Hắn nhàn nhạt nói:
- Bãi triều, Tả tướng quân ở lại, ta có chuyện cần nói.
Bất quá tất cả mọi người đều đi ra, ở đây bây giờ trong diện chỉ con mỗi hắn và cô t, hắn cất giọng nói:
- A Tả , ta không thích bộ dạng này của nàng.
Cô nghe thấy hắn nói vậy đi lại chiếc ghế , uống trà, ánh mắt thờ ơ , giọng nói lạnh lùng lại cất lên:
- A, nhưng ta thích.
Hắn cố bằng giọng nói.
Từ khi nào mà A Tả lại không nghe lời hắn như vậy.
- Ta bảo ta không thích.
- Hoàng thượng ngài không thích thì có liên quan gì tới ta.
Nghe thấy câu nói của nàng, hắn vô cùng tức tối.
- Ta là chủ tử của nàng.
Nhưng hắn chỉ nhận lại là sự thờ ơ lãnh đạm không quan tâm đến mọi chuyện của nàng.
- Chủ tử ? Nhưng ngài quản hơi xa rồi đấy.
Hắn vẫn cố chấp nói, từ trước đến giờ A Tả vẫn luôn làm theo lời hắn nói mà không có nửa lời oán trách.
- Ta là chủ tử của nàng, vậy nên nàng phải nghe lời ta nói.
Nàng nhìn về phía hắn phải lạnh nhạt nói:
- Giờ ngài đã phế ta, ta cũng không còn là hoàng hậu của người nữa.
Còn về chủ từ, một mạng lúc ở bầy sói.
Ta thay ngài dọn đường lên ngôi, để ngài lên ngôi mà không để ngài chịu bất kỳ tổn thương nào.
Nhưng chính mình lại bị thương vô cùng nặng.
Mạng ta năm ấy , ta đã trở người bằng cách ta cứu người người yêu một bạn.
Đến mạng của mình xuýt nữa không giữ được.
Ta cho người tình người trả ta bằng sự ích kỷ, vô tâm.
Chúng ta coi như hòa nhau, từ giờ ta với người chỉ có quan hệ vua tôi.
- A Tả , nàng chưa từng như vậy.
- Tùy người thôi hoàng thượng.
Những người nên nhớ người là vua, ta là thần.
Người cũng không nên quá phận.
Bây giờ chúng ta không có mối quan hệ gì nữa.
Ta chỉ có như vậy để nói với người thôi.
Ta xin phép đi trước.