“Đương nhiên! Bảo vật của ta đều ở trong này hết, chủ nhân và Tiểu Trúc mau giúp ta dọn dẹp hành lý, dọn xong rồi chúng ta đi!” Mặc Hoa ngoe nguẩy đuôi, hai mắt lấp lánh nhìn hai người.
Bất đắc dĩ, hai người liền bắt đầu sắp xếp xương thú, mới đầu ở xa không nhìn rõ, chờ tới lúc Vân Túc vào trong nhìn kỹ mới biết, đống xương thú này đúng là vật trân quý.
Cung Tiểu Trúc có thể không nhận ra nhưng Vân Túc lại biết rõ đây là xương của động vật nào.
Bên cạnh ổ rắn kia có một bộ xương rất lớn, là tê giác một sừng san hô cấp sáu, yêu thú này nhìn giống bò tót, toàn thân màu đỏ, trên đầu chỉ có một cái sừng hình dạng như vầng trăng rằm ngạo nghễ, trên người nó giá trị nhất chính là cái sừng như san hô kia, độ cứng tốt, màu sắc cũng rất diễm lệ, là tài nguyên thượng hảo để luyện khí. Xương ở các nơi khác của nó cũng không tệ, chỉ là kém hơn cái sừng san hô kia một chút.
Tê giác một sừng san hô không chỉ có da màu đỏ, ngay cả xương của nó cũng đỏ như máu, không chỉ diễm lệ mà còn làm cho người ta cảm giác được sự mỹ lệ khát máu.
Yêu thú này một khi công kích, sừng san hô của nó có thể mê hoặc tâm trí con người, có tác dụng ảo thuật, khiến tinh thần của người và yêu thú hoảng hốt, đối thủ tu vi cao hơn nó, chỉ bị mê hoặc một chút, người tu vi thấp một khi bị tê giác một sừng san hô công kích, uy lực tương đối kinh người, có thể làm cho yêu thú hoặc tu sĩ tu vi thấp hơn trầm mê trong ảo cảnh mãi mãi, ngủ đến chết.
Lại có mấy bộ xương là tê giác kinh lôi cấp năm, yêu thú này lúc đối địch thích dùng sừng tạo ra lôi điện, làm cho người khác không dám tiếp cận, pháp bảo thuộc tính lôi lúc luyện chế thường hay trộn lẫn sừng của nó vào, uy lực của pháp bảo sẽ tăng lên đến mấy lần, xương các bộ phận khác cũng bán được giá tốt.
Tu vi của tê giác kinh lôi khi luyện đến cực điểm, có thể dẫn tới dị tượng trấn động đất trời, thiên thượng sẽ nổi sấm sét cực lớn, còn kinh người hơn cả lôi kiếp bình thường, nếu không chống đỡ được uy lực của nó, sẽ bị tiêu tán nguyên thần và xác thịt. Lại có mấy bộ xương của xích viêm kim ly – yêu thú thuộc tính kim hỏa, toàn thân màu đỏ như lửa, một khi có thứ gì đó chạm phải da của nó, sẽ hóa thành tro trong nháy mắt, yêu thú và tu sĩ có tu vi không dám tùy tiện chạm vào nó, trừ phi nó tự nguyện làm giảm độ nóng toàn thân, không chỉ vậy, độ cứng của lông nó cũng cực tốt, tựa như một lớp kim loại khó có thể chọc thủng, toàn thân hình thành một lớp phòng hộ.
Bởi vậy trên người nó quý nhất không phải là xương mà là da lông, da lông của xích viêm kim ly có thể luyện chế thành pháp y không chỉ diễm lệ mà còn có lực phòng ngự rất mạnh lại có thể giữ ấm, có thể chống chọi được với khí lạnh.
Có mấy bộ xương của yêu thú cấp năm khác, như con thú đầu heo thân cẩu này, thân hình rất lớn, lông đen, tứ chi thô to, đôi mắt có thể nhìn rõ vật ban đêm. Thú này quý nhất cũng không phải là ở xương nó, mà là ở mắt, mắt nó có không chỉ có thể bắt yêu trừ ma mà còn có thể phát sáng trong bóng tối. Mặt khác, da và xương của nó cũng rất cứng, là tài nguyên luyện chế tốt.
Còn có vài bộ xương thú cấp ba cấp bốn, hẳn là khi Mặc Hoa tu vi còn thấp đã thu được, có điều có vài bộ đã bị vỡ mất, không biết là bị cơ thể to đùng của Mặc Hoa đập vỡ hay là vì đã lâu năm mà khó bảo tồn được.
Xương và sừng thú nơi này ít nhiều đều là đồ quý hiếm, đại đa số rất cứng lại được bảo quản nguyên vẹn, còn có hơn hai mươi cái mắt của yêu thú heo.
Có lẽ Mặc Hoa cũng biết mấy thứ này trên người yêu thú rất quý giá nên đều cất giấu trong động của mình.
Tài nguyên trên người yêu thú cấp năm, sáu này rất quý hơn nữa thực lực của chúng lại mạnh, không phải là loại mà yêu thú cùng cấp bậc có thể dễ dàng giết chết được, Mặc Hoa có thể dùng thời gian mấy trăm năm mà giết tới mấy chục yêu thú thế này quả là vô cùng khó lường, nếu không phải Mặc Hoa lúc trước bị tiêu hao khí lực gần như không còn gì thì hai người Cung Tiểu Trúc đầu cơ trục lợi cũng sẽ không được may mắn như vậy.
Vân Túc và Cung Tiểu Trúc chuyển pháp bảo linh thạch trong túi trữ vật qua trữ vật giới, lại phân loại sắp xếp xương thú, sừng thú và mắt heo lại cẩn thận, sau đó cho vào trong túi trữ vật, vừa sắp xếp, Vân Túc vừa giảng giải cho Cung Tiểu Trúc nghe mấy thứ này có tác dụng gì, ngoại hình, tập tính và cách chiến đấu của các yêu thú.
“Ồ? Vân đại ca ngươi xem, dưới này là cái gì vậy?” Cung Tiểu Trúc nghi hoặc chỉ vào đống bảo thạch màu sắc không đồng đều ở dưới cùng mà hỏi Vân Túc.
Vân Túc ngừng tay một chút, nhìn sang, trong mắt hiện lên vẻ kinh hỉ, nói, “Đây là tinh thạch!”
Mặc Hoa đang cúi đầu, cuộn người thành một cục nhàm chán cũng mở mắt nhìn qua, sau khi nhìn thấy thứ mà Cung Tiểu Trúc hỏi liền không hiểu mà nói, “Tinh thạch là gì vậy? Chủ nhân, trước kia ta không biết mấy viên đá này là cái gì, tinh thạch gì đó ta lúc rảnh rỗi nhàm chán liền phát hiện ra, chỉ cảm thấy rất dễ nhìn liền mang về.”
Cung Tiểu Trúc nghe xong liền hiểu, hắn đã từng đọc qua trong tiểu thuyết, tinh thạch cũng khá giống với linh thạch, chẳng qua linh khí càng nồng hơn, dù là tinh thạch thuộc tính gì cũng không có chút tạp chất nào, nói cách khác, độ tinh khiết của nó là trăm phần trăm.
Hơn nữa mỗi một tinh thạch thuộc tính linh khí chỉ có một, là tinh thạch có thuộc tính gì, bề ngoài sẽ có màu như thế.
Còn có một điểm quan trọng nhất, nếu không có thần thức mà chạm vào bên trong tinh thạch, sẽ không phát hiện ra linh khí của nó dù chỉ một chút, mà linh thạch, chỉ cần dùng một mắt là có thể nhìn ra.
Đối với giới tu chân mà nói, tinh thạch là sự tồn tại còn quý giá hơn cả linh thạch cực phẩm, không chỉ khan hiếm mà còn rất khó tìm được quặng tinh thạch, không biết là Mặc Hoa tìm thấy ở đâu, nếu có thể tìm được quặng tinh thạch gần đây thì thật là tốt.
Linh thạch thì không giống vậy, linh thạch hạ phẩm độ tinh thuần là thấp nhất, linh thạch trung phẩm thì khá hơn, linh thạch thượng phẩm độ tinh thuần tốt hơn trung phẩm, còn linh thạch cực phẩm có độ tinh thuần giống với tinh thạch, là %.
Có điều trong tiểu thuyết Vân Túc không tiếp xúc với tinh thạch sớm đến như vậy, mấy chuyện này đều xảy ra nhanh hơn so với cốt truyện, hơn nữa thu Mặc Hoa làm sủng vật cũng không hề có trong tiểu thuyết. Đối với chuyện này, Cung Tiểu Trúc rất bình tĩnh, hắn biết chính bởi biến số là mình nên mới tạo thành kết quả như vậy.
Có điều hiển nhiên, kết quả này rất tốt, bởi bây giờ không chỉ có sủng vật là yêu thú Kim Đan kỳ mà còn có thể thu được tinh thạch quý giá.
Mặc Hoa dù sao cũng là yêu thú, tuy rằng đã tu luyện ra thần thức, nhưng lại chưa từng nghĩ tới chuyện dùng thần thức kiểm tra bên trong tinh thạch, nó chỉ biết hấp thu linh khí trong không khí, cũng thường xuyên vồ bắt lấy các yêu thú khác trên núi để cắn nuốt nội đan tăng tu vi, chỉ sợ là có cho nó linh thạch, nó cũng không biết dùng thế nào.
Vân Túc chỉ nói hai ba câu liền giải thích rõ ràng, Mặc Hoa chỗ hiểu chỗ không gật đầu, tiếp tục ở bên cạnh nhìn hai người sắp xếp. Tuy rằng đống xương thú kia rất tốt nhưng tinh thạch lại là thu hoạch lớn nhất ngày hôm nay, đương nhiên, còn có một con sủng vật nữa, tên gọi Mặc Hoa.
Cuối cùng, xương cốt đã đầy hai túi trữ vật, tinh thạch đại khái có mấy nghìn viên, đều cất trong trữ vật giới, tinh thạch chỉ có thuộc tính hỏa, kim và thủy, cũng có nghĩa là quặng tinh thạch gần đây có chủng loại rất phong phú.
Cung Tiểu Trúc đứng lên hỏi Mặc Hoa, “Tiểu Mặc, ngươi tìm thấy tinh thạch ở đâu vậy, có thể mang chúng ta tới được không?”
Mặc Hoa nghiêng đầu suy nghĩ một chút, nói “Ở một cái động đối diện ngọn núi kia, có điều chỗ đó có phần nguy hiểm với chủ nhân và ngươi, nhưng đừng lo, ta sẽ bảo vệ các ngươi.” Ngữ khí có phần hãnh diện.
Vì thế hai người thương lượng tới cái động kia tìm hiểu một phen, để Mặc Hoa đi trước dẫn đường.
Mặc Hoa lưu luyến nhìn thoáng qua bốn phía động, hai người một thú liền ra ngoài.
Vân Túc nhìn ngọn núi cao xa xa trước mặt, lộ trình có phần hơi xa, nói với Mặc Hoa, “Ngươi có thể chở hai người chúng ta?”
Mặc Hoa gật nhẹ đầu một cái, đáp ngay lập tức, “Đương nhiên, vật nặng tới nghìn cân đối với ta cũng không thành vấn đề, tiếc là ta không bay được, bằng không có thể nháy mắt bay tới đó.” Vừa nói, cơ thể Mặc Hoa vừa biến to ra.
Cảm thấy hai người đã đứng vững, Mặc Hoa vặn vẹo cơ thể bò nhanh như tên bắn, cảnh sắc hai bên đường dần lùi về phía sau. Mặc Hoa linh hoạt tránh các chướng ngại trên đường, đi trên đường ngẫu nhiên sẽ gặp một hai yêu thú cấp thấp, nhìn thấy thực lực của Mặc Hoa không thể chọc vào, cảnh giác bay chạy đi.
Tốc độ của Mặc Hoa rất nhanh, cũng rất ổn định, tầm một khắc sau, họ liền tới sườn núi kia, xung quanh cây mọc thành cụm, trăm cỏ tươi tốt, dây leo cuốn quanh trên cây và vách đá, xung quanh lại yên tĩnh không một tiếng động, không hề thấy có dấu vết của yêu thú, tựa như đều đang mai phục xung quanh.
Hai người trượt xuống lưng Mặc Hoa, Mặc Hoa liền biến cơ thể nhỏ lại bằng một vại nước, đi vào vách đá, vén dây leo che cửa động ra, nhất thời, ánh sáng trước mắt tối đi mấy phần, chỉ thấy được vài tia sáng loang lổ chiếu rọi trên mặt đất.
Từ lúc ngoài động, hai người đã cảm nhận được rõ ràng độ nồng của linh khí, vào trong động rồi, linh khí càng thêm nồng, chỉ cần hô hấp bình thường thôi đã cảm nhận được khí tức tươi mát tinh thuần, linh khí tựa như sắp hóa thành thực thể, ngưng kết thành trạch thái lỏng.
Hai người vừa mới bước qua cửa động liền “nhìn” vào trong chỉ thấy có một thông đạo thẳng tắp, không hề có lối rẽ.
Mặc Hoa nhắc một câu “Theo sát ta” liền tiếp tục đong đưa thân rắn hướng về phía trước, không nhanh không chậm.
Cung Tiểu Trúc và Vân Túc liếc nhau, cầm pháp bảo trong tay rồi đi vào.
Đi một đoạn, Cung Tiểu Trúc phát hiện linh khí trong không khí đã ngưng kết thành trạng thái lỏng, cơ thể bắt đầu vận chuyển tâm pháp thu lấy linh khí trong không khí để hóa thành linh lực, sau đó vận chuyển vào trong kinh mạch, trôi chảy không bị gián đoạn chút nào.
Mà màu sắc hai bên tường cũng từ màu xám đậm biến thành một màu xanh thánh khiết như băng.