Cơn đau của linh hồn nó ra làm sao? Nếu như nhà ngươi bị một chém ngay lưng. Người sẽ biết rõ được xuất phát điểm của cơn đau đấy. Nhà ngươi có thể tạm thời đánh lừa đầu óc để có thể xem nhẹ cơn đau đấy. Thế nhưng một cơn đau không thể xác định thì phải làm thế nào? Bây giờ Hải Phan vẫn đang gắng gượng từng chút để chống chọi với nó. Có chút thắt lại ở tim như đang bị một sợi dây vô hình nào đó siết mạnh và riết chặt lấy. Lại thêm vào đó có chút nghẹn ngào ở nơi cổ họng như trên trong vòm họng đang có thứ gì đấy chặn ngang lại. Rồi lại có sự choáng váng không ngừng truyền ra từ hai bên bán cầu não. Mọi thứ vẫn hiện rõ trước mắt hắn nhưng lại không thể ghi nhận và lưu trữ được bất cư thông tin gì. Đôi tai Hải Phan đang âm ỉ những âm thanh Ù! Ù! rất khó chịu. May ra hắn vẫn còn nghe được những tiếng cười ngúc ngắc mà khô khan cùng vài ba câu nói khi được khi mất.
- Sao? Thế nào!
Cả hai bàn tay và bàn chân của Hải Phan không ngừng co rút từng đợt giống như đang bị kẻ nào đó kéo mạnh những sợi gân của hắn vậy. Đôi mắt đen không pha tạp sắc bây giờ đã dàn dụa nước mắt.
=========
Bán Ngữ tuy miệng vẫn cười và không ngừng nói để làm suy yếu đi ý chí của tên tiểu tử trước mặt mình. Thế nhưng sự kinh ngạc của hắn về người này vẫn đang không ngừng gia tăng từng chút.
Tên tiểu tử này quá sức tà môn. Đôi mắt ma mị kỳ lạ đã không nói rồi. Thân thể lại hết sức biến thái. Đến bản thân lão cũng không thể so sánh với hắn được. Chẳng những vậy, lại còn cực kỳ cứng đầu. Trẻ nhỏ khó bảo a!
Bán Ngữ hắn sống hơn năm qua. Cũng là kẻ có chổ đứng đồng thời cứng chổ đó tại Nam Kinh lục địa này. Đã gần năm trôi qua thế nhưng tu vi Khống Thánh Kỳ hậu giai vẫn trì trệ không tăng tiến chút nào khiến cho bản tâm tu hành của gã dần dần bị biến chất. năm trôi qua gã không ngừng tìm kiếm những phương thức kỳ lạ với hi vọng tìm được một con đường sáng để có thể nâng cao tu vi hiện tại. Tiếng xấu của lão cũng đã vang xa khắp nơi. Nào là lấy tủy não tiểu hài để luyện đan, lấy tim của trinh nữ để ngâm rượu. Danh tiếng lão lên tới đỉnh điểm là lúc trong vòng ngày mà gần chín tiểu gia tộc cùng với thôn nhỏ bị lão diệt sạch chỉ vì lí do ngưng oán huyết làm phụ gia cho thực phẩm. Việc ác lão ta đã làm thì không kể hết được.
Cho đến một ngày lão vô tình nghe được tin tức về lệnh truy nã Hải Phan. Lúc đầu thì gã cũng chả quan tâm cho lắm. Thế nhưng hàng loạt sự kiện về tên tiểu tử này liên tiếp truyền ra khiến lão dần dần chú ý. Lão quyết định đến rừng Bá Minh để thực hiện kế hoạch của lão. Cái cốt lõi đầu tiên trong kế hoạch của lão chính là một nơi có tu sĩ đông đúc nhưng không quá mạnh mẽ và mật độ người không quá dày đặc. Từ ngày lão tiến nhập rừng Bá Minh thì việc lão làm không phải là truy tìm Hải Phan. Lão chỉ giết người cướp của, trộm bảo vật mà thôi. Bỗng đúng hôm đấy lão lại vô tình bắt gặp Hải Phan. Lão quyết định bắt hắn, không phải vì phần thưởng mà vì đôi mắt của hắn. Trong một lần lẫn trốn tông chủ của mọt môn phái lớn truy sát lão vô tình đọc được một cuốn thư tịch cổ. "Ma Nhãn" là thứ khiến lão để ý đến hắn. Theo thư tịch đấy trình bày thì kẻ sở hữu Ma Nhãn có một khả năng độc nhất vô nhị. Đó là Phệ Hồn, tác dụng của nó là xâm nhập và khống chế ý thức của người khác mà bản thân không phải trả một cái giá nào cả.
Chả qua là từ khi tiến hành các thủ đoạn tà ác lên người Hải Phan thì ngoại trừ tấn công linh hồn của hắn ra thì không có cách nào khác. Sử dụng bạo lực thì cái thân xác cứng rắn kia chả có tác dụng gì. Độc dược thì lại sợ hắn chết đi. Như vậy thì chả có tí thu hoạch gì. Tuy tấn công vào linh thể có tác dụng với hắn. Nhưng tu vi Khống Thánh Kỳ muốn làm được việc này cũng có cái giá của nó. Lão chỉ có thể tiến hành việc này trong vòng khoảng tiếng rồi bắt buộc phải nghĩ ngơi vì hao tổn. Lúc đầu cứ tưởng rằng một thoáng sẽ có thể cạy miệng và lấy hết tất cả thông tin mà bản thân cần biết. Cuối cùng kết quả thì không như mong đợi. Quá cứng đầu!
==========
- Nhà người đã mạnh mẽ như vậy thì để ta tăng thêm một chút nhé!
Sát niệm của Bán Ngữ bổng dâng lên. Lão liền lấy từ trong người ra một viên đan được có quang mang màu tím rồi sau đó nhét vào miệng của Hải Phan. Đó là Tử Huyết đan, chỉ cần phục dụng viên độc đan này thì trong vòng tiếng thì toàn bộ máu trong người của kẻ phục dụng sẽ hóa đen rồi dần dần ngưng tụ đông kết lại.
Bán Ngữ lần này quyết định sử dụng sát chiêu của bản thân. Trong vòng tiếng nếu không moi được thông tin thì phải giết rồi nhận thưởng. Ít ra còn có chút tác dụng. Hắn không có nhiều thời gian bởi vì còn phải thực hiện kế hoạch của bản thân còn đang dang dở.
Sau khi cho Phan Hải dùng viên độc dược lão lại đến gần chiếc bàn cạnh đó rồi lấy ra một cái kềm bằng sắt.
- Để ta cho tên tiểu tử nhà người biết là nhà ngươi chỉ còn có hai tiếng để có thể hít thở không khí. Khè khè khè!
Nói xong lão bước lại gần Hải Phan, huy động bí pháp mạnh hơn một tầng để tấn công linh hồn của Hải Phan.
=============
- Aaaaaaaaaaaaa!
Phan Hải lúc này đã cất lên tiếng hét thất thanh. Hắn thực sự quá đau đớn rồi. Tiếng hét của hắn tràn ngập oán niệm và không cam lòng. Nếu cho hắn thời gian dài hơn thì hắn sẽ không rơi vào tình cảnh như thế này. Nếu hắn cẩn thận ứng phó hơn. Nếu hắn linh hoạt hơn khi xử lý tình hướng. Nếu... Nhưng sự thật vẫn cứ đang tiếp diễn.
Hải Phan thấy lão già xấu xí kia đang khống chế cho tay chân mình duỗi thẳng ra lại. Lão nắm bàn tay phía bên phải của hắn. Rồi lại đưa chiếc kềm đấy tới gần các móng tay của hắn.
Rạch!
Lão vận chuyển linh khí rồi lôi toẹt móng ra của hắn ra. Lão cứ lập đi lập lại hành động đấy với những ngón tay và ngón chân tiếp theo một cách chậm rãi mà độc ác. Máu tưởi nóng hổi mà tanh tưởi cứ thế trào ra.
- Đau không? - Lão hoàn thành thì lại nhìn hắn cười rồi hỏi
Đau chứ! Đau đến nổi mà bản thân của hắn hoàn toàn không còn chút khí lực nào cả. Y phục và cả phía bên dưới chỗ hắn đứng đã tụ lại mọt vũng máu nhỏ. Một cảm giác sợ hãi đã ngập tràn trong trí óc hắn. Hắn thật sự không chắc rằng bản thân còn chống cự được bao nhiêu lâu nữa. Mất máu quá nhiều làm nhiệt độ thân thể hắn dần lạnh đi. Độc tố trong thân thể đang chậm rãi gặm nhắp từng phần huyết dịch của hắn. Linh hồn thì lại không ngừng bị trùng kích mạnh mẽ. Hắn cũng chỉ có thể hả miệng mặc kệ cho từng dòng máu tươi và nước dãi cứ thế luôn ra mà hét lớn. Ít nhất hắn hi vọng có ai đó vô tình nghe được tiếng hét của hắn mà thôi.
Cơn đau thể xác của hắn từ từ yếu bớt. Thể chất Hoang đang mạnh mẽ vận chuyển phục hồi vết thương của hắn. Vết thương trên thân thể chậm chạp ngưng chảy máu rồi móng tay cũng đang dần lộ ra. Ít nhất một phần đau đớn đã bị xoa dịu lại.
Nhưng mà, xoa dịu lại được vài phút thì Bán Ngữ lại tiếp tục hành động vừa rồi. Lão vẫn phát ra nụ cười kinh tởm đấy, miệng vẫn cứ lèm bèm những câu nói mà Hải Phan bây giờ chả thể nào nghe được, tay lão vẫn tiếp tục việc thong thả rút ra từng cái móng tay và móng chân của hắn. Và mỗi lần lão rút mất một cái móng tay thì bản thân Hải Phan lại thêm một chút kiệt quệ.
"Ta sẽ phải chết sao?"
==============