Nói tới kinh nghiệm “lái” của Thẩm Phong, quả thật rất phong phú, xe đạp, xe đạp điện, ôtô, vân vân và mây mây... Ân, thực sự quá nhiều, đơn giản vì la liếm cày cuốc Zing Speed mà ra, nên mỗi loại xe đều có dính vào một tí.
Vì lẽ đó, lái chiến xa có tốc độ ít nhất cây số trên giờ, lại trên con đường rắc rối phức tạp, ngoằn ngoèo nhiều khúc cua như đường Thiên Đường, Thẩm Phong, hắn hoàn toàn... Không có lòng tin.
- Để ta thử một chút, đã lâu rồi không chạm vào mô tô.
Vì an toàn của tiểu thiên sứ Đại Vũ, Thẩm Phong không thể không đưa ra quyết định...
Hết cách rồi, quả thật rất lâu rồi hắn không chạy mô tô.
Đại khái đã là chuyện của đời trước.
Đại Vũ sao có thể nghĩ đến việc Thẩm Phong đời này chưa bao giờ chạy qua mô tô cơ chứ, còn tưởng rằng "lâu rồi" hai từ này chỉ là hai ba năm trước hay gì đó thôi, vì lẽ đó, hết sức yên lòng gọi chiến xa ra, khéo léo lấy chìa khóa đưa cho hắn.
Thẩm Phong lên chiến xa, lập tức cảm giác được chiếc xe này khác xa so với xe đạp điện mà, bất kể là trọng lượng, khí tràng, hay là độ nguy hiểm, thì xe đạp điện như là trẻ con gặp người lớn mà thôi.
Xe đạp điện, nếu như bị mất cân bằng, ngươi còn có thể dùng chân mà chống, nhưng nếu như chiếc này chiến xa này mất đi cân bằng, vậy thì “bé ngoan nằm xuống luôn đi”.
Rất nguy hiểm a!
- Chút nguy hiểm này, đáng là gì?
Trong lòng Thẩm Phong cười gằn.
Nếu như tiếp tục ngồi ngồi ở phía sau, lại trải qua một lần "nỗi đau của Liễu Hạ Huệ", Thẩm Phong có thể khẳng định, dù đọc tiếp một ngàn lần "Sắc tức thị không" thì chắc chắn không có tác dụng gì nữa, "hình tượng Trinh tử" của Đại Vũ suýt chút nữa làm hắn tự xịt cmn rồi, nói chi hiện tại đã lại biến thành "Tiểu tiên nữ" thế này.
Tiếp tục ngồi phía sau mới thật sự nguy hiểm nha!
So với điều đó thì chiếc chiến xa này là cái rắm gì!
Ầm, ầm, ầm!
Thẩm Phong kiên định đút chìa khóa vào ổ, dứt khoát khởi động, bô xe phát ra tiếng ầm ầm, phảng phất như hùng sư ngẩng đầu rít gào, chiến xa như cuồng sư xông ra ngoài.
Tốc độ cây đâu thể đùa, đảo mắt liền vọt tới khúc cua trước mặt!
Sắc mặt Đại Vũ tím tái, không nhịn được thốt:
- Cẩn thận!
Chiếc chiến xa không có giảm tốc độ, lại càng không có chuyển hướng, như muốn đụng luôn bức tường phía trước.
Đối mặt vách tường gần trong gang tấc, Thẩm Phong khóc không ra nước mắt, trong lòng gào thét “Đm, quên hỏi làm sao bẻ lái cmnr”.
Tốc độ khủng khiếp, làm tất cả động tác đều có thể đánh vỡ cân bằng, bao gồm chuyển động của đầu xe, chỉ có cố định lại tư thế, mới cảm giác được một chút an toàn.
Nhưng nếu cứ đắm chìm vào cảm khác đó, chắc chắn sẽ đụng tường a.
Một giây này, là ngồi chờ chết? Hay phải mạo hiểm?
Thẩm Phong lựa chọn vế sau, thời điểm sắp đụng tường, đột nhiên chuyển đầu xe đến giáp ranh bên phải!
Tư!!
Lốp xe ma sát mặt đất phát ra tiếng cọ xát chói tai, chiến xa như hải âu bay xéo, gần như sắp muốn dán vào mặt đất, xẹt qua một đường vòng cung, bá một tiếng, lách qua khúc cua.
Trượt đi!
Dùng chiến xa trượt qua?
Nguyên bản Đại Vũ đang bị doạ ngây người nháy mắt sửng sốt, còn có thao tác như thế?
Nửa phút sau, Thẩm Phong lái xe một vòng trở lại chỗ cũ, vẻ mặt vẫn bình tĩnh mà ung dung, phảng phất như muốn nói: Cho dù lâu rồi không chạy xe, thì ca vẫn là vua tốc độ nha.
Rất kỳ quái, Đại Vũ cảm giác thiếu nữ trước mắt hiện giờ rất...
Rất đẹp trai.
...
...
Thẩm Phong lén lút xoa mồ hôi trán, quá nguy hiểm, thiếu chút nữa thì gặp ông bà cmnr, cũng còn tốt một chút, không uổng công chơi Zing Speed mà, hàng trăm, hàng ngàn lần đua xe giả lập, vẫn còn còn chút hữu dụng, he he.
Bất quá hết thảy đều đáng giá.
Đặc biệt là làm cho mái tóc kia đung đưa theo gió đánh nhẹ vào mặt mình, còn đôi tay mềm mại trắng noãn kia còn ôm hông của mình nữa.
Thời điểm cái “Thánh địa” kia ép chặt vào lưng, Thẩm Phong cảm thấy rất xứng đáng, không phí công luyện tập mà, không uổng công hắn nghiêm túc, cẩn thận, nhọc nhằn mà khổ sở luyện nửa phút qua, ka ka.
- Ngươi lưu ý hai bên giao lộ, nếu nhìn thấy kẻ địch, nói ta một tiếng.
Thẩm Phong bố trí phân công, Đại Vũ nghiêm túc gật đầu.
Ầm!
Thẩm Phong chuyển động chân ga, chiến xa “Oanh” một tiếng xông ra ngoài, thành thạo quẹo góc, ung dung thoải mái né tránh các chướng ngại vật, ở giữa đường Thiên Đường, tự do rong ruổi.
Đại Vũ tiểu tiên nữ không kìm lòng được, trong tiếng gió gầm rú bên thở dài nói:
- Hải Đường tỷ tỷ, ngươi nhất định là lão tài xế! Tài lái xe của ngươi thật quá tuyệt vời!
Thẩm Phong suýt chút nữa từ trên xe té xuống.
- Bên phải giao lộ có một con nhện!
Đại Vũ bỗng nhiên nói.
Thẩm Phong bình tĩnh gật gật đầu, ngắm nhìn bốn phía, vừa vặn nhìn thấy "Phượng tê tửu điếm", lập tức ở trong đầu xuất hiện bản đồ của phố Thiên Đường, định vị vị trí chính mình, sau đó, định vị vị trí của "Con nhện" bên phải kia, tuyến đường dần dần hiện ra trong đầu.
Thẩm Phong quẹo phải ở giao lộ phía trước, ngay sau đó quẹo trái, lại quẹo phải, lại quẹo trái, không tới mười giây, đã đi vòng qua con sau lưng "Con nhện" lạc đàn kia.
"Cạch!"
"Cạch!"
Thẩm Phong cũng không dừng xe, tay trái cầm lái, tay phải đưa lên, lấy ra một cây súng từ nhẫn trữ vật, liên tục bắn hai phát!
Người mặc áo đen kia nghe được tiếng xe, chưa kịp quay đầu, tiếng súng đã nổ vang, một viên đạn bắn trúng đầu của hắn, may là sau gáy hắn rất cứng, không trực tiếp bị bạo nổ đầu, nhưng đầu của hắn dính đầy Cực Dương từ dịch.
Cùng lúc đó, một viên đạn khác đã bắn nhanh mà tới, bắn vào vách tường bên hắn, Cực Âm từ dịch bung ra khắp tường.
Binh!
Khác cực hút nhau, đầu hắn lấy tư thế như muốn gõ chuông đụng tới vách tường, trong nháy mắt, sao bay đầy trời, hôn mê luôn.
Trong nháy mắt đó, chiếc xe “Bá” một tiếng, bay qua người của tên áo đen.
Thẩm Phong còn chả thèm liếc nhìn, bình tĩnh thu súng.
- Săn bắn thành công! Huyết Sắc Tri Chu -, tiến độ nhiệm vụ là /!
Bởi vì hắn có hệ thống thông báo rồi, căn bản không cần nhìn.
Đại Vũ hơn nửa ngày mới khép lại được cái miệng nhỏ nhắn của mình.
Quá, quá, quá đẹp trai...
- Hải Đường tỷ tỷ, nếu ngươi là nam thì ta sẽ yêu ngươi mất!
Đại Vũ mắt đầy ngôi sao nhỏ.
Thẩm Phong suýt chút nữa muốn đâm đầu vào tay lái mà tự sát.
...
...
Ở cái thời học sinh còn u mê kia, hắn đã từng thầm mến một cô gái.
Cách thức rất cổ điển, là bạn nữ ngồi cùng bàn.
Ngươi có thể nói là lâu ngày sinh tình, nhưng yêu thích cùng thầm mến lại không có cách nào khống chế được, giống hoa tươi nở rộ, như cỏ dại tự nhiên sinh trưởng.
Điều buồn cười chính là Thẩm Phong cùng cô bé kia một năm, lại chỉ nói với nhau hai ba câu mà thôi.
Câu thứ nhất "Chào bạn", câu thứ hai "Hi bạn... Có thể cho mình mượn cây bút chì dùng một chút không?", câu thứ ba "Bạn... Giúp mình báo danh đại hội thể dục thể thao nhé..."
Chỉ vẻn vẹn câu như thế thôi.
Không phải bởi vì nữ hài không muốn nói chuyện với hắn, cũng không phải nàng quá mức điềm đạm, mà là... Thẩm Phong tuổi, đối mặt với cô gái mình thầm mến, khẩn trương đến nổi không thể thốt ra được một câu nói hoàn chỉnh.
Nhưng thầm thương trộm nhớ là một sự tình tuyệt vời.
Con mắt của ngươi lơ đãng nháy mắt, không tự chủ được tìm bóng người của nàng, cả thế giới phảng phất chỉ hai màu đen trắng, và nàng lại là màu sắc duy nhất.
Ngươi sẽ vì nụ cười của nàng mà vui sướng, cũng vì nàng nhíu đầu lông mày mà buồn phiền, mặc dù nụ cười của nàng không phải do người chọc ra, mặc dù đôi mắt nàng không phải vì ngươi mà buồn phiền.
Nhưng ngươi lại đắm chìm trong đó, chưa bao giờ dám thổ lộ, chỉ lẳng lặng nhìn chăm chú vào nàng, không chủ động, không quấy rầy, thậm chí chờ mong, mọi thứ này đều không thay đổi.
Không phải ai thầm mến cũng có dũng khí nói ra tâm tư trong lòng mình, lỡ nói mà bị từ chối thì biết đối mặt với người ta như thế nào.
Không phải ai từng thầm mến người khác đều có cơ hội để tiến lên, cái gì cũng đều nên có một chữ “Duyên”.
Nhưng may mắn chính là...
Nữ hài vẫn luôn độc thân, đột nhiên trong thời gian đại hội thể dục thể thao diễn ra lại cho Thẩm Phong một cơ hội.
Bước thứ nhất này rất quan trọng và cần có một cái cớ hoàn mỹ.
Đoạt quán quân cuộc trong đua chạy nước rút mét, và chạy đường dài ngàn mét, hai cái mục tiêu hắn cho rằng mình không bao giờ có thể hoàn thành, lại biến thành một cái cớ tốt nhất.
Nếu như hắn thành công đoạt quán quân trong hai cuộc thi đó, hắn sẽ nói ra câu nói thứ tư.
Câu nói này sẽ là:
- Ta muốn làm bạn trai của nàng.
...
...
- Bên trái giao lộ, có con nhện!
Tiếng kinh hô Đại Vũ, kéo Thẩm Phong về với hiện tại.
- Bên phải cũng có!
Đại Vũ lần thứ hai thốt lên!
- Trước...
Đại Vũ muốn hô nhưng lại nuốt vào.
Bởi vì không cần nàng nhắc nhở, thì địch nhân đã xuất hiện ngay trước mặt.
Thẩm Phong chỉ có thể cho xe dừng lại.
Một giây sau, bên phải giao lộ nhảy ra một người áo đen, bên trái nhảy ra hai người, phía trước xuất hiện hai người, phía sau cũng nhảy ra hai người áo đen.
Trước sau trái phải, tổng cộng bảy con nhện, mai phục tại nơi đây.
Bọn họ đã bị bao vây.
Đại Vũ lập tức lấy mấy Linh kỹ quyển trục từ trong nhẫn chứa đồ, nắm thật chặt trong tay, tùy thời tùy khắc sẽ dùng để phá vòng vây.
Một đôi tay ấm áp nắm chặt lấy bàn tay nhỏ bé của nàng.
Đại Vũ nhấc đầu, thấy Thẩm Phong nhìn nàng lắc lắc đầu.
Trong cục diện nguy hiểm như thế, Thẩm Phong vẫn bình tĩnh lấy giấy bút, viết:
- Chỉ là bảy tên tiểu lâu la, không cần lãng phí Linh kỹ quyển trục, ngươi đợi một chút, ta sẽ trở lại ngay!
Thẩm Phong nhảy xuống xe, bước chậm rải đến bọn người áo đen, tay cầm trường kiếm, ánh mắt bễ nghễ, mặt không biến sắc.
- Kí chủ! Ngươi bị gì sao?
Tiểu Bí không nhịn được lên tiếng.
Làm sao biến thành như vậy?
Đây không phải là Kí chủ cá mặn mà Tiểu Bí nhận thức, thời điểm như thế này, không phải là điên cuồng vứt ra Linh kỹ quyển trục hay sao, nổ ra một con đường, sau đó lái xe lui lại chạy đường khác?
Sao lại thành một đánh bảy, mà còn có thể bình tĩnh như vậy?
Soái, quả thật rất soái, nhưng kí chủ...
Ngươi là cá mặn, không phải cao thủ!
...
...
Thẩm Phong vẫn cho rằng mình là một con cá mặn, mỗi ngày ngồi gần thiếu nữ mình thầm thương, nhưng hắn ngay cả một câu "Chào buổi sáng" cũng không có dũng khí mà đáp lại người ta.
Cá mặn giống như hắn vậy, làm sao có khả năng đồng thời đoạt được "Quán quân chạy nước rút" cùng "Quán quân ma-ra-tông", đây là chuyện hão huyền, là mơ tưởng viễn vong, hừ...
- Quán quân cuộc thi chạy mét, năm hai ban tam, bạn học Thẩm Phong!
- Quán quân chạy ngàn mét, năm hai ban tam, bạn học Thẩm Phong!
Thậm chí khi mà lên bục nhận thưởng, Thẩm Phong vẫn như rơi vào sương mù, đầu óc hắn trống rỗng, thậm chí không biết là mình sao lại làm được điều này.
Nhưng hắn không thể không thực hiện lời hứa đối với chính mình, hắn chuẩn bị hướng về nữ hài nói ra câu nói thứ tư.
Nhưng mà câu nói kia, đến nay hắn vẫn chưa nói ra miệng.
Không phải kinh sợ, mà là không có cơ hội nữa.
Nữ hài qua đời, trong cái ngày diễn ra đại hội thể dục thể thao kia.
Nàng bị bệnh tim rất nặng, đã cố gắng thực hiện giải phẩu rất nhiều lần, nữ hài chưa bao giờ tiết lộ những điều này trong trường, mãi cho đến khi trước ngày phẩu thuật cuối cùng một ngày, trong tiết số học khô khan nhàm chán kia.
Nguyện Thiên Đường, không có ốm đau.
Trừ cái này ra, Thẩm Phong đã không có cơ hội nào để làm bất cứ chuyện gì nữa rồi, hắn cũng không kịp lưu lại những hồi ức với cô bé.
Dường như hai người là hai đường thẳng song song, không có điểm giao nhau, vốn dĩ không cùng một thế giới.
Hắn đã từng cho rằng như thế.
Mãi đến khi hắn nhận được một phong thư.
Đó là di thư của nàng trước khi qua đời, phần cuối thứ có một đoạn văn nhắc đến hắn.
Thật kỳ quái, tại sao di thư của cô bé, lại nhắc tới hắn, một người ngồi chung bàn chưa nói qua được ba câu đây?
"Bạn học Thẩm Phong, mình muốn trở thành bạn với bạn, ừ, thành bạn thân thì quá tốt, nếu đi xa hơn nữa, mình sợ chính bản thân không nỡ ly khai thế giới này. Hì hì, không nghĩ tới chứ? Mình thích bạn! Đừng hỏi tại sao, mình cũng không biết nữa, mình chỉ biết là, trong những buổi số học nhàm chán, lén lút nhìn bạn vẽ bậy, là điều rất hạnh phúc."
"Xin lỗi, điều này có thể quấy nhiễu bạn rồi, dù sao chúng ta chỉ nói với nhau chưa quá ba câu, bây giờ đột nhiên lại nói cho bạn, thì ra có một cô gái ngốc thầm mến bạn, rồi lại không có dũng khí cùng bạn tiếp lời, bạn nhất định rất khó tiếp thu hả? Tuy nhiên bạn không tiếp nhận cũng phải tiếp nhận, bởi vì khi ngươi nhìn thấy những chữ này thì ta đã... Xin lỗi, ta chỉ có thể ích kỷ như thế, nhưng ta không hy vọng, trong trí nhớ của ngươi, mình chỉ là một đã từng quen biết ngồi cùng bàn mà thôi, một người xa lạ chỉ nói được vài câu, chí ít, mình muốn cho bạn biết, có một cô gái đã từng thầm mến bạn, ở Thiên Đường xa xôi, có thể có một cô gái yêu thích bạn. Ô, không dám viết nữa, thật là xấu hổ mà."
"Ngày mai là ngày đại hội thể dục thể thao toàn trường diễn ra, đáng tiếc là mình phải tiến hành phẫu thuật rồi, mình rất muốn biết... Kỳ thực mình rất tò mò, tại sao khi chạy bộ bạn thoải mái như vậy, thế nhưng lại bị thi lại đến lần đây? Tại sao tiếng Nhật, tiếng Anh của bạn lưu loát như vậy, lại chỉ đạt / điểm đây? Tại sao bạn có thể đưa ra toàn bộ đáp án đúng trong bài thi, nhưng lại cố tình làm sai hết? Mình thiết nghĩ, sau đó chỉ có một kết luận duy nhất đó là bởi vì bạn không có dùng hết toàn lực, bạn không có nghiêm túc nha, bạn chẳng qua chỉ muốn huênh hoang mà thôi! Hừ, có phải người mình yêu thương trong lúc làm gì cũng có lý do chính đáng không? Quảng nhiều làm gì, mình nghĩ bạn chính là như thế!"
"A, bất tri bất giác lại viết nhiều như thế, làm sao bây giờ, càng viết mình càng sợ, mình sợ giải phẫu không thành công, mình rất sợ, sẽ không còn gặp được bạn dùng một tay quay bút, nhưng lúng túng bị bay ra ngoài nữa... Nếu như giải phẫu thành công, mình nhất định, nhất định, nhất định nói câu thứ tư với bạn! Ân, mình sẽ nói chúng ta hãy trở thành bạn với nhau đi! Nhưng nếu như giải phẫu thất bại, mình hy vọng bạn có thể nhìn thấy những dòng chữ này, cùng với câu nói cuối cùng này... Thẩm Phong, cám ơn bạn, đã cho mình được thích bạn, xin lỗi, vì đã không kịp chính miệng nói ra lời này, Bạch Hải Đường."
...
...
- Kí chủ!
Tiểu Bí sốt ruột, cá mặn muốn một đánh bảy, vạn nhất bị thương thì phải làm sao? Vạn nhất bị đánh chết thì chúng ta biết nương tựa vào ai đây?
- Ta chỉ là...
Tay cầm kiếm khẽ run, vì sao vào thời điểm này, ta lại nhớ tới chuyện đó?
- Ta chỉ muốn chứng minh một chuyện.
Thẩm Phong bình tĩnh nói:
- Ta chỉ là không dùng hết toàn lực, chưa bao giờ nghiêm túc, chẳng qua ta chỉ muốn huênh hoang mà thôi.
Không có người nào trời sinh là cá mặn, cũng không có ai được định trước là cá mặn, chẳng qua cá mặn thích cuộc sống vô tư lự, không thích bị gò bó, ép buộc mà thôi.
Thẩm Phong, cũng chưa có dịp gửi thư lên Thiên đàng nói cho cô bé kia biết. Thật ngại quá, mình cũng thích bạn.
Thẩm Phong bỗng nhiên nhấc đầu, nắm chặt bảo kiếm, đột nhiên hú lên!
Một đánh bảy, ta chấp hết, mau nhào tới đây nào.