Thú nhỏ dùng móng vuốt ôm đầu ngồi xổm trên mặt đất.
"Ta là vì muốn tốt cho ngươi!" Thú nhỏ tức giận kháng nghị.
"Cho nên ngươi liền dạy hắn đi tan hết một thân lực lượng?"
"Có gì không tốt? Như vậy hắn mới không thể tổn thương ngươi!" Thú nhỏ có lý chẳng sợ: "Coi như để ta chọn lại một lần nữa, ta cũng sẽ làm như vậy!"
Nó cũng là vì cô!
Cô lại còn hung dữ với nó!
Minh Thù: "..."
Minh Thù chống đỡ trán.
Cô không thể trách nó.
Cũng không thể mắng tiểu yêu tinh.
Tức giận này...
Còn phải tự mình nhận lấy.
"Ra ngoài, cút nhanh lên."
"Cút thì cút." Thú nhỏ hừ lạnh một tiếng, ùng ục ục lăn ra ngoài.
Minh Thù ngồi một hồi lâu, mãi đến bên ngoài một mảnh đen kịt, Minh Thù mới đứng dậy đi đến gian phòng sát vách.
Kỳ Ngự nằm ở trên giường, không có một thân lực lượng kia, lúc này Kỳ Ngự yếu đến cô chỉ cần tùy tiện ra tay cũng có thể chơi chết hắn.
Minh Thù giật giật chăn ra, ngồi bên mép giường, đầu ngón tay lướt qua hai hàng lông mày hắn.
Lực lượng Thiên Đạo trước đó áp chế thân thể của hắn cũng áp chế chi lực nguyên bản cô cho hắn, thậm chí đã thanh trừ không ít.
Nếu như chi lực nguyên bản hoàn toàn bị thanh trừ, hắn còn có thể bảo trì như dự tính ban đầu sao?
Minh Thù cũng không thể khẳng định đáp án này.
Hắn có lẽ là phát giác được điểm này nên mới chủ động tìm thú nhỏ.
Thiên Đạo lựa chọn không ai có thể cự tuyệt.
Nhưng sau khi tiếp nhận hắn có thể tan hết một thân lực lượng.
Đạt được lực lượng như vậy... Lại có bao nhiêu người chịu từ bỏ?
"Kỳ Ngự... Anh thật là giảo hoạt." Xem hắn vì mình làm như thế, sau này cô cũng không thể làm bất luận chuyện gì có lỗi với hắn.
Minh Thù thở dài, thu tay lại, cúi người mổ nhẹ trên cánh môi hắn một chút.
Cổ trong phút chốc bị người ta vòng lấy, vốn là người đang nhắm mắt, lúc này lại đang nhìn chằm chằm cô, con ngươi đen nặng lại mang theo mấy phần ý cười.
Minh Thù muốn đứng dậy, Kỳ Ngự vội vàng kéo người về phía mình một cái.
"Cô vợ nhỏ, em hôn trộm anh."
Minh Thù chống tay bên cạnh: "Vậy thì thế nào?"
Vậy thì thế nào?Hôn trộm còn có lý chẳng sợ như thế!
Đều bị hắn bắt được!
Kỳ Ngự ngửa đầu, lý trực khí tráng yêu cầu: "Em hôn lại một chút."
Minh Thù bật cười, đưa tay nhéo mũi hắn một chút, nâng cằm hắn lên hôn xuống.
Mãi đến khi Kỳ Ngự có chút thở hổn hển, Minh Thù mới buông hắn ra, ngữ khí ôn nhu: "Được rồi, thả em ra."
"Cô vợ nhỏ..." Thanh âm Kỳ Ngự mang theo một chút khác thường, ôm cô không chịu buông tay.
"Không được." Minh Thù lấy tay hắn xuống, chững chạc đàng hoàng giáo huấn: "Thân thể của anh bây giờ còn kém hơn so với thời điểm lúc ban đầu tiến vào."
Kỳ Ngự: "..." Nói hươu nói vượn!
Thiên tài như hắn có gì là không được.
Minh Thù kéo tay hắn đang quấn lấy mình xuống, đem người nhét vào trong chăn: "Ai cho anh tự mình quyết định?"
Kỳ Ngự quay đầu ra: "Anh không muốn có bất kỳ tai họa ngầm nào tồn tại giữa chúng ta."
Minh Thù hơi ngừng lại, một lát sau vén chăn trèo lên, rút vào trong ngực Kỳ Ngự.
"Cô vợ nhỏ?"
Minh Thù ôm hắn: "Kỳ Ngự."
"Ừ?"
"... Không có việc gì."
Kỳ Ngự cũng không truy vấn, ôm thật chặt người trong ngực mình: "Mặc kệ trước kia phát sinh chuyện gì, đều là chuyện của quá khứ, sau này anh sẽ ở bên cạnh chăm sóc em, chỉ cần em quay đầu đều sẽ nhìn thấy anh."
"Ừ."
-
Ngày thứ hai Bạch Khuynh liền tìm tới cửa, Kỳ Ngự ngăn Minh Thù lại, tự mình đi nói chuyện cùng Bạch Khuynh.
Vạn kính chi chủ còn chưa làm được mấy ngày, đột nhiên liền không còn.
Cái này khiến Bạch Khuynh gọi là một lòng khó chịu, nhưng kết cục đã định, coi như Bạch Khuynh bất đắc dĩ bao nhiêu cũng không thể để Thiên Đạo làm một lần nữa.
Đây đại khái chính là vạn kính chi chủ có một nhiệm kỳ ngắn nhất.
Mà lúc này Kỳ Ngự đang ngồi thiền ở trong sân.
"Cô vợ nhỏ anh còn phải ngồi bao lâu?"
Minh Thù dời cái ghế dựa, nằm ở phía trên, lung la lung lay ăn hoa quả: "Mới chưa được nửa canh giờ, ồn ào cái gì, tiếp tục.
Kỳ Ngự: "..."
Người ngồi cũng không phải ngươi!
Ngươi ngược lại là dễ dàng!
Lão tử sắp mệt chết!
Dạng kiến thức cơ bản như ngồi thiền này, Kỳ Ngự cảm thấy cô hoàn toàn là đang chỉnh mình.
Cái gì hiện tại thân thể hắn yếu, hoàn toàn chính là một đêm trở lại trước khi giải phóng, cần phải rèn luyện?
Đánh rắm!
Hắn cảm thấy thân thể của mình vô cùng khoẻ mạnh! Hoàn toàn không có vấn đề!
Trừ việc đó ra, mỗi ngày hắn còn phải đến Linh Trì ngâm nước, ngâm xong rồi tu luyện.
Suốt cả ngày cứ trôi qua như vậy.
"Ngươi để ta ra ngoài!"
"Không được, con sen để ngươi ngâm một canh giờ." Thú nhỏ ngồi xổm trước mặt Kỳ Ngự, không cho phép hắn ra ngoài.
"Ta... Ta mắc tiểu."
Thú nhỏ chỉ chỉ tấm bình phong phía sau.
Kỳ Ngự: "..."
Kỳ Ngự nhấc chân liền xông rangoài, thú nhỏ lập tức ngăn hắn lại, một người một thú trong phòng làm ầm ĩ.
Kỳ Ngự chờ lấy thời cơ, một bước phóng qua thú nhỏ, một giây sau liền đụng vào trong ngực một người.
"Quậy cái gì?"
Kỳ Ngự: "..."
Kỳ Ngự cười hắc hắc một tiếng: "Cô vợ nhỏ, anh nhớ em."
Minh Thù kéo lấy hắn đi về phía Linh Trì: "Ai cho anh lên, xuống dưới."
"Tự anh xuống..." Kỳ Ngự ôm lấy tay Minh Thù: "Đừng ném anh!"
Thú nhỏ ở bên cạnh lẩm bẩm: "Đáng đời."
Kỳ Ngự nhìn về phía thú nhỏ, thú nhỏ thè lưỡi, lắc lắc thân thể nhỏ, xoay người lại, đem cái mông nhắm vào Kỳ Ngự, đắc ý xoay đến mấy lần.
Hahaha, người thú quái dị hai chân không có lông.
Kỳ Ngự nghiến răng nghiến lợi.
Thừa dịp Minh Thù cũng đang nhìn thú nhỏ liền ôm chặt lấy eo Minh Thù, ngã về phía sau.
Soạt ——
Nước vẩy ra phía trên làm thú nhỏ ướt lạnh đến thấu tim.
Thú nhỏ: "..."
Hỗn đản!
Cầm thú!
Thú nhỏ run run xù lông, hừ lạnh một tiếng, lăn ra khỏi phòng, nhìn thấy hai tên này liền cay con mắt.
Kỳ Ngự ôm Minh Thù không buông tay: "Cô vợ nhỏ theo anh đi mà."
"Không muốn." Thẳng nam Thù không lưu tình chút nào cự tuyệt hắn, cũng tuỳ tiện tránh khỏi hắn đi lên.
Kỳ Ngự nắm lấy vạt áo Minh Thù, lần nữa kéo cô xuống.
Hắn ép cô dán vào mép hồ, trực tiếp ngăn chặn lại miệng của cô.
"Theo giúp anh."
"Không..."
"Theo giúp anh?"
"... Được được được, buông em ra."
Kỳ Ngự hài lòng lôi kéo Minh Thù ngồi xuống: "Không được phép đi."
Minh Thù gật đầu.
Kỳ Ngự ngồi xếp bằng, nhắm mắt lại, một giây sau lại mở ra, sau đó lại nhắm mắt lại...
Sau khi lặp đi lặp lại nhiều lần, lúc này Kỳ Ngự mới tiến vào trạng thái tu luyện.
Minh Thù rón rén đi lên, mắt thấy là sắp rời khỏi Linh Trì, mắt cá chân đột nhiên bị người ta níu lại.
"Cô vợ nhỏ, làm sao lại nói không giữ lời?"
Minh Thù: "..."
Mẹ nó!
Cuối cùng Minh Thù chỉ có thể ngồi ở bên cạnh trông coi hắn.
Kỳ Ngự làm cái gì cũng đều thích dán vào cô, tiểu yêu tinh nhà mình, trừ sủng ái còn có thể làm sao?
Sau khi Kỳ Ngự ngâm Linh Trì xong, Minh Thù đi lên trước, sau đó mới vươn tay về phía hắn.
Đáy mắt người đối diện hiện lên một tia giảo hoạt, đưa tay cho Minh Thù, trong nháy mắt bị kéo lên lập tức đẩy Minh Thù ngã nhào trên mặt đất.
Kỳ Ngự ôm eo Minh Thù, bàn tay nóng rực lần theo phía trên: "Cô vợ nhỏ, anh cảm thấy thân thể anh rất khá... Anh giúp em thay quần áo a??"
"Kỳ Ngự!"
"Hừm, ở đây."
"Anh đứng dậy cho em!"
"Không muốn."
"Anh... Ưm..."
Trong phòng sương mù phiêu dật, đem thân ảnh của hai người nổi bật lại mông lung.
*
Chính văn hoàn.
Mỗi cố sự đều có kết cục.
Lại đánh xuống ba chữ này, cảm khái rất nhiều, hi vọng hàng năm có thể có một cố sự làm bạn cùng các ngươi đi.
Sênh ca vạn dặm, Thù gặp đồng quy, Tranh đồ không tắt.
Ta ở điểm xuất phát cố sự phía sau chờ các ngươi.