Mối thù diệt tộc là thù hận như thế nào?
Thẩm Phong không thể nào tưởng tượng nổi, nhưng hắn từ đôi mắt xanh biếc, nhìn thấy không phải là sự căm hận, cũng không phải phẫn nộ, mà là bi thương.
Bi thương như trong trời đông giá rét, tất cả hoa tươi quanh mình đều héo rụng chỉ còn mỗi mình là đang nở rộ.
Thiếu nữ từ từ cúi xuống đầu, giấu hai mắt vào làn tóc đen, nàng không kể rõ cố sự diệt tộc kia, cũng không hề dùng bất kỳ từ ngữ nào để phát tiết tâm tình của chính mình.
Thẩm Phong không hỏi, hắn chỉ là lẳng lặng đứng đó, đem thời gian để lại cho nàng.
Qua hồi lâu, Đại Vũ rốt cục chậm rãi ngẩng đầu, ánh mắt đã bình tĩnh lại, nàng thấp giọng nói:
- Trà trộn vào nơi công bố nhiệm vụ của Huyết Sắc Tri Chu là sự tình từ một năm trước. Một năm qua, những người bị hại có tên trong nhiệm vụ, nếu như có thể thông báo ta đều tận lực, nhưng... không ai tránh được một kiếp, Chấp Pháp đội không có cách nào ngăn cản, đám Huyết Sắc Tri Chu có thể dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào để hoàn thành nhiệm vụ của mình. Ta lại không có năng lực cứu bọn họ, ta thậm chí... Không có ra tay cứu bọn họ, ta chỉ là thông báo, sau đó... làm một kẻ nhát chết trốn ở một góc nào đó mà cầu khẩn. Đây là lần đầu tiên... lần đầu ta lấy hết dũng khí ra tay cứu người!
Ngữ khí của nàng dần trở nên kích động.
Thẩm Phong không có xen mồm vào, trầm mặc nghiêm túc lắng nghe.
Thiếu nữ thấp giọng nói:
- Biết không, ngươi rất giống... Tỷ tỷ của ta. Ngoại trừ tướng mạo ra, những thứ khác đều cực kỳ giống, thiên phú đoán tạo kinh người, sự thô bạo khi thực hiện các thao tác, sự tự tin cùng ánh mắt kiên định...
Điều này khiến cho người có da mặt dày như Thẩm Phong cũng phải đỏ lên, té ra ca lại ưu tú như vậy sao?
- Xin lỗi, nếu như ngươi chỉ là một người xa lạ... Ta có thể đã khoanh tay đứng nhìn một lần nữa.
Thiếu nữ hơi cúi đầu, trong mắt tràn đầy hổ thẹn.
Thẩm Phong lắc lắc đầu, viết:
- Ngươi không có sai, xâm nhập vào nơi công bố nhiệm vụ của Huyết Sắc Tri Chu, lại muốn thông báo cho người bị hại, đây là sự liều lĩnh rất lớn trong nỗ lực cứu người của ngươi rồi, còn ra tay đó là chịu chết, là chôn cùng, là không có ý nghĩa. Nhớ kỹ, bất kể cứu người, hay là báo thù, tiền đề đầu tiên là phải... sống sót.
Nàng lại trầm mặc.
Thẩm Phong vẻ mặt nghiêm túc, viết:
-Đi thôi, rời khỏi nơi này, trên người ngươi gánh vát quá nhiều thứ, tính mạng của ngươi quý giá hơn những gì ngươi nghĩ rất nhiều, ngươi không nên mạo hiểm bất kỳ lần nào nữa. Hơn nữa... Một mình ta là đủ rồi! Ta còn có át chủ bài, hươu chết vào tay ai khó mà nói, không tin, ngươi nhìn mắt của ta xem, chỗ nào không kiên định? Nơi nào không tự tin chứ?
Thẩm Phong chớp hai mắt "Tự tin mà kiên định" của mình.
Đại Vũ:...
- Đây là lần đầu tiên.
Đại Vũ hít sâu một hơi, nói:
- Nhưng đây không phải là lần cuối cùng. Bất kể là cứu người, hay cùng chiến đấu với Huyết Sắc Tri Chu, chắc chắn sẽ không phải là lần cuối! Nhưng ta hy vọng... Nó là lần đầu tiên, lần đầu tiên ta dũng cảm đối mặt! Nó quyết định đến cả tương lai sau này... nếu cứ để ta trốn tránh một lần, lại một lần, để ta rút lui một lần lại một lần là không bao giờ ta có dũng khí chiến đấu cả! Lần này, ta không lui về sau nữa, cũng sẽ không đợi chờ thêm nữa, càng sẽ không khoanh tay đứng nhìn thấy chết không cứu, bất luận địch nhân mạnh mẽ như thế nào, mặc kệ hy vọng xa vời ra sao, ta vẫn muốn cùng ngươi, đứng chung một chỗ!
Trong lúc nhất thời, Thẩm Phong ngơ ngác không biết nói gì, hắn cảm thấy trong trong mắt xinh đẹp của nàng tràn đầy sự kiên định.
Chỉ có thể trơ mắt nhìn kẻ địch có thâm thù với mình giết người, mình biết đó, nhìn thấy đó, nhưng không ngăn được, là một loại tư vị như thế nào chứ?
Bao nhiêu lần giật mình tỉnh dậy trong ác mộng, nước mắt nàng rơi, trách cứ sự vô năng của chính mình?
Bao nhiêu lần nàng thành kính cầu khẩn, rồi nàng chỉ có thể đứng một bên mà đứng nhìn?
Thẩm Phong từ đôi mắt ấy có thể thấy được tất cả những thứ đó, bỗng nhiên cảm thấy đau lòng.
Hắn rất muốn biết, mối thù diệt tộc kia đến tột cùng chết bao nhiêu người, rốt cuộc là cảnh tượng thảm thiết như thế nào?
Nhưng hắn không dám hỏi, thậm chí không muốn thăm dò.
Hắn chỉ nhìn thấy một thiếu nữ cô đơn, không một ai bênh cạnh, ngồi gục ở đó khóc nức nở, không hóa cuồng mà van cầu mọi người xung quanh xin hãy giúp ta một chút!
Nguyên lai người đáng thương không chỉ mình hắn.
“Coi như đây là điều hạnh phúc mình làm cho nàng đi.”
Thẩm Phong khẽ mỉm cười, viết:
- Thế thì chơi tới cùng thôi.
Ánh mắt thiếu nữ sáng lên, dùng sức gật đầu.
...
...
Không lên tiếng thì thôi, một khi cất tiếng là khiến mọi người phải ngước nhìn vì kinh ngạc.
Thẩm Phong từ thời học sinh đến thời đại học chính là quái thai như vậy.
Hắn có thể mê muội truyện online, lớp mười thì học lẹt đẹt không giỏi không dở, đứng hạng giữa trong lớp, nhưng cũng có thể vọt lên vị trí đầu lớp bởi vì cha hắn lâm trọng bệnh muốn hắn học thành tài, thậm chí gần như leo lên top ấy chứ, nhưng lại có thể dành tất cả thời gian trốn học để cho Dota (cái này ai mà không biết thì mất cmn tuổi thơ rồi!), còn thi đại học thì vừa đủ điểm đậu, không chệch một chút nào.
Hắn có thể bởi vì bình thường lười vận động cho nên phải thi lại ba lần chạy mét trong môn thể dục, nhưng cũng có thể trong đại hội thể dục thể thao toàn quốc, hung hăng đoạt quán quân trong cuộc thì chạy nước rút mét cùng chạy đường dài ngàn mét, chỉ vì hai cái hạng mục này là do Crush của hắn báo danh.
Bất quá, bây giờ ngẫm lại, có chút chút ngốc nghếch, thời điểm ngươi thầm mến người ta chỉ là con nai vàng ngơ ngát, còn bây giờ thì đã trở thành một con sói đội lốp nai bà nó rồi.
Lớn rồi, tốt nghiệp, làm chuyên gia truyện online, Thẩm Phong vẫn là Thẩm Phong kia.
Hắn có thể giống cá mặn, mỗi ngày gõ hơn bốn ngàn chữ, kiếm cơm qua ngày, nhưng cũng có thể trong một lúc nào đó được độc giả đánh giá là Minh chủ bạch ngân, thời điểm tiểu thuyết của hắn có thành tích tốt, hắn liền bạo nổ một tháng liên tục, một ngày hơn hai vạn chữ, một tháng hơn vạn chữ.
Thẩm Phong, đã không làm thì thôi, một khi đã làm thì có trời xuống mà cản!
- Kế hoạch cần cải thiện, một, không chỉ lấy hai đánh một, hơn nữa chúng ta phải đánh lén, làm hắn không kịp trở tay, làm sao để hắn không có phản ứng. Thứ hai, không cần giương đông kích tây, nếu muốn chơi, thì phải chơi lớn một tí! Đám Nhện ở trong không gian này, một con cũng đừng hòng thoát!
Thẩm Phong hăm hở viết.
Đại Vũ ngu người rồi, một người cũng không thoát? Có cần phải thô bạo như thế không?
- Muốn, nhưng chúng ta phải làm sao?
Đại Vũ run giọng, khàn khàn hỏi.
Không giương đông kích tây đem đám thuộc hạ dẫn đi nơi khác, làm sao hình thành cục diện hai đánh một?
Phải đem hết thảy đám nhện thu thập, sẽ kinh động Bá tước, làm sao còn đánh lén được nữa?
- Rất đơn giản, lẫn vào quân địch.
Thẩm Phong viết:
- Đầu tiên, tìm hai người mặc áo đen lạc đàn ra tay, lấy y phục của bọn họ, cải trang thành bọn chúng, sau đó không ngừng điều chỉnh Vạn Năng Sai Tung Tích Khí, không ngừng bức đám nhện di động, cùng nhau tìm kiếm không có kết quả, bọn chúng sẽ cảm thấy gấp gáp, chắc chắn sẽ lại phân người ra mà hành động, chẳng mấy chốc vị trí phân tán rồi, chúng ta có thể ra tay trên từng người từng người một. Thu thập toàn bộ đám thuộc hạ, chúng ta liên tục đổi khuôn mặt giả dạng bọn chúng đến khi Bá tước xuất hiện, ta ra trước, nếu như thành công thì ngươi lập tức chi viện. Nếu như không thành, ngươi tiếp tục chờ, lại tìm cơ hội đánh lén lần nữa!
Đại Vũ há to miệng, hay cho một kế hoạch hoàn mỹ.
Trong thời gian ngắn như vậy, lại có thể nghĩ ra được một kế hoạch hoàn chỉnh, hơn nữa nghe qua lại có tính khả thi cao như vậy?
Thật lợi hại!
Đại Vũ kinh ngạc không thôi, bất quá nàng rất nhanh liền đưa ra một nghi vấn,
- Quần áo dễ rồi, không cần cướp, ta có thể may ngay lúc này, nhưng muốn đổi khuôn mặt giả dạng thì làm thế nào?
Thẩm Phong trong lòng kêu rên một tiếng, vấn đề này ngươi hỏi đúng người rồi.
Đổi khuôn mặt không dễ dàng sao?
So easy, baby!
Hừ, lão đại ta nam cải trang nữ đến giờ vẫn chưa bị phát hiện đây này!
Thẩm Phong quan sát thiếu nữ trên dưới vài lần, mặt không thay đổi viết chữ nói:
- Đầu tiên, hãy cắt tóc của ngươi đi, cắt càng ngắn càng tốt.
Thẩm Phong xin thề, hắn soi như thế không phải vì ngắm dung mạo của nàng cho đã mắt thôi đâu.
Thiếu nữ tựa hồ có gì đó khó nói, giơ tay bưng tóc, ấp úng cả nửa ngày.
Thẩm Phong hồi hộp, chẳng lẽ trên mặt nàng bị thương có sẹo hoặc là xấu hổ vì sợ người khác nhìn rõ dung nhan của nàng, nên dùng tóc dài che gần hết khuôn mặt, vậy hắn kêu nàng cắt tóc sẽ làm nàng bị tổn thương a.
Thẩm Phong có chút băn khoăn.
- Kỳ thực không cần kéo.
Thiếu nữ bỗng nhiên mở miệng.
Thẩm Phong sững sờ, ý tứ gì đây?
Bỗng nhiên, hai tay nàng nắm lấy tóc, đem bộ tóc giở lên!
- Tóc này thật ra chỉ là bộ tóc giả thôi!
Thiếu nữ lấy bộ tóc giả xuống, khẽ nói.
Thẩm Phong ngơ ngác, rốt cục hắn có thể nhìn rõ khuôn mặt của nàng, nhưng sắc mặt hắn dần dần thay đổi…