
Quý phi hạ tay xuống: "Gần đây bệ hạ bận rộn quốc sự, còn không quên đến chỗ muội muội, muội muội phải hầu hạ đàng hoàng đó. Hôm nay bổn cung sẽ cho người dạy muội cách hầu hạ bệ hạ làm sao cho đúng, muội muội có bằng lòng học không?"
Tân mỹ nhân nghe được những lời này có gì đó không ổn, cả người bất an. Nàng mạnh dạn ngẩng đầu vừa lúc đối diện với ánh mắt của quý phi.
Ánh mắt của Ninh Khả Thanh và Minh Thù chạm nhau, đáy lòng Ninh Khả Thanh không hiểu vì sao lại thấy hồi hộp. Trong nháy mắt cô ta thấy ý cười nơi đáy mắt của Minh Thù, Ninh Khả Thanh hơi kinh ngạc nhanh chóng cúi đầu tránh mất tập trung.
Đạo diễn ngưng thở, nhìn chằm chằm hình ảnh này, đây chính là cảnh tượng mà ông muốn quay.
Vừa nãy Ninh Khả Thanh cúi đầu tuy không giống kịch bản lắm nhưng hiệu quả cực kỳ tốt cho nên ông cũng không yêu cầu dừng.
Khương Niệm thì không cần nghi ngờ, cô ấy diễn kịch nhiều năm nên diễn xuất không chê vào đâu được. Nhưng người đi cửa sau này vẫn được xưng là bình hoa di động lại có thể diễn tốt như vậy.
Phân cảnh này quá thuận lợi, đạo diễn cười toe toét: "Vất vả cho Khương tiểu thư rồi, chuẩn bị cho phân cảnh tiếp theo."
Minh Thù cũng không có cảm giác gì lạ, đóng vai người khác đối với cô cũng không khó. Hiện tại cô chỉ để ý đến việc tìm chỗ nào đó để ăn thôi.
Sáng sớm đã phải quay phim cô còn chưa kịp ăn cái gì, dạ dày đang biểu tình kịch liệt.
"Chị Khương Niệm." Ninh Khả Thanh xách váy đi tới, cô ta dịu dàng cười:
"Chuyện ngày hôm qua thực sự là xin lỗi, lát nữa quay phim xong em mời chị Khương Niệm đi ăn được không? Mong chị Khương Niệm cho em cơ hội xin lỗi này, nếu không em sẽ rất áy náy."
Ánh mắt Minh Thù nhìn chằm chằm vào tổ đạo cụ, tùy tiện trả lời: "Vậy cô cứ áy náy đi."
Ninh Khả Thanh tròn mắt, dường như không nghĩ tới mình sẽ bị cự tuyệt như vậy. Khương Niệm quả thật có thành kiến với mình. Ninh Khả Thanh cố gắng nhớ lại rốt cuộc mình đắc tội với người này khi nào.
Mà trước khi quay bộ phim này hai người cũng chưa từng xuất hiện cùng nhau, sau khi vào đoàn làm phim hai người cũng không có xung đột gì.
Minh Thù đi được vài bước thì dừng lại.
Hình như vừa nãy có người mời mình đi ăn?
Đi ăn à, haiz! Có chút dao động rồi.