Nói tóm lại, cuốn tiểu thuyết này của Hàn Chấn đã khơi lên một làn sóng quan tâm trên mạng. Rất nhiều cư dân mạng nghe danh cố ý sang JJ hóng hớt, trong một đêm, Hàn Chấn đã leo được lên bảng tự nhiên.
Tiêu chí đánh giá bảng tự nhiên ở JJ là tích phân và thu nhập. Hàn Chấn thoáng chốc tăng đến năm vạn lượt lưu lại, chọc cho không ít người đỏ mắt ganh tị.
—— Mỗi thế giới luôn có một vài kẻ ghen ăn tức ở, chính mình không có bản lĩnh còn cố tình muốn dìm hàng người khác.
Thế là Hàn Chấn đã bị vu vạ. Truyện của cậu bị mọi người đẩy lên đỉnh diễn đàn bích thủy, bình luận bên dưới là mưa máu gió tanh.
【vạch trần tác giả nào đó tự xoát phiếu cho mình】
Thớt: [ hình ảnh ] có ảnh làm chứng, tác giả tên là Sướng rên thích uống AD Canxi này tự mua cho mình ba vạn tệ tiền địa lôi! ID ném địa lôi cho cô ta tên là AD Canxi thích uống sướng rên, ngang ngược càn rỡ như vậy, thật sự nghĩ chúng ta mù sao?
Người thường xuyên lên đọc diễn đàn bích thủy hầu hết đều là tác giả JJ. Đồng nghiệp từ xưa đã là oan gia, chuyện tốt vu vạ người khác sao có thể bỏ lỡ.
Hàn Chấn lướt xuống dưới, thấy một đống người cùng chủ thớt mắng chửi cậu như cùng chung kẻ địch. Càng mắng càng dữ dội, cuối cùng còn chẳng hiểu sao lại chụp mũ cậu tội đạo văn.
Ngày nay, tác giả đạo văn là bị người đọc căm ghét nhất. Nhưng tiểu thuyết mạng vốn dĩ là học hỏi của nhau, ai có thể chỉ biết mình? Chẳng hạn như xuyên không, nếu như thủy tổ đầu tiên viết truyện xuyên không vẫn còn, hoàn toàn có thể nói những truyện xuyên không khác đều là đạo văn.
Có người còn làm bảng màu cho 《 tôi bán quà vặt ở cổ đại》, mấy chỗ bới móc ra còn rất ra gì, nói rằng quyển sách này chính là một nồi lẩu tạp pí lù, không chỉ dạo các tên riêng, còn đạo các bộ truyện mạng nổi tiếng như《 tôi làm này ở thời Tống》, 《 tôi làm kia ở thời Đường》……
Mới đọc Hàn Chấn cũng suýt nữa tin. Kỹ thuật hắt nước bẩn này đúng là cao tay không kẽ hở.
Chỉ là…… phép so sánh kiểu “như đứng đống lửa như ngồi đống than” cũng tố cậu đạo văn thì quá đáng mà?
Hàn Chấn xắn tay áo muốn cãi nhau với bọn họ, sau đó lại phát hiện các độc giả nhà cậu đã tới chiến trường bắt đầu sống chết.
Lại nói hiện giờ, cậu có rất nhiều fan trung thành, bao gồm cả fan cũ của “Tôi thích ăn thịt thịt”, ít nhiều cũng xem như một mầm non mới nổi trong giới đam mỹ. Đám fan này có sức chiến đấu không thể khinh thường, nhanh chóng cùng triển khai thế trận đấu chiến với quân địch, chỉ vài ba hồi đã thắng lợi giòn giã.
Thật sự là đám người ghen ăn tức ở đó quá đáng…… rõ ràng đều chỉ là vạch lá tìm sâu.
Khoảng thời gian này, Hàn Chấn đã nghe nói rất nhiều tác giả JJ đều từng bị chụp mũ đạo văn. Người nổi tiếng thì không sao, nếu như fan có thể giúp hất được cái mũ đó ra thì xem như mọi chuyện đã qua.
Cũng có rất nhiều người không được ai giúp đỡ thanh minh, cuối cùng vô duyên vô cớ trở thành chó đạo văn bêu danh thiên cổ, từ đó thoát vòng, khóa bút.
Chuyện này nhốn nháo tùng phèo dẫn tới tiếng tăm của quyển sách này cũng càng thêm vang dội. Hàn Chấn lập tức trở nên sốt xình xịch, tiền mặt chảy vào cuồn cuộn, không còn phải sống dựa vào tiếp tế từ phiếu bá vương của AD Canxi nữa.
Vì chuyện này, Hà Cẩn Nhiên còn cố ý gọi điện thoại bảo cậu lập Weibo.
“Em có Weibo mà, nhưng ở trong toàn là ảnh cá nhân……”
Hàn Chấn không muốn lắm. Gần đây rảnh rỗi cậu thường hay lên Weibo, thường xuyên share vài bài viết hài hước ngu ngục, đăng ảnh dìm hàng chó con nhà mình.
Những cái đó đều liên quan tới riêng tư, cậu nghĩ không cần thiết phải cho các độc giả xem.
“Có thể xóa bỏ những nội dung đó. Giờ em đang nổi như thế, nên tranh thủ lúc bọn họ chưa hết hứng thú mà giữ chân bọn họ lại.”
Hàn Chấn biết Hà Cẩn Nhiên nói rất đúng. Cậu đã thấy rất nhiều tác giả JJ dùng Weibo để lăng xê mình, tương tác với người đọc, độc giả sẽ trung thành với mình hơn.
Cậu nghĩ mình là một thằng đàn ông, ngại gì tiết lộ chuyện riêng tư, chắc là bị thế giới trước hại thảm, ám ánh tâm lí giờ vẫn chưa nguôi ngoai.
“Được, chốc nữa em sẽ thêm weibo của em vào văn án.”
“Em nói cho anh trước đi, chúng ta theo dõi nhau trước.”
“Ừm…… anh tìm tên Sướng rên ngon ngon đi.”
Hàn Chấn thực ra rất ghét cái tên này, phong cách của nguyên chủ không thay đổi được. Tài khoản này của cậu trước đó đã từng đổi tên nên giờ không đổi được nữa. Lập weibo mới lại cần số điện thoại khác, quá phiền toái, cậu đành phải chấp nhận dùng tạm.
“Được, anh theo dõi em rồi đấy.”
Hàn Chấn mở giao diện weibo, lúc nhìn thấy “AD Canxi ngon ngon”, mặt nổi đầy vệt đen. Cậu hỏi Hà Cẩn Nhiên: “Anh vừa sửa tên hả?”
“Không có, chắc là trùng hợp đúng không.”
Hàn Chấn: “……” Mẹ kiếp trùng hợp gì trùng hợp vậy!
“Sao em không nói gì?”
Hàn Chấn hít sâu một hơi, mở miệng hỏi: “Độc giả có ID AD Canxi thích uống sướng rên có phải là anh không?”
Hà Cẩn Nhiên cũng không giả ngu nữa mà nói: “Đúng vậy.”
Hắn thẳng thắn như vậy lại khiến Hàn Chấn hơi ngượng ngùng. Dù sao khoảng thời gian trước đó nếu không có phiếu bá vương của hắn tiếp tế, cậu chắc chắn không sống được đến bây giờ (T_T).
“Ừm…… Cảm ơn anh. Lần sau đừng phí tiền vậy, phải chia một nửa cho JJ nữa đó.”
Thực ra Hàn Chấn suýt nữa buột miệng, chi bằng gửi luôn tiền cho cậu!
Nhưng cậu tự nhận mình là một thanh niên tốt cố gắng tự lập, tiền không công mà hưởng thì khỏi nhận đi.
“Không sao, dù sao anh cũng không thiếu tiền.”
Hàn Chấn im lặng. Mọi người như vầy, không thịt thì phí.
Hà Cẩn Nhiên: “Em cũng đừng cảm thấy áp lực quá, coi như cống hiến thu hẹp chênh lệch giàu nghèo trong xã hội thôi.”
Hàn Chấn yếu ớt nói: “Sau đấy anh không bắt em làm việc gì đấy chứ?”
“Đúng là có việc thật.”
Hàn Chấn giật thót, thầm thương cảm, ân đền oán trả, cậu cũng không thể cầm không tiền của người khác được. Đang muốn nói sẽ trả lãi cho Hà Cẩn Nhiên……
“Hai hôm nữa công ty JJ có hoạt động câu cá ngoài trời. Rất nhiều tác giả đều không muốn tới, bên trên lại đặt ra KPI, chỗ anh vẫn còn thiếu vài người, chi bằng em nể mặt anh đi một chuyến? Ở ngay hồ câu XX thành phố bên cạnh thôi, công ty cho xe đón đưa.”
Hàn Chấn lại một lần nữa im bặt. Bởi vì kinh nghiệm trong quá khứ nói với cậu, Hà Cẩn Nhiên tuyệt đối không phải người tốt! Sau lưng hắn chắc chắn đang cất giấu một âm mưu to đùng!
Hệ thống bèn mở miệng nói: “Bạn lại hàm oan cho người ta. Bộ trước là phim trinh thám hình sự, biến thái hack não là đúng rồi. Nơi này là thế giới bình thường, cũng không có giả thiết vạn nhân mê, bạn đừng quá tự luyến.”
Hàn Chấn: “……” Hóa ra là cậu tự luyến ư? Cậu thật sự nghĩ Hà Cẩn Nhiên lại thích cậu…… hức hức hức.
Hà Cẩn Nhiên có vẻ mất kiên nhẫn, “Rốt cuộc em có đến không?”
“Đến chứ. Cần đi mấy ngày?”
Hàn Chấn thầm nghĩ, không phải chỉ là câu cá thôi sao, sợ gì.
“Hai ba ngày gì đó, em có ngại không?”
Hàn Chấn nói: “Nhà em có chó, để ở nhà không yên tâm, có thể mang cùng không?”
“Ừ được, công ty bảo có thể mang thêm một người nhà.”
Hàn Chấn: “……” Cậu đã nói chó là suất người nhà kia đâu.
Hai người lại nói tiếp chuyện bảng xếp hạng sau đó dập điện thoại.
Hàn Chấn đi tủ lạnh cầm ít đồ ăn ra quay nóng ăn, AD Canxi im lặng nằm nhoài bên chân cậu.
“Gâu gâu gâu!”
Hàn Chấn bế nhóc con lên đùi mình, phát hiện mấy ngày nay nó lại cao lên. Chó con lớn lên nhanh, chỉ cần đầy đủ dinh dưỡng, không lâu sẽ biến thành chó trưởng thành.
Cậu bỗng thấy hụt hẫng, không muốn nhóc con lớn lên chút nào. Chắc chắn sẽ rất xấu. Chó lúc còn nhỏ vẫn đáng yêu nhất.
Cậu xoa đầu chó, nói: “Hai ngày nữa babi đưa con đi ăn cá nhé?”
AD Canxi ngẩng đầu lên, “Gâu gâu gâu!”
“Con phải ngồi xe ô tô nè.”
“Gâu gâu gâu!”
“Ngoan là sẽ có thịt thịt để ăn.”
“Gâu gâu gâu gâu!”
Hàn Chấn chơi với chó một lúc liền mất hứng thú, cảm giác mình giống não tàn. Cậu dọn dẹp qua phòng bếp, rồi ngồi trước máy tính bắt đầu gõ chữ.
Cậu bình thường đều đăng chương lúc giờ. Bởi vì nghe tác giả khác nói giờ đăng chương thủ công có khả năng dính sức mạnh tâm linh, cũng chính là được lên bảng xếp hạng.
Với thành tích hiện giờ của cậu, hoàn toàn không cần tiếp tục làm vậy. Nhưng thời gian dài, người đọc đều sẽ vào chờ chương mới ở thời điểm này, Hàn Chấn vẫn giữ lại thói quen đó.
Cậu rất ít khi viết mục tác giả có lời muốn nói, hôm nay cố ý để lại tài khoản weibo của mình, tức thì gây nên náo loạn.
Hàn Chấn lại không hề hay biết, cậu đăng chương xong liền ngủ. Ngủ một giấc dậy, phát hiện thông báo thêm follower trên weibo quá sợ hãi.
Cậu vốn dĩ chỉ có tổng cộng fan, giờ bỗng nhiên biến thành hơn hai vạn, làm cậu sờ sợ.
Cậu cũng chưa hề xóa mấy bức ảnh dìm hàng chó và chia sẻ bài đăng hài hước. Hàn Chấn nhìn nhìn bình luận phía dưới, hầu hết đều khen chó nhà cậu đáng yêu.
Vài bình luận còn rất buồn cười. Hàn Chấn xem mà bật cười thành tiếng, bỗng nhiên cảm thấy Weibo thật thú vị. Bảo sao nhiều người lại chơi như vậy.
Cùng lúc đó, phòng marketing thị trường của A ha ha.
Giám đốc Vương đi vào văn phòng như mọi người, giở phương án kế hoạch nhân viên thức đêm làm ra.
Gần đây, sản phẩm của công ty bọn họ được lên hot search hai lần. Chuyện này với bọn họ lợi mà chẳng hại, không tốn chút tiền nào đã nâng cao được danh tiếng.
Chuyện này bắt nguồn từ một tác giả mạng văn học JJ tên là “Sướng rên thích uống AD Canxi”. Người này quảng cáo thịt bò nấm trong truyện của mình, sau đó đã giúp lợi nhuận của shop online kia tăng gấp mấy lần.
A ha ha phát triển cho tới hôm nay cũng đã là một thương hiệu lớn. Các sản phẩm đồ ăn vặt của công ty người người đều biết, nhưng marketing phát triển thị trường lại mới chỉ phát triển thời gian gần đây.
Phe bảo thủ của công ty muốn không đồng tình với ý nghĩ dùng danh tiếng sản để tăng doanh số, bọn họ coi trọng chất lượng của đồ ăn vặt, phải vừa ngon vừa rẻ. Chẳng hạn như hai loại đồ uống AD Canxi và A ha ha đã trở thành ký ức tuổi thơ trong lòng rất nhiều người.
Nhưng giám đốc Vương lại không đồng ý với quan điểm của phái bảo thủ đó. Chất lượng đúng là phải được ưu tiên. Nhưng cùng với sự phát triển nhanh chóng của thông tin đại chúng, quảng cáo đã trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc sống của mọi người.
Chi phí quảng cáo một ngàn vạn đôi khi có thể giúp doanh nghiệp gián tiếp đạt được doanh thu tới mấy chục tỉ.
Chẳng hạn như quảng cáo “não bạch kim” đã khắc sâu vào lòng người, tạo ra hiệu ứng thương hiệu lớn mạnh, kế đó doanh thu sẽ chỉ tăng cao không ngừng.
Thị trưởng quảng cáo của A ha ha vẫn còn tồn tại không gian rất lớn để khai phá tiềm lực.
Đặc biệt là tác giả này, vừa nhìn đã biết là fan cuồng nhiệt của A ha ha. Không chỉ có tên tác giả là hai sản phẩm của công ty, thậm chí trong truyện cũng đã nhiều lần nhắc đến tên thương hiệu.
Xem xong kế hoạch, giám đốc Vương rất vừa lòng, mở mạng văn học JJ lên chuẩn bị xem tiểu thuyết tác giả này viết như thế nào.
Không ngờ, mới vừa đọc phần mở đầu, hắn đã bị thu hút.
Bình thường giám đốc Vương rất ít đọc tiểu thuyết mạng, hắn là người cuồng công việc. Cũng không biết vì sao, hắn hiếm hoi sinh ra ý nghĩ đọc xong rồi mới đi làm.
Tình tiết lên xuống trắc trở cùng với các điểm sướng làm đệm khiến người ta muốn ngừng mà không được —— như thể nhai kẹo cao su, căn bản không ngừng nhai được!
Thấy chẳng mấy chốc đã đọc xong mấy chục chương, tiểu thuyết lại cụt ở đó, chưa có chương mới. Giám đốc Vương cảm thấy hụt hẫng, chỉ hận không thể bắt tác giả nôn chương mới ra!
Cảm giác cồn cào ruột gan này thật sự rất khó chịu!
Tít tít tít.
Giám đốc Vương dùng điện thoại nội bộ gọi vào máy nhân viên.
“Nhờ cô thay tôi liên hệ với tác giả Sướng rên, công ty quyết định sẽ ký kết hợp đồng quảng cáo với cô ta, mời cô ta làm đại sứ hình tượng thế giới tiểu thuyết của A ha ha.”
Ngừng một chút, giám đốc Vương tiếp tục nói: “Rồi hỏi hộ tôi một câu, cô ta đã lưu chương mới chưa.”
Công ty bất động sản Đại Hải.
Sáng sớm khu vực làm việc luôn bận rộn. Bàn phím máy tính kêu lạch cạch không ngừng, mỹ nhân văn phòng thâm mắt lấy một cốc cà phê hòa tan từ khu pha trà, rồi lại nhanh chóng chìm đắm say sưa vào công việc.
Lệ Đại Hải ngồi trong văn phòng, nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính, hơi khổ sở. Vì sao công ty gã không sản xuất đồ ăn vặt?
Đau lòng, không thể thuê Sướng rên đại đại quảng cáo.
Gã nuối tiếc biết bao. Bởi vì gã muốn nhân cơ hội này để thấy dung mạo đại đại một lần.
Lệ Đại Hải năm nay đã tuổi. thân là gay đã công khai với người nhà, gã không phải chiu áp lực giục kết hôn sinh con. Nhưng gã vẫn không hề có bạn trai…… cũng rất cô đơn.
Nói ra chuyện một cao phú soái như gã vẫn là giai tân thật xấu hổ.
Lệ Đại Hải nghĩ trái nghĩ phải, vẫn thấy nuối tiếc. Tiểu thuyết Sướng rên đại đại viết đã làm bạn bên gã vượt qua thời thanh xuân tươi đẹp nhất.
Mỗi lần nhớ lại, gã đều sẽ đỏ mặt tim đập nhanh. Truyện nói đó là cảm giác yêu rùi.
Thế là Lệ tổng gọi vào số của thư ký.
“Tôi muốn thuê một người quảng cáo, cậu ta tên là Sướng rên.”
Thư ký: “…… Hả?”
Lệ tổng nhanh chóng nói: “Cô có biết xxx (sữa bò vị dâu) không, cần phải tìm được cách liên hệ với cậu ta trước giờ tan tầm hôm nay.”
Lúc này Lệ Đại Hải vẫn không biết, để cho sữa bò vị dâu dính vào chuyện này là lựa chọn sai lầm nhường nào.
……
Trước khi tan tầm, Lệ Đại Hải thuận lợi lấy được số điện thoại của Sướng rên đại đại. Gã chần chừ rất lâu, thậm chí còn chải vuốt một quả đầu tự cho là rất đẹp trai trước gương, mới thấp thỏm gọi điện thoại.
Gã rất sợ hãi đối phương là nữ, lại rất sợ hãi gặp mặt sau nhiều năm giấc mộng xuân của gã sẽ vỡ nát. Cảm xúc này khó có thể miêu tả, vô cùng phức tạp.
Tút tút tút-
“Alo? Ngài là công ty sản phẩm hải sản Đại Hải đúng không?”
Giọng nam trầm thấp vang từ đầu kia điện thoại đánh thức tâm trí Lệ Đại Hải.
“Đúng đúng đúng đúng vậy! Anh là sướng rên đại đại……”
Giọng Lệ Đại Hải bất tri bất giác hơi run rẩy.
Người kia cười, “Tôi tên là Hà Cẩn Nhiên, anh gọi tôi bằng bút danh nghe rất kỳ lạ.”
“À, là thế này, công ty chúng tôi muốn thuê anh quảng cáo, có thể gặp mặt nói chuyện không?”
“Tôi ở thành phố S.”
Lệ Đại Hải bất ngờ, “Tôi cũng vậy! Chúng ta hẹn ngày nào đó?”
“Gần đây tôi không có thời gian rảnh, thêm hai ngày nữa đi, anh thêm wechat tôi trước đi. Anh họ gì?”
“Tôi họ Lệ, Lệ trong Lệ gia, tên đầy đủ là Lệ Đại Hải.”
Đầu kia điện thoại bỗng lặng ngắt một cách kỳ lạ. Người kia báo wechat liền dập điện thoại, không nhiều lời một câu nào.
Lệ Đại Hải bị phũ. Với tính tình của gã, ngày trước chắc chắn sẽ nổi cơn thịnh nộ. Nhưng hôm nay gã lại rất vui vẻ, tính xem hôm gặp mặt nên mặc quần áo gì xịt nước hoa nào tạo kiểu tóc ra sao……
A a a a a Sướng rên đại đại lại là nam!
Hơn nữa giọng nói còn dễ nghe như vậy!!
Giờ phút này, Lệ Đại Hải cảm giác mình đã chìm vào bể tình.
Chương
- -----oOo------