Mộ Dung Viêm tức giận tới đỉnh điểm , hắn đập bàn quát lớn :
- Hỗn xược , các ngươi đây là có ý đồ tạo phản sao ? Chẳng lẽ các người không biết một điều quốc có quốc pháp , gia có gia quy sao ?
Hắn bây giờ thực sự tức giận , sự tức giận ấy đến từ đâu ? Thứ nhất hắn không thể chịu được cảnh tình tứ của A Tả với tên này thêm nữa.
Cũng có thể nói hắn đây là ghen rồi .
Thứ hai trong lòng hắn vẫn còn tình cảm với Khương Bích Lan , làm sao có thể để cho nàng ta chịu thiệt thòi được cơ chứ.
Cô đứng dưới đọc được suy nghĩ này của hắn thì thầm khinh bỉ tên tra nam này ngu ngốc.
Cô cười lạnh phất áo nói :
- Hoàng thượng người cũng thật là , quốc có quốc pháp , gia có gia quy.
Vậy người nói xem các người có thực hiện đúng quốc pháp hay chưa ? Hoàng thượng lấy Khương Bích Lan được mấy tháng , các người lấy nhau được tháng mà sao lại sinh ra một tiểu hoàng tử mập mạp thế kia.
Đây là Hoàng Hậu không còn trong trắng hay là vì hoàng tử kia là con của người khác.
Theo luật lệ thì Khương hoàng hậu phải đáng tội chết đúng chứ ?
Hắn thẹn quá hóa giận , đập bàn quát lớn :
- Ai trong ngươi cái quyền sỉ nhục Lan Nhi hả ? Ngươi câm miệng đi , ngươi chẳng là cái gì cả.
Ngươi chỉ là một sủng vật tùy ý ta chơi đùa thôi.
Cô nghe câu này của hắn thì lạnh giọng cả buổi tiệc không rét mà run.
- Là như vậy sao ?
- Đúng vậy.
Đúng là giận quá mất khôn , khi nói xong chưa đầy một phút hắn đã hối hận.
Còn cô tim cô đau , rất đau.
Nước mắt tự dưng trào ra , đôi mắt ngấn lệ , bị thương thống khổ ngước lên nhìn hắn nói :
- Thì ra từ trước đến giờ ngươi vẫn luôn coi ta là một sủng vật , một vật vô tri vô giác nghe theo người ?
Long Bình Dực nhìn thấy cảnh này thì sẽ lắc đầu.
Bảo bối của hắn lại giở trò rồi.
Tên này có số phận quá giống hắn đi.
Tên này có khi sẽ bị bảo bối ngược đến phát điên mất.
Nhưng thôi bảo bối muốn diễn rồi thì hắn sẽ diễn cùng bảo bối vậy .
Hắn ta chạy lại ôm cô vào lòng nhẹ nhàng vỗ vai cô nói :
- Tiểu Tuyền ngoan và đừng khóc.
Hắn ta không đáng để nàng phải khóc.
Nước mắt cô cứ vậy rơi xuống.
Nhìn thấy hắn ta cuối hợp như vậy khoé miệng sẽ nhếch lên .
Mộ Dung Viên từ trước đến nay chưa bao giờ nhìn thấy cô khóc.
Bây giờ nhìn thấy lòng quả thật nhói đau.
Đáng lý ra hắn không nên nói như vậy mới đúng , hắn không nên nói những lời như vậy với cô.
Nhìn thấy cô khóc trong lòng người đàn ông khác cảm giác vô cùng khó chịu.
Nhưng rất nhanh , cô rời khỏi vòng tay của Long Bình Dực nước mắt đầm đìa ngước lên nhìn hắn.
Ai nhìn thấy cảnh này cũng phải đau khổ không thôi.
Cô với
giọng nghẹn ngào nói :
- Ta vì người không tiếc hy sinh cả tính mạng , đổi lại ngươi chỉ coi ta là một sủng vật , coi ta là đồ chơi của ngươi .
Hắn không thể nhìn thấy thêm bộ dạng này của nàng được nữa.
Cũng không muốn để người khác nhìn thấy bộ dạng này của nàng liền lôi nàng đi.
Tại Nam Cung Điện
Hắn mới dừng lại.
Cô cũng không ngờ hắn lại phản ứng như vậy , hắn ôm cô thật chặt vào lòng , đã lâu lắm rồi hắn mới được ôm tôi như vậy..