Hệ Thống Xin Xếp Hàng

chương 108: nữ đế không muốn ra ngoài

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Diễm Nguyệt Quốc, hoa viên hoàng cung.

- Vẫn tới kịp.

Thiếu nữ ngồi dưới cây phong, khóe miệng hơi nhếch lên.

Nàng nhẹ giương tay ngọc lên, năm ngón tay như gãy nhẹ vào không khí, đầu ngón hiện lên ánh sáng óng ánh, như ngôi sao sáng chói.

Ngón tay xẹt qua bầu trời,tia sáng giữa không trung viết ra từng hàng con số sáng chói.

-=

/=

+=

-. =.

-/=.

/=.

Viết xong những phép tính này, phải mất phút, mà phần lớn thời gian là suy tư.

- Toán học à... Ma Vương cũng không lợi hại bằng ngươi.

Nữ Đế thở ra một hơi, năm đó nàng trấn áp Ma Vương không đến mười phút, lại không nghĩ rằng chỉ sáu phép tính cộng trừ nhận chia đơn giản nhất, mà trong đó đã có ba phép tính dành cho học sinh tiểu học, nhưng nàng lại cần mười lăm phút.

Toán học là những phép tính ứng dụng hàng đầu trong cuộc sống, ba ngàn năm trước như vậy, ba ngàn sau vẫn như vậy.

- Vĩ độ vũ trụ bất đồng, tốc độ thời gian quả nhiên bất đồng, một ngày trong vũ trụ bốn chiều tương đương với ngày trong vũ trụ ba chiều, một năm như một ngày, khó trách ta cảm thấy ba ngàn năm như trong chớp mắt, nguyên lai, thời gian vĩ độ với ta chỉ qua có tám năm mà thôi.

Nữ Đế tự mình lẩm bẩm, đôi mắt trong suốt như lưu ly phát sáng rực rỡ.

Lời này nếu để Thẩm Phong nghe thấy, chắc sẽ tức đến thổ huyết, mọi người đều là người "chuyển kiếp" đến từ vũ trụ bốn chiều, dựa vào cái gì mà ngươi đo năm như ngày, nhưng ta lại sống một ngày bằng một năm đây!

- Ba ngàn năm nay, ta hầu như đọc hết sách của thế gian, từ lịch sử đến thần thoại, từ thần thoại đến đồng thoại, từ đồng thoại đến chuyện cười, từ chuyện cười đến truyện không nói tiếng người... những quyển tối nghĩa khó hiểu nhất vẫn cố gắng đọc hết, nhưng không tìm được biện pháp trở về vũ trụ bốn chiều, cả chút manh mối cũng không, Linh Năng tu vi cũng dừng lại Đại Đế cảnh viên mãn, không cách nào đột phá Thần cảnh.

Nữ Đế tự lẩm bẩm, bỗng nhiên giơ tay "Phốc" một tiếng, gọi ra quyển sách cổ Tử Kim, bìa sách chỉ có một chữ duy nhất.

- Nếu tập hợp đủ Thiên Lam Thánh Kinh, có thể tìm được biện pháp quay về Địa Cầu hay không?

Sách cổ tự động mở ra, lật từng trang, chỉ thấy ngoại trừ tờ thứ nhất ở trên cùng có ba dấu cách, còn lại đều là thẻ bài màu vàng.

- Trang số một, số hai, số ba, chỉ có một tấm cấp S Thánh Chiến Bài, trang số một và số hai đến nay tăm tích không rõ, nhưng số ba nhất định ở Hắc Ám đại lục... năm trước ta đi qua một chuyến, mảnh đại lục kia đầy rẫy những ma vật Thần cảnh, khó trách không ai có thể tập hợp đủ Thiên Lam Thánh Kinh.

- Chắc phải tập hợp lực lượng của bát phương cường giả, mới có thể cùng những Thần cảnh ma vật kia gây nên một trận chiến, nhưng bảy người kia, không ai có thể tin, ngay cả người đạo mạo nghiêm trang nhất, Khổng Thánh sư trong sự kiện Tinh Linh thôn mười năm trước, còn đóng vai nhân vật phản diện không muốn ai biết nữa là.

- Trước mắt, biện pháp duy nhất chỉ có thể nâng cao thực lực bản thân, nếu như giúp Tiêu Thất Nguyệt rèn ra Chung Cực Thần khí, chắc chắn sẽ có trợ giúp không ít..

- Nhưng...

Trên mặt thiếu nữ bỗng nhiên xuất hiện biểu hiện "Sinh không thể luyến" (tình yêu không được đáp lại), muốn lấy được vảy ngược của Viêm Ngục Long Vương, phải đi quái vật Tiên cảnh, mà muốn đi phải ra ngoài... A, không muốn ra ngoài thì làm sao bây giờ?

Nữ Đế đã quên thời điểm mình ly khai hoàng cung lần trước là khi nào, chắc cũng ba trăm năm rồi? Bất quá theo thời gian vĩ độ của nàng mà tính, kỳ thực cũng mới một năm.

Một năm không ra khỏi cửa, ừm, chỉ mới có một năm mà thôi.

Thiếu nữ ngẩng đầu nhìn trời, vẻ mặt điềm đạm đáng yêu, mãi đến khi một lá phong đỏ chói rơi trên trán của nàng.

Thiếu nữ mới lười biếng đứng dậy, giơ hai tay lên, chậm rãi xoay người, một áo bào đen bỗng dưng xuất hiện, bao phủ toàn thân nàng.

Nàng đi về phía trước một bước.

Cách xa một bước, gang tấc ngàn dặm, Nữ Đế xuất hiện ở ngoài Diễm Nguyệt Thành.

. ..

...

Tám giờ sáng, đoàn tàu tiến về Thánh Vực sắp đến điểm dừng.

Lê Hoa mơ màng tỉnh lại, còn chưa mở đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ, lại cảm giác trên người mình dường như có gì đè lên, tựa hồ có vật gì đặt bên hông của mình, di động lên xuống.

Lê Hoa bỗng nhiên trừng lớn hai mắt, tỉnh như sáo, lui nhanh về phía sau, nhưng đụng vào cửa sổ của đoàn tàu, hít một ngụm khí lạnh, theo bản năng, muốn rút hắc ám thần kiếm ra, nhưng định thần nhìn lại, mới ngạc nhiên.

Chỉ thấy thiếu niên ngồi gần xoay đầu lại kinh ngạc nhìn mình, hai tay của hắn cầm điện thoại di động hình như đang đánh chữ, nhìn xuống phía dưới, trên người mình, hóa ra là áo khoác của thiếu niên.

- Làm sao vậy? Gặp ác mộng?

Thiếu niên kinh ngạc hỏi.

- Không có, không có chuyện gì!

Lê Hoa mặt hơi đỏ lên, nàng liếc thấy đầu vai thiếu niên còn vương những vệt nước trong suốt, đã rõ ràng chuyện gì xảy ra.

Nguyên lai tối qua, nàng thực sự quá mệt, đọc truyện xong là ngủ mất, trong giấc mộng vô ý thức đặt đầu lên vai người ta mà ngủ.

Thiếu niên đắp áo khoác cho nàng, thứ di động lên xuống vừa rồi, là khuỷu tay của thiếu niên, là hành động vô thức trong lúc hắn đánh chữ.

- Ngươi, ngươi, ngươi không ngủ?

Lê Hoa suýt chút nữa cắn đầu lưỡi.

Không phải vì thẹn thùng mà chẳng phải căng thẳng, chỉ là vừa tỉnh ngủ!

Thiếu nữ nói trong lòng.

- Ừm, ta gõ chữ.

Thẩm Phong quơ quơ điện thoại di động, khẽ cười nói:

- Có thiếu nữ nào đó khát khao khó nhịn, vẫn hay thúc giục, ta nào dám lười biếng? Thừa dịp có chút thời gian, dùng điện thoại soạn thảo. Chỉ có điều, dùng điện thoại di động có chút không quen, năm tiếng rồi mà mới ra được , chữ, ra thêm chương mà thôi.

- Thật sự!?

Ánh mắt nàng phát ra hào quang, nhanh chóng đoạt lấy điện thoại, cúi đầu vừa nhìn, hai mắt tựa như bảo thạch, lập loè ánh sáng "Hạnh phúc".

Thiếu nữ nhấc đầu, tựa cười như không cười mà nhìn thiếu niên, rồi vội vã quay đầu “hừ” một tiếng, nói:

- Cái gì mà khát khao khó nhịn! Ta không có nghĩ như vậy! Chỉ là muốn giết thời gian mà thôi! Chương gì gì đó, thật sự quá ít!

Miệng nói một đằng nhưng bụng lại nghĩ một nẻo, ánh mắt nàng nhìn chăm chú điện thoại, ngón tay không kiềm được mà trượt màn hình.

Thẩm Phong hiểu ý nở nụ cười, đây chẳng lẽ là “Miệng vậy như tâm không vậy” hay sao?

- Không đúng, quanh năm chơi trò câu giờ, lâu lâu chỉ ra một chương, nhưng hôm nay lại ra nhiều chương như vậy! Vô sự ân cần, không trộm cũng cắp… Hơ… khẳng định không có chuyện tốt!

Thiếu nữ bỗng nhiên tỉnh ngộ, cảnh giác nhìn Thẩm Phong, sau đó ánh mắt sáng lên, cười lạnh nói:

- Ta biết rồi, ngươi nhất định biết sẽ thua giao ước, sợ ta đưa ra yêu cầu quá đáng, muốn mua chuộc ta, cho ta mềm lòng chứ gì?

Thẩm Phong lắc lắc đầu, bật cười, nói:

- Vừa vặn ngược lại. Ta sợ lúc đó ta đưa ra yêu cầu quá đáng, cô lại không chịu được, nên giờ dùng truyện của ta xoa dịu một ít thống khổ cho cô.

Thẩm Phong nói xong, yên lặng thò tay móc ra...

Truyện Chữ Hay