Lưu Bá Ôn nghe vậy, đầu tiên hắn khẽ giật mình, sau đó im lặng hồi lâu rồi nhẹ nhàng đáp:
“Ta biết chúa công yêu tài, nhưng kẻ này xuất thân từ dòng dõi quý tộc thuộc quân đội, chí hướng rất cao. Vì vậy ngài thu được thì cứ thu phục, nhưng nếu không thu được phải lập tức giết ngay.”
Viên Hoàn tò mò hỏi:
“Chà, nói ta nghe góc nhìn của ngươi xem?”
‘Anh nhân viên’ Lưu Bá Ôn đang phỏng vấn hăng say, lập tức soạn sẵn văn trong đầu rồi phân tích thật kỹ càng:
“Ta có ba điều cần nói trước với ngài:
Thứ nhất, Tôn Sách rất giỏi võ nghệ, dũng mãnh ba quân, hiện giờ chẳng có bao nhiêu tướng quân là đối thủ của hắn, chưa kể tuổi còn trẻ, tương lai có thể phát triển hơn cả thế nữa. Nếu hắn chấp nhận từ bỏ giấc mộng lấy lại cơ đồ từ cha và sẵn sàng phục vụ dưới trướng ngài, nhà họ Viên sẽ như hổ mọc thêm cánh;
Thứ hai, Tôn Sách đang trong thời điểm thăng trầm cuộc sống, ngài thử tính xem nhé, cha thì chết, em trai còn nhỏ tuổi, rất nhiều tướng lĩnh cũ từng theo phe Tôn Kiên đang chờ hắn đưa ra quyết định nhưng hắn lại chạy chọn cách đến Dương Châu để nương nhờ nhà họ Viên, tất cả chỉ đơn giản là vì báo thù cho Tôn Kiên, sớm muộn gì ngài cũng phải đánh một trận to với Lưu Biểu, thể nào Tôn Sách cũng sẽ hết lòng làm chân chạy việc cho ngài.
Thứ ba, chúng ta xét về trường hợp xấu nhất, Tôn Sách giấu ngọc tỉ trong người, có dã tâm tạo phản thì thế nào? Chẳng sao hết, ngài có Lý Nguyên Bá, Lý Tồn Hiếu, Tiết Quỳ, chỉ cần bày vài kế nhỏ là có thể bắt hắn như bắt cá trong rọ, cần gì phải lo lắng?”
Viên Hoàn vui vẻ gật đầu đồng ý.
Nói gì thì nói, hắn xuyên không rất đúng thời điểm. Nếu chậm mất một nhịp chỉ sợ Tôn Sách đã bị Chu Du dùng lời ngon tiếng ngọt hốt đi mất. Ngươi cứ nhìn lịch sử Tam Quốc thì biết ngay, Chu Du lòng ôm chí lớn, chạy ngược chạy xuôi tìm cho được chúa công xứng đáng để mình phò tá, Tôn Sách đã xuất hiện như một ngôi sao sáng rực rỡ, thằng cha này chạy ngàn dặm tập kích Lư Giang, đánh Lục Khang như đánh chó. Một người tài hoa như thế có đần độn lắm Chu Du mới từ bỏ, mà chưa kể người này mẹ nó khéo làm sao lại chính là bạn thân thiết của hắn. Thế là Chu Du khỏi phải nghĩ, bán hết sản nghiệp lấy tiền đầu tư cho Tôn Sách, chiêu mộ binh lính tiến về Giang Đông lập nghiệp.
Vào thời đó, phía bên Tôn Sách cũng sống cuộc sống thua cả lợn, lão cha hố hàng Viên Thuật vừa keo kiệt vừa kém cỏi, làm Tôn Sách chẳng nhìn ra điểm tốt nào để đeo bám nhà họ Viên cả, dần dần Tôn Sách cảm thấy chán nản, thôi thì cuốn gói cút cho thật xa vậy.
Ngọc tỉ hả? Cho ngươi luôn, ông đây cóc thèm, thích thì cứ ôm mà ngủ!
Kết quả hại chết Viên Thuật, còn hắn thì phất cao lá cờ Đông Ngô.
Những sự kiện như vậy trong lịch sử rất nhiều, ví dụ ngươi xuyên không trở thành Hán Linh Đế, quyết đoán cải cách triều đình, thu phục Tào Tháo lúc hắn còn một lòng trung thành với đế quốc, chắc chắn Tào Tháo sẽ là một tay trợ thủ đắc lực để ngươi quét tan chư hầu thiên hạ. Bản chất của con người luôn thích sống an nhàn, chẳng có thằng ngu nào vỗ ngực chạy ra đầu sóng gió đứng mũi chịu sào cả, mà đều do tạo hóa sắp đặt đẩy hắn ra giữa biển nguy hiểm, cảm lúc uất ức tích lũy lâu dài, và vậy là ‘lượng đổi thì chất cũng đổi theo’, kẻ đó sẽ biến thành một con người khác.
Nếu như lúc này Viên hoàn có thể nhân lúc Tôn Sách đang bơ vơ giữa chợ đời bỏ sức ra cưu mang, như vậy hắn có thể thu Tôn Sách vào trong tay áo, đến lúc đó hắn không chỉ đào góc tường của Đông Ngô mà còn hốt trọn ổ nhà họ Tôn, mua luôn cả bá chủ tương lai, nghe khá ngầu phải không?
Đó cũng là một ý tưởng tạo báo nhưng rất hay ho, như lời Lưu Bá Ôn nói, nếu Tôn Sách mang lòng phản trắc, dưới trướng Viên Hoàn nhiều tướng giỏi như vậy, chỉ một hai trận là có thể treo ngược Tôn Sách lên đánh. Hà hà, Tôn Sách có đổi tên thành Tôn Ngộ Không cũng đừng hòng thoát coi lòng bàn tay của Như Lai Phật Tổ ta.
Ở một diễn biến khác, Lý Tồn Hiếu thống lĩnh quân hộ vệ chạy tốc hành hơn km để tập kích Lư Giang, từ đó sẽ gây ra hiệu ứng cánh bướm ảnh hưởng đến toàn bộ diễn biến của thời kỳ Tam Quốc. Viên Hoàn quyết định tìm cách giải quyết xong chuyện Chu Du trước khi thằng cha này gặp lại tên nhóc Tôn Sách, mặc dù tuổi hai người bọn họ cách nhau không nhiều, nhưng nếu xét về công trạng thì Tôn Sách chả có quái gì để so sánh với Viên Hoàn cả.
Sau đó, Lưu Bá Ôn nói rất nhiều chiến lược và hệ tư tưởng do hắn tự đúc kết ra, Viên Hoàn chăm chú lắng nghe một cách cẩn thận, trên cơ bản hai người đã hoạch định xong hướng đi sắp tới cho nhà họ Viên.
Màn đêm buông xuống như dải lụa êm dịu.
Viên Hoàn nằm dang tay dang chân trên giường, trằn trọc suy nghĩ như thế nào mới có thể giải quyết vụ Tôn Sách. Đột nhiên một ý tưởng lóe lên, Viên Hoàn bật dậy, tâm tình sảng khoái vô cùng:
“Hệ thống, ta muốn mua Thời Thiên thuộc anh hùng Lương Sơn trong truyện [Thủy Hử]!”
Ting ting!
“Thời Thiên cần tốn . điểm chấn động, chủ nhân đồng ý giao dịch không?”
“Chà, . điểm chấn động thôi à... mua luôn!”
Ting ting!
“Chúc mừng chủ nhân đã tiêu hao . điểm chấn động, mua thành công Thời Thiên!”
“Hệ thống đã sắp xếp thân phận Thời Thiên là một hiệp sĩ chuyên cướp của người giàu chia cho người nghèo, bây giờ đang bị giam trong nhà tù Thọ Xuân, chủ nhân chỉ cần sai người giải họ lên gặp là được.”
Viên Hoàn vui vẻ quay đầu ra phía cửa hô to:
“Bây đây!”
Đêm đã khuya nên hầu hết mọi người đều đã ngủ, chỉ còn quân hộ vệ được phân ca trực còn đứng gác ngoài cổng, có hai tên lính đẩy cửa vào và bẩm báo:
“Thưa chúa công, có thuộc hạ.”
“Trong nhà tù đang có một kẻ tự xưng là hành hiệp cứu đời đúng không? Người gọi thằng cha đó vào đây cho bổn tọa.”
“Tuân lệnh.”
Khoảng chừng một tiếng sau, quân hộ vệ đã áp giải tên tội phạm đến trước sảnh nghị sự, Viên Hoàn khoác một tấm áo mỏng, ngồi nhàn nhã bên cạnh ngọn đèn dầu.
“Công tử....”
Thời Thiên rụt rè lên tiếng, thỉnh thoảng nhìn đông ngó tây, chẳng giống một lính trinh sát chuyên nghiệp gì cả. Viên Hoàn cũng không quay đầu lại, thở dài hỏi:
“Có muốn tự do không?”
Thời Thiên nghĩ bằng đầu gối cũng muốn, lập tức lên tiếng:
“Có chứ, tiểu nhân muốn lắm! À, cần tiểu nhân thề không, nếu thoát khỏi đây tiểu nhân sẽ không bao giờ đi trộm cướp nữa, ngoan ngoãn làm việc cho ngài, sống tốt đời đẹp đạo, nhất định không gây bất cứ phiền phức gì cho quan phủ.”
Nói xong thằng này còn ngồi gãi đầu cười. Viên Hoàn vẫn chẳng quay đầu lại, lạnh nhạt trả lời:
“Ơ kìa, sao lại thế? Ngươi dựa vào trộm cướp để kiếm cơm, bản tọa lần này thả người ra chính là muốn để ngươi thay ta trộm một thứ về đây. Nếu ngươi làm được ta sẽ phân cho ngươi một công việc phù hợp với năng lực, đảm bảo không lo ăn uống cả đời, nhưng nếu ngươi không trộm được....”
Thời Thiên vỗ ngực thề thốt:
“Ôi dào, chúa công yên tâm, thiên hạ này chẳng có thứ gì mà tiểu nhân không trộm được hết. Nhớ năm xưa tiểu nhân còn lăn lộn ở đất Lạc Dương, từng chui thẳng vào nhà bếp và kho đồ của hoàng cung, muốn đến thì đến, muốn đi liền đi như chỗ không người, chẳng ai cản bước được tiểu nhân. Chúa công muốn tiểu nhân trộm thứ gì, chỉ cần cho tiểu nhân thông tin về ‘hàng’, tiểu nhân cam đoan nó sẽ về tay ngài.”
Viên Hoàn rốt cục quay đầu lại, cong môi lên một cách đầy hung ác:
“Nhà của Tôn Sách ở phía tây thành trì, ngươi đến trộm ngọc tỉ của hắn về đây cho ta, nhớ cho kỹ, thời hạn của người là hai ngày, từ bây giờ cho đến hết tối mai, nếu không làm được thì cứ rửa sạch cổ chờ bản tọa chém đầu.”
Thời Thiên giật mình kinh ngạc:
“Tiểu nhân tuân lệnh! Thỉnh chúa công tháo xiềng xích trên người ta xuống, những vật này quá nặng, mang theo nó ngay cả đi đường cũng khó khăn chứ đừng nói đi trộm đồ nhà người ta.”
Viên Hoàn gõ lên bàn hai tiếng, một tên lính hộ vệ nhanh nhẹn chạy vào rồi lấy chùm chìa khóa trên người, trong lúc hắn đang loay hoay tìm đúng chìa thì Thời Thiên mỉm cười rồi thò tay vào ngực rồi rút ra.... một chiếc chìa khóa, chưa đến ba giây sau, hắn đã tự mở xiềng xích trên người mình ra.
Viên Hoàn thầm nghĩ trong lòng:
“Thật không hổ là con bọ chét nằm lỳ trên mặt trống, phản xạ rất tốt.”
Thời Thiên trong Thủy Hử được sao Địa Tặc Tinh chiếu mạng, do tay chân lanh lẹ và trộm giỏi nên được mọi người gọi là Cổ Thượng Tảo (bọ chét trên mặt trống)
Thời Thiên cúi đầu hành lễ:
“Chúa công yên tâm, thời gian hai ngày là dư rồi, trước rạng sáng ngày mai, tại hạ nhất định sẽ đem ngọc tỉ từ trong tay Tôn Sách chuyển đến chúa công.”
Viên Hoàn hài lòng gật đầu rồi nhắc nhở:
“Ngươi phải nhớ, tuyệt đối không được liều mạng, người này cực kì dũng mãnh, giết ngươi như bóp chết con gà mà thôi.”
Nghe thấy thế Thời Thiên càng giật mình hơn trước, ngước đầu lên nhìn chằm chằm Viên Hoàn.
Ting ting!
“Kí chủ làm Thời Thiên hoảng sợ, + điểm chấn động.”