“Chủ nhân, Tiểu Trúc, kia là thứ gì?” Mặc Hoa chỉ vào một cửa hàng bán trang sức cho nữ tử, vô cùng hiếu kỳ.
“…” Cung Tiểu Trúc, Vân Túc
“Chủ nhân, Tiểu Trúc, kia là thứ gì?” Mặc Hoa chỉ vào một cửa hàng đồ chơi cho trẻ nhỏ.
“…” Cung Tiểu Trúc, Vân Túc.
“Chủ nhân, Tiểu Trúc…”
“…”
Cung Tiểu Trúc và Vân Túc hoàn toàn không thèm quan tâm tới Mặc Hoa, đi tới một cửa hàng bán pháp y.
Hai người chọn mấy chục bộ pháp y có màu sắc khác nhau, đang định trả tiền, Cung Tiểu Trúc nghĩ một chút, quay đầu hỏi Mặc Hoa đang nhìn mấy nữ tử mặc pháp y bên ngoài tới ngẩn cả người, “Tiểu Mặc, ngươi có muốn mua vài bộ pháp y không?”
Mặc Hoa nghe thấy Cung Tiểu Trúc nói vậy, vội quay đầu lại, “Muốn! Muốn! Muốn!” Rất nhanh sau đó, hắn cứ thấy sa y, cung trang, váy dài, áo choàng là đều chọn hết, màu sắc nào cũng có, sau đó lại nhìn trâm cài đầu, trâm cài, vòng tay và vòng cổ cũng chọn rất nhiều, cuối cùng mới vừa lòng gật đầu, ôm mấy thứ này tới quầy trước mặt Cung Tiểu Trúc và Vân Túc, chớp mắt nhìn hai người.
Hai người nhìn mấy thứ này, cùng giật giật khóe miệng một chút.
Cung Tiểu Trúc thật sự chịu không nổi mà nói, “Ngươi chắc chắn là ngươi muốn mua đống y phục trang sức này? Ngươi có biết đây đều là đồ dành cho nữ tu dùng không? Ngươi có biết ngươi là nam tu không vậy?”
“Không biết! Nhưng ta thích mấy thứ này, không được à? Ngươi nhìn xem mấy bộ y phục này đều rất dễ nhìn, mặc vào nhất định sẽ rất đẹp, còn đẹp mắt hơn cả mấy bộ y phục mà ngươi với chủ nhân mua kia, còn nữa, mấy thứ này ta thấy mấy người ngoài kia đều mang trên đầu, rất đẹp, Tiểu Trúc có phải là linh thạch của ngươi không đủ không? Nếu không đủ ta có thể mua ít đi một chút.”
Nói xong, hắn nhìn nữ trang và trang sức trước mặt, trông vô cùng đáng thương, bộ dáng rất tiếc nuốt, tựa như đang bị ngược đãi.
“Được rồi!” Cung Tiểu Trúc chẳng còn hơi sức đâu mà phun tào nữa, chỉ vào mấy chục bộ nam trang nữ trang và trang sức nói với chưởng quầy cửa hàng, “Mấy thứ này đều mua, phiền chưởng quầy tính xem tất cả bao nhiêu tiền.”
Cung Tiểu Trúc đã nhận ra một sự thật rõ ràng, đó chính là Mặc Hoa thực ra có sở thích giả trang, thậm chí có thể là một ngụy nương, đương nhiên chuyện này còn phải chờ sau này mới biết được.
(ngụy nương: nam giả nữ)
Chưởng quầy tu vi Trúc Cơ trung kỳ tốn mất một chút thời gian cuối cùng cũng tính xong, cung kính nói, “Ba vị khách quan, tổng cộng là bốn trăm năm mươi sáu viên linh thạch trung phẩm.” Sau đó phân loại các món, rồi cất vào trong túi trữ vật.
Cung Tiểu Trúc gật đầu, cầm bốn trăm năm mươi sáu viên linh thạch trung phẩm ra đưa cho chưởng quầy, nhận lấy túi trữ vật trong tay chưởng quầy, trong lòng lại nghĩ đắt quá, bốn vạn năm nghìn sáu trăm viên linh thạch hạ phẩm đó!
Tu sĩ bình thường thực sự không trả nổi đâu.
Có điều mấy thứ này đúng là rất đáng mua, phẩm chất cũng không thấp, gần như tất cả đều ở cấp bậc linh khí, chỉ có vài bộ là pháp khí, hơn nữa hình thức cũng rất dễ nhìn, nữ trang rất hoa lệ, trâm cài đầu với các loại trang sức cũng có cấp bậc phòng ngự nhất định.
Tuy rằng đối với Vân Túc và Mặc Hoa có tu vi cao mà nói, có cũng được mà chẳng có cũng không sao.
Ra khỏi cửa hàng y phục trang sức, ba người lại đi tới một cửa hàng tạp hóa Nhàn Vân lâu cách đó không xa.
Đến tiếp họ là một điếm tiểu nhị tu sĩ Luyện Khí kỳ, thấy ba người đều là tu sĩ cấp bậc cao nên liền đưa họ lên tầng, theo giới thiệu của hắn, tầng một là nơi phục vụ phàm nhân, tầng hai mới là nơi bán các mặt hàng phục vụ các tu sĩ, là các loại pháp bảo đan dược rực rỡ muôn màu.
Cửa hàng này có tất cả là năm tầng, tầng càng cao, phẩm chất của vật phẩm lại càng cao, giá cũng càng cao, càng hiếm có, bảo vật tầng cao nhất thậm chí có giá trên trời.
Điếm tiểu nhị dẫn họ tới tầng hai liền vội vàng gọi một tu sĩ Trúc Cơ kỳ.
Chỉ một lúc sau, một nam tu Trúc Cơ trung kỳ đi từ trong ra, hắn hành lễ trước mặt ba người, nói, “Ba vị khách quan mời ngồi, không biết ba vị muốn mua gì?”
Cung Tiểu Trúc ngồi xuống xong liền đặt túi trữ vật trên bàn, “Túi của tại hạ gần đây có hơi chật, muốn bán bớt đồ đi, đạo hữu xem thử xem.”
Bên trong túi trữ vật chính là xương thú Mặc Hoa dùng làm ổ trong động ngày trước, có điều hắn cũng không định bán toàn bộ xương thú đi, mấy bộ xương thú càng quý giá như San Hô Độc Giác Tê hay Kinh Lôi tê, hắn định giữ lại.
Ngay khi nam tu kia vừa cầm túi trữ vật lên mở ra, từ bên trong có một nữ tu Luyện Khí kỳ mỹ mạo bước ra, bưng linh trà, linh quả nhẹ nhàng bước tới, đặt các thứ lên bàn trà, rót linh trà cho mọi người rồi nói “Các vị khách quan mời dùng.” Rồi lui xuống.
Nam tu kia nhìn vào trong túi trữ vật, tâm tình lập tức kích động, đây đều là xương thú cấp cao, không chỉ cấp cao, mà số lượng cũng nhiều, đây chính là một cuộc mua bán lớn!”
Nam tu cẩn thận nhìn kỹ xương thú, tính toán số lượng và cấp thú, bình ổn lại tâm tình, thái độ với ba người lại càng thêm khách khí, biết Cung Tiểu Trúc chính là người quyết định, vì thế nói với hắn, “Vị đạo hữu này, đồ bên trong tại hạ nguyện mua với giá năm vạn linh thạch hạ phẩm, đạo hữu bán đồ tương đối nhiều, nên tại hạ sẽ tăng thêm cho ngươi một phần, không biết đạo hữu thấy thế nào?”
(một phần = %)
Cung Tiểu Trúc nghĩ một lát, giá này cũng không khác nhiều so với giá hắn với Vân đại ca tính sẵn trước đó, thậm chí còn nhiều hơn một chút, thế nên sảng khoái nói, “Được, cứ theo lời đạo hữu. Có điều tại hạ còn muốn xem trữ vật giới nơi này của ngươi một chút, phiền đạo hữu lấy thứ tốt nhất ra đây cho ta xem.”
Nam tu nói “Đạo hữu và hai vị tiền bối xin chờ một lát, ta đi lấy ngay.” Nói xong liền chạy lên tầng, một lát sau, hắn cầm một hộp gỗ Tử Đàn to bằng bàn tay xuống, đặt trước mặt Cung Tiểu Trúc, “Trữ vật giới này chính là thứ có phẩm chất cao nhất của Nhàn Vân lâu chúng ta, bảo khí hạ phẩm, không gian bên trong rộng năm trăm mét vuông, còn có thể ngăn cản công kích của tu sĩ Hóa Thần kỳ trở xuống.”
Cung Tiểu Trúc mở hộp gỗ ra nhìn một chút, lại đưa cho Vân Túc, hệ thống cũng có, có điều nếu ở đây có thì hắn liền tiện tay mua luôn.
Vân Túc nhìn trữ vật giới bên trong một chút rồi đặt lại vào hộp gỗ, hỏi, “Bao nhiêu linh thạch?”
“Hai vạn linh thạch, nếu tiền bối cảm thấy quá đắt, vãn bối có thể giảm cho ngài chín phần trăm, chỉ lấy của ngài một vạn tám nghìn linh thạch hạ phẩm.” Nam tu cung kính nói.
Vân Túc gật đầu, “Mua cái này đi!” Sau đó thuận tay ném hộp gỗ cho Mặc Hoa, “Cầm”, y và Cung Tiểu Túc đều đã có trữ vật giới, Tiểu Trúc mua trữ vật giới này không cần đoán cũng biết là mua cho Mặc Hoa.
Mặc Hoa giơ tay ra đỡ lấy, hộp liền rơi xuống tay hắn, sau đó hắn mở trữ vật giới ra, ném hộp xuống đất, vui sướng cầm trên tay, lại lấy toàn bộ đồ trong túi trữ vật ra đổ vào trữ vật giới, lúc này mới nói với hai người Vân Túc, “Cám ơn chủ nhân, cám ơn Tiểu Trúc.”
Nam tu đổi toàn bộ linh thạch hạ phẩm thành linh thạch trung phẩm cho Cung Tiểu Trúc xong, ba người liền ra khỏi Nhàn Vân lâu.
“Chủ nhân, ta muốn ăn cái thứ đỏ đỏ giống trái cây kia.” Mặc Hoa mong ngóng nhìn phàm nhân cầm hồ lô ngào đường trước mặt đang rao hàng, mấy đứa trẻ đều đưa mấy đồng tiền cho người kia, sau đó một đứa cầm một xâu hồ lô vui vẻ chạy đi.
Vân Túc nhìn theo Mặc Hoa, lại quay đầu đi không định chú ý tới Mặc Hoa, y không biết hồ lô ngào đường kia, cũng chưa từng ăn.
Cung Tiểu Trúc nhìn người rao bán hồ lô ngào đường trước mặt, trái lại rất hứng thú, kiếp trước hồi hắn còn đi học cũng đã từng ăn thử, chua chua ngọt ngọt, đỏ đỏ, hương vị cũng không tệ, hắn nuốt nuốt nước miếng, kéo tay áo Vân Túc nói, “Vân đại ca, chúng ta mua vài xâu hồ lô ngào đường ăn đi.”
“Đúng vậy! Đúng vậy! Chủ nhân, ta thật muốn ăn, ta còn chưa biết nó có vị gì.” Mặc Hoa cũng kéo tay áo bên kia của Vân Túc nói.
Vân Túc giật giật khóe mắt, nhìn hai đứa nhỏ một trái một phải, gỡ tay Mặc Hoa ra, nắm lấy tay Cung Tiểu Trúc đi tới, ăn cũng không có bất lợi gì tới việc tu hành, cho Tiểu Trúc phóng túng một lần cũng được.
(Ôi ngược tâm ~~, Mặc Hoa bị chủ nó ghét bỏ TT^TT, làm bóng đèn đâu phải một cái tội )
Mặc Hoa chạy như bay tới, chỉ chốc lát sau trong tay đã có vài xâu, một tay cầm một xâu liền bắt đầu ăn, cảm thấy hương vị cũng tàm tạm, vừa lòng gật đầu.
Cung Tiểu Trúc chọn một xâu mà bản thân cảm thấy to nhất ra, đặt vào tay Vân Túc, “Vân đại ca, ngươi nếm thử xem, ăn rất ngon.” Nói xong lại chọn hai xâu, nghĩ một chút, lại cầm một xâu.
Có điều… hắn hình như không có tiền, phải làm sao đây? Nghĩ một giây, Cung Tiểu Trúc cầm một viên linh thạch hạ phẩm ra nói với người bán hồ lô ngào đường, “Ông chủ, ta không có tiền, ngươi xem xem có thể dùng linh thạch này thay tiền không?”
Người bán hàng nhận lấy linh thạch nhìn kỹ, cảm thấy thứ này thật giống như linh thạch mà hắn vẫn thường nhìn thấy khi tiên nhân dùng mua đồ, nhưng vẫn rất cẩn thận, không chắc chắn mà hỏi, “Đây là linh thạch thật ư?” Vậy mấy người trước mặt này còn không phải là tiên nhân sao.
“Thật mà, không tin ngươi cứ cầm linh thạch tới đổi ở cửa hàng kia, chắc chắn có thể đổi thành bạc.” Cung Tiểu Trúc gật đầu, cắn một miếng hồ lô ngào đường bắt đầu ăn, thấy Vân Túc cầm hồ lô nhưng còn chưa ăn, liền chờ mong hỏi, “Vân đại ca, ngươi không ăn à?”
Vân Túc nhìn ánh mắt chờ mong của hắn, cuối cùng vẫn cắn miếng đầu tiên bắt đầu nhai, vị có hơi lạ, nhưng ăn cũng khá ngon.
Người bán hồ lô ngào đường kia cầm linh thạch hạ phẩm, nhìn xung quanh một chút, nói với Cung Tiểu Trúc, “Tiên nhân, ta không dám nhận nhiều tiền như vậy, hay là thế này, tất cả hồ lô ngào đường này coi như ta cho không tiên nhân.” Nói xong lưu luyến không rời mà đưa linh thạch tới trước mặt hắn.
Cung Tiểu Trúc đẩy tay hắn ra, nói, “Vậy không được, sao có thể ăn không trả tiền, thực sự không được, nếu không thì thế này đi.” Nói xong, quay đầu nói với Mặc Hoa đang ăn hồ lô ngào đường, “Tiểu Mặc, cầm hết chỗ hồ lô ngào đường này đi, cho ngươi hết.” Sau đó cầm toàn bộ hồ lô ngào đường trong tay người bán hàng nhét vào lòng Mặc Hoa.
Cung Tiểu Trúc nhìn thoáng qua tên Mặc Hoa tham ăn kia, nói với người bán hàng, “Vậy là được rồi chứ? Không còn chuyện gì nữa thì chúng ta đi đây!” Sau đó liền kéo Vân Túc đi tiếp, Mặc Hoa cúi đầu ôm một bó to hồ lô ngào đường theo sau, vừa đi vừa ăn.
Người bán hàng thấy bọn Cung Tiểu Trúc đã đi xa, cảnh giác nhìn xung quanh xong liền giấu linh thạch vào ngực áo, sau đó chạy nhanh như ăn cướp.
Ba người Cung Tiểu Trúc đi tới đi lui, bỗng nhiên, nhìn thấy phía trước có một đám người vây quanh, có cả phàm nhân, cũng có vài tu sĩ Luyện Khí kỳ, tiếng người ồn ào, tranh luận sôi nổi, không biết là xảy ra chuyện gì.
Cung Tiểu Trúc hơi tò mò, liền kéo Vân Túc đi tới, chui vào trong đám người, xem một màn ác bá cường thưởng dân nữ, không cần phải nói, tình tiết này luôn có trong cốt truyện tiểu thuyết, phàm là nhân vật chính sẽ đều gặp phải chuyện như vậy.
Tuy rằng Vân Túc chưa bao giờ quan tâm tới mấy chuyện như vậy, nhưng nhất định vẫn sẽ xảy ra.