Minh Thù nhìn chiếc còng trên tay mình, trong lòng không khỏi cảm thán, đúng là người có tiền có khác, đến thứ đạo cụ này của công an cũng có nữa.
Cảnh vật vụt qua ngoài cửa sổ càng ngày càng hẻo lánh, cô không biết Khương Tầm muốn đưa mình đi đâu.
Hương kia chắc là một loại có thuốc mê, ngửi nhiều có thể khiến người nhũn ra không có sức lực.
Trong lòng Minh Thù hết sức bình tĩnh, thậm chí cô còn có ý nghĩ muốn ăn một cái gì đó.
"Niệm Niệm, em có thể cho anh một cơ hội không?"
Ánh mắt Khương Tầm nhìn thẳng phía trước, giọng nói mang theo chút khẩn cầu. Khương Tầm cũng không muốn đối xử như vậy với cô, nhưng vì bị cô từ chối nên hắn không khống chế được.
Minh Thù ngồi trên ghế phụ mơ mơ màng màng, nghe thấy tiếng nói của Khương Tầm, cô xoay đầu lại:
"Anh trai à, trên đời này thiếu gì những cô gái tốt, anh đâu nhất thiết cứ phải thích một mình em?"
Trẫm thật sự không phải người mà ngươi có thể thích!
Trên mu bàn tay Khương Tầm nổi đầy gân xanh, hắn đang hết sức kiềm chế dục vọng trong cơ thể, ánh mắt nhìn xa xăm như đang chìm trong ký ức:
"Em có còn nhớ lúc còn nhỏ, em như cục bột trắng đáng yêu, giọng nói trong trẻo luôn miệng gọi anh, anh ơi, anh ơi..."
Những chuyện Khương Tầm nói, trong trí nhớ của nguyên chủ Minh Thù hầu như là không tìm thấy, có lẽ lúc đó nguyên chủ còn quá nhỏ nên đã sớm quên mất những chuyện đó rồi.
Thế nhưng Khương Tầm lại nhớ rất rõ.
Thật là đáng sợ!
Mau cho trẫm nửa ký đồ ăn vặt để bình tĩnh lại nào.
"Không biết tại sao, sau khi lên cấp hai em bắt đầu xa cách anh, luôn luôn cãi nhau với anh..."
Sắc mặt Khương Tầm đầy vẻ đau khổ:
"Anh không muốn cãi nhau với em, thế nhưng mỗi lần em gặp anh, em đều tỏ ra lạnh nhạt với anh. Niệm Niệm, em có biết anh đau khổ đến chừng nào không?"
Minh Thù nghịch nghịch chiếc còng tay, mái tóc rũ xuống che khuất mặt cô, cô chậm rãi nói:
"Bởi vì anh quản quá nhiều."
Từ sau khi nguyên chủ lên cấp hai, Khương Tầm quản đông quản tây. Ngay cả cô kết bạn với ai, đi chỗ nào, ăn cái gì hắn cũng đều muốn quản.
Mười mấy tuổi là thời điểm bắt đầu nổi loạn, đến bố mẹ cũng không hề quản cô như vậy, hơn nữa đúng lúc cô biết Khương Tầm không phải anh ruột của mình mà lại đòi quản cô như thế, cô sao có thể không nổi giận cơ chứ.
Khương Tầm ngập ngừng một chút nói:
"Anh chỉ không muốn em bị người ngoài tổn thương."
Minh Thù cong môi: "Cho nên anh mới mất đi cô em gái thân yêu của mình."
Két!Lốp xe ma sát với mặt đường phát ra âm thanh chói tai. Xe đột nhiên dừng lại, cả người Minh Thù chúi về phía trước rồi lại bị dây an toàn lôi lại khiến cho đầu cô bị đập đau đến choáng váng.
Vai Minh Thù bị một bàn tay ấn xuống, hơi thở quen thuộc bao phủ xung quanh:
"Niệm Niệm, anh sẽ không để đánh mất em."
"Anh đã đánh mất rồi."
Minh Thù lắc lắc đầu, cô cảm thấy thật choáng váng.
"Sẽ không!"
Ánh mắt Khương Tầm kiên định, đáy mắt dâng lên sự điên cuồng.
Khương Tầm buông Minh Thù ra, tiếp tục nổ máy, hắn tuyệt đối sẽ không đánh mất cô.
Thuốc mê còn chưa hết tác dụng, Minh Thù chỉ có thể mềm nhũn vùi mình trên ghế phụ, cảm nhận luồng khí giận dữ tỏa ra từ người bên cạnh.
Cô bị đưa đến một căn biệt thự ở thành phố lân cận, nơi này được bày trí theo sở thích của nguyên chủ nhưng cả cửa sổ và cửa lớn của biệt thự đều là hàng công nghệ cao, phải dùng vân tay mới mở được khóa.
"Niệm Niệm ngoan, sau này em sẽ sống ở đây, sẽ không có ai làm phiền đến chúng ta."
Trên mặt Khương Tầm hiện ra vài phần vui sướng:
"Toàn bộ trong ngôi nhà này đều là anh tự tay bày trí, em có thích không?"
Khương Tầm sẽ cùng Niệm Niệm của mình mãi mãi ở nơi này.
Niệm Niệm sẽ mãi mãi thuộc về hắn.
Hắn tin tưởng một ngày nào đó Niệm Niệm sẽ thích hắn, tiếp nhận hắn.
"Em hơi đói."
Minh Thù với bộ dạng bình chân như vại, khẽ lên tiếng.
Ánh mắt Khương Tầm sáng lên:
"Anh sẽ đi làm đồ ăn cho em. Niệm Niệm ở yên chờ anh, đừng chạy nha, không là anh sẽ giận đó."
Minh Thù mỉm cười, sau đó ngã vào ghế sofa giả chết.
Ngươi phải để trẫm ăn no chứ!
Không ăn no, trẫm lấy đâu ra sức mà chạy!
Hành động ngoan ngoãn, thuận theo của Minh Thù làm ánh mắt Khương Tầm dịu dàng trở lại, ngập tràn yêu thương, hắn không cần phải che giấu tình yêu của mình với cô nữa.
Khương Tầm nhanh chóng nấu xong thức ăn, hắn bưng đến trước mặt Minh Thù, nửa quỳ trước ghế sofa:
"Niệm Niệm, anh đút em ăn nhé?"
Minh Thù ngồi dậy, giật lấy chén đũa trong tay Khương Tầm:
"Đừng quấy rầy em ăn, tránh ra."
Khương Tầm: "..."
Cảm giác sự tồn tại của mình còn không quan trọng bằng đồ ăn.
Minh Thù ăn uống no nê, "cạch" một tiếng đặt chén lên bàn, còng tay cũng theo đó mà rơi ra.
Khuôn mặt dịu dàng của Khương Tầm đột nhiên trầm xuống.
Nhiệt độ trong không khí dường như cũng lạnh lẽo vài phần.
Tình hình có chút căng thẳng.
Minh Thù cười cười đeo lại còng tay:
"Anh à, cái này chất lượng kém quá, lần sau nhớ mua loại tốt hơn nhá, loại vàng nạm kim cương thì càng tốt.”
"Niệm Niệm thích như vậy sao?"
Giọng nói của Khương Tầm trầm thấp, có chút nguy hiểm.
"Thích."
Có thể đổi được rất nhiều đồ ăn vặt.
"Anh sẽ đi đặt cho Niệm Niệm một cái."
Giọng nói của Khương Tầm lại dịu dàng trở lại.
Minh Thù cười híp mắt, sau đó lại vùi mình vào ghế sofa, không đếm xỉa đến Khương Tầm.
Khương Tầm đứng bên cạnh một lúc rồi thu dọn chén đũa đi vào bếp.
Minh Thù cứ như vậy bị sắp đặt ở lại biệt thự, cô vẫn có thể xem tin tức trên ti vi nhưng không được dùng di động và máy vi tính.
Cô không ngờ là Khương Tầm đặt làm một chiếc còng tay bằng vàng nạm kim cương thật mang về, có điều hắn không đeo vào tay cô, đêm đó Minh Thù dùng cách vờ chạy trốn cuối cùng cũng khiến hắn đeo chiếc còng đó vào tay mình.
"Niệm Niệm, sao em lại không nghe lời thế chứ?"
Khương Tầm còng tay Minh Thù trên giường, ánh mắt rất thất vọng:
"Anh tốt với em như vậy, vì sao em lại muốn rời khỏi anh?"
"Lui ra đi, trẫm muốn đi ngủ."
Minh Thù ra lệnh như một vị hoàng đế.
"Niệm Niệm..."
Khương Tầm đột nhiên cúi người, tay ôm lấy mặt Minh Thù. Trong đáy mắt hắn, dục vọng muốn chiếm hữu điên cuồng nổi lên:
"Em là của anh, em không thể rời khỏi anh."
Ánh đèn trên đỉnh đầu chiếu vào đáy mắt Minh Thù, vỡ vụn thành vô số luồng sáng long lanh, chuyển động theo nụ cười của cô càng thêm say đắm lòng người:
"Em muốn đi thì không ai ngăn cản được."
Đột nhiên Minh Thù co chân, Khương Tầm theo bản năng nắm chặt chân cô. Thân thể Minh Thù lắc một cái, từ dưới thân hắn xoay người, chiếc còng trên tay cô rớt xuống, "rắc" một tiếng chiếc còng khóa trên tay Khương Tầm.
Tay kia của Khương Tầm bắt lấy cô, Minh Thù thuận thế nghiêng người về phía đầu giường, vươn về phía tay Khương Tầm, thành công còng luôn tay còn lại của hắn.
Minh Thù nhảy xuống giường, nhìn Khương Tầm giãy giụa.
Khương Tầm không ngờ tới mình sẽ không phải là đối thủ của Minh Thù.
"Niệm Niệm..."
Khương Tầm dùng sức tháo còng tay ra nhưng cái còng này do chính hắn tự thiết kế, rất chắc chắn, rất khó mở:
"Niệm Niệm, em muốn đi đâu?"
"Đi xuống ăn cái gì đã."
Minh Thù không quay đầu lại, đáp.
Phải dùng sức quả thật rất mệt.
Khương Tầm: "..."
Khương Tầm dùng chìa khóa trên người mở còng tay chạy xuống dưới. Cửa biệt thự bị mở toang, bên ngoài truyền đến tiếng khởi động ô tô.
Hắn đuổi theo ra ngoài cổng biệt thự, cánh tay Minh Thù đặt trên cửa sổ xe giống như đang chờ hắn đi ra.
Cô vẫy vẫy tay với hắn, cười tủm tỉm nói:
"Khương Tầm, hẹn không gặp lại."
Xe lăn bánh ra khỏi biệt thự.
Khương Tầm đứng im tại chỗ, tuyệt vọng gào lên:
"Khương Niệm!"
Qua kính chiếu hậu Minh Thù nhìn bóng dáng của Khương Tầm, ánh đèn đường phác họa lên hình dáng cao lớn nhưng gầy gò của hắn.
Ngón tay cô gõ gõ lên cửa xe, khóe miệng khẽ nhếch lên.
Xe chạy càng ngày càng xa, khuất dần rồi chìm vào bóng đêm.