Vân Túc nghi hoặc nhìn hắn, vẫn nhận lấy, có điều cũng không cho vào miệng ngay lập tức mà nói với hắn: “Sau này không thể tùy tiện lấy đồ của mình ra trước mặt người khác, bằng không rất có thể rước lấy họa sát thân, nhớ kỹ!” Y biết Cung Tiểu Trúc có bí mật nhưng cũng không có ý định tìm hiểu bí mật của hắn.
“Không đâu, Vân đại ca, không cần biết trước kia thế nào, từ giờ trở đi, người biết ta có bí mật cũng chỉ có một mình ngươi, sẽ không có người khác đâu, Vân đại ca yên tâm rồi chứ?” Cung Tiểu Trúc cam đoan nói.
Vân Túc gật đầu, ăn một viên Phục Nguyên đan, thấy kinh mạch và ám thương còn một chút nữa là có thể khôi phục hoàn toàn nên liền ăn nốt viên còn lại. Lúc này, ám thương của Vân Túc cuối cùng cũng được tiêu trừ hoàn toàn, vết rách kinh mạch cũng không thấy bóng dáng đâu nữa.
Có điều linh căn bị phá và đan điền chia làm hai nửa vẫn như cũ, Phục Nguyên đan không có chút hiệu quả nào.
Bởi Cung Tiểu Trúc sợ một lúc nào đó hệ thống gặp trục trặc hoặc biến mất nên cũng không dám để linh thạch hoặc pháp bảo vào ô trữ vật nữa, nếu thật sự bị hệ thống lừa, hắn cũng không biết nên tìm ai khóc đây, không thể mạo hiểm như vậy được.
Cung Tiểu Trúc xem xong cửa hàng hệ thống, lật tới trang nhiệm vụ, thật tốt! Đã hoàn thành được bốn nhiệm vụ, còn có sáu nhiệm vụ nữa là sẽ thăng cấp, không biết sau khi thăng cấp xong sẽ có thêm công năng gì, đừng bảo lại lừa người như hệ thống quét thì vui rồi…
À? Đúng rồi, hắn còn chưa biết giá trị vận khí của Vân đại ca là bao nhiêu! Có điều lúc quét, cơ thể Vân đại ca sẽ bị hắn nhìn thấy sạch sành sanh, cuối cùng là có nên xem hay không? Đây là cái loại vấn đề quỷ quái gì vậy!
Suy xét một hồi, hắn vẫn quyết định xem một chút! Hắn và Vân đại ca đều là nam tử, nhìn cơ thể xong cũng không phải chịu trách nhiệm, hơn nữa cho dù hắn có nhìn, Vân đại ca cũng không biết mà! Được rồi, cứ vậy đi, bổn đại gia thật là thông minh! Cung Tiểu Trúc lặng lẽ nghĩ vậy trong lòng.Vì thế, hắn nhìn vào người Vân Túc, gọi hệ thống quét trong lòng, trước mắt liền xuất hiện một thân hình hoàn mỹ cân xứng, còn có thông tin cá nhân của Vân Túc:
Tính danh: Vân Túc
Tu vi: không
Thuộc tính linh căn: không
Thế lực tương ứng: không
Giá trị vận khí: điểm
Vân Túc tuy rằng nhận ra Cung Tiểu Trúc đang nhìn mình, nhưng cũng không chú ý lắm, vẫn nhắm mắt dưỡng thần, không để ý tới hắn.
Cung Tiểu Trúc hâm mộ nhìn vóc người dễ nhìn của Vân Túc một phen rồi di chuyển ánh mắt, nhìn lên thông tin trên màn hình.
Khi hắn nhìn lên phía trước, lại một hồi tiếc hận, Vân đại ca của hắn trước kia là đại đệ tử thủ tịch của nhị phẩm tông môn Kiếm Tiên môn, thuộc tính kim đơn linh căn, lại là thiên tài tu luyện Kim Đan trung kỳ, chỉ bởi cái thân phận là con của ma tu liền phủ nhận nỗ lực bao nhiêu năm nay của y, có thể thấy cấp cao của Kiếm Tiên môn ngu muội tới cực điểm.
Có điều, chờ đến khi Cung Tiểu Trúc nhìn tới dòng chữ cuối cùng, hắn phun! Là nhân vật chính của một bộ tiểu thuyết, lúc trước đây có bao nhiêu là xui xẻo nhưng tất cả cũng chỉ để làm tôn lên các loại khốc duệ cuồng bá suất của y sau này.
Giá trị vận khí điểm, còn thiếu chút nữa là đạt tới mãn cấp, đây rốt cuộc là lý lẽ gì vậy? Giá trị vận khí của hắn trước kia là điểm, không! Bây giờ là điểm, so sánh với giá trị vận khí của Vân đại ca, quả thực… không ăn nhằm gì! Cơ bản là không ở cùng một cấp bậc, kém tận mấy bậc!
Cung Tiểu Trúc lặng lẽ tán thưởng Vân đại ca một trăm linh tám lần trong lòng! Nhân vật chính quả đúng là nhân vật chính, không cần biết y có phải là phế nhân hay không, cuối cùng chắc chắn sẽ dựa vào giá trị vận khí vô cùng cường đại này mà đứng lên một lần nữa, có thể thống trị toàn bộ giới tu chân.
Có điều hắn cũng không bất mãn chút nào, giá trị vận khí của Vân Túc nghịch thiên, có nghĩa là hắn cũng sẽ an toàn tuyệt đối, không cần biết là gặp phải tuyệt cảnh gì cũng có thể hóa hiểm thành an. Ví dụ như lần này bị ma tu bắt, không phải không lâu sau đã có thể trốn thoát thành công hay sao? Tuy rằng cuối cùng hắn bị thương nhưng vẫn có hệ thống hỗ trợ.
Nếu thương thế của Cung Tiểu Trúc đã khỏi vậy đương nhiên tiếp theo phải tìm đường lên mặt đất. Nham thạch ngoài động cuồn cuộn, trừ một khối đá lớn ra thì không còn điểm dừng chân nào khác, chỉ có thể nhờ vào vô số nhánh rẽ trong động.
Vì thế, sau khi Cung Tiểu Trúc bàn bạc với Vân Túc về chuyện chọn một đường vào thăm dò một phen, hệ thống cũng phát động nhiệm vụ, phần thưởng nhiệm vụ là hai điểm giá trị vận khí, năm mươi điểm hệ thống tệ, năm mươi viên linh thạch hạ phẩm, trừng phạt khi thất bại không cần nói đến nữa, bởi lúc nào cũng sẽ ngược tâm ngược thân, thương tâm thương phế.
Trước khi đi vào, Cung Tiểu Trúc đương nhiên là chuẩn bị cẩn thận một hồi, hắn đếm đếm linh thạch, lại nhìn nhìn vật phẩm trong cửa hàng hệ thống, cuối cùng mua ít đan dược và phù lục, đương nhiên cũng là những vật phẩm tương đối rẻ một chút, đắt quá mua không nổi.
Xét đến việc trên đường có thể sẽ bị thương, hắn lại mua hai viên Phục Nguyên đan, mỗi người một viên, còn mua hai viên Bách Độc đan, hai viên Liễm Tức đan, hai viên Ẩn Thân đan, đều là hắn và Vân đại ca mỗi người một viên.
Bách Độc đan dùng trước khi trúng độc có thể giải trăm độc, Liễm Tức đan dùng xong có thể che giấu khí tức trong hai canh giờ, Ẩn Thân đan sau khi dùng có tác dụng ẩn thân hai canh giờ. Sáu viên đan dược này tổng cộng tốn ba trăm viên linh thạch hạ phẩm, tuy rằng có hơi đắt, nhưng tác dụng rất tốt, rất xứng đáng với linh thạch bỏ ra, Cung Tiểu Trúc cũng không so đo hơn kém.
Mấy loại đan dược kia hiệu quả vừa tốt mà giá cũng rẻ hơn một chút. Nói đến Bách Độc đan, bên ngoài có một loại Giải Độc đan cũng có hiệu quả giống như vậy, Bách Độc đan dùng trước khi trúng độc, hơn nữa còn có thể giải trăm độc; Giải Độc đan thì dùng sau khi trúng độc, nhưng độc tố không thể giải trừ hoàn toàn, phải dùng linh lực bức độc tố ra ngoài, mà không phải là độc nào cũng giải được.
Có điều về nghi hoặc của hắn về việc tại sao mỗi loại đều chỉ mua hai viên mà nói thật ra đây là quy định của hệ thống, mỗi loại đan dược này một ngày chỉ có thể mua hai viên, nếu muốn nhiều hơn, cũng chỉ có thể đợi thêm mười hai canh giờ, về phần vì sao hệ thống lại thiết lập như vậy, Cung Tiểu Trúc lắc đầu, tỏ vẻ hắn cũng không biết.
Sau đó, Cung Tiểu Trúc lại mua vài loại phù lục, theo thứ tự là Thần Hành phù, Tiềm Hành phù, Khinh Thân phù, Lôi Hỏa phù, Thổ Bích (tường đất) phù, Độn Địa phù, có điều mấy thứ này không bị hạn chế về số lượng, bởi vì mấy thứ này đều tương đối bình thường, có thể mua được ở bên ngoài, Cung Tiểu Trúc mua mỗi loại hai mươi lá, tốn của hắn gần ba trăm viên linh thạch hạ phẩm nữa, chia ra đưa cho Vân Túc một nửa.
Cuối cùng, hắn còn mua thêm một vật càng thêm đặc biệt, là tranh cuốn truyền tống, loại tranh cuốn này chia làm tranh mẹ và tranh con. Lúc dùng mang tranh mẹ trên người, tranh con thì đặt ở nơi từng đi qua, chôn xuống dưới đất, lúc gặp nguy hiểm hoặc muốn tới vị trí nào đó, chỉ cần cầm tranh mẹ trong tay, rót linh lực vào rồi nghĩ đến vị trí đó thì có thể thuấn di qua.
Một tranh mẹ có tám tranh con, có thể tùy tiện đi tới tám nơi, cho dù xa thế nào cũng đi được, tiền đề là cùng ở trên một bề mặt, cũng phải ở cùng một không gian, ý là không thể truyền tống từ bí cảnh ra ngoại cảnh được.
Có điều nó không phải là cũng không có giới hạn, một tranh con đã qua sử dụng sẽ trở thành đồ bỏ, không thể truyền tống tới nơi này được nữa. Nói cách khác, một tranh mẹ chỉ có thể dùng tám lần, thuấn di tới tám nơi, sau đó tranh mẹ này liền trở thành vô dụng.
Cung Tiểu Trúc mua một bộ tranh cuốn, tốn mất chín trăm viên linh thạch hạ phẩm, đây vẫn khá là rẻ. Còn có một loại tranh cuốn con có thể dùng lại, một nơi có thể truyền tống vô số lần, cũng là tám tranh cuốn con, giá là một vạn linh thạch hạ phẩm!
Dọa chết hắn rồi! Thứ kia thế mà lại tương đương với một viên linh thạch thượng phẩm, toàn thân Cung Tiểu Trúc cộng lại cũng không có nhiều như vậy, viên linh thạch thượng phẩm duy nhất kia để ở chỗ Vân Túc. Linh thạch thượng phẩm quý giá như vậy, Cung Tiểu Trúc không định đổi lấy mấy loại vật phẩm không đáng kể này.
Cung Tiểu Trúc mua loại tranh cuốn truyền tống này là để phòng trường hợp khẩn cấp, hắn suy xét chôn một tranh cuốn con trong cái động này, một lúc nữa vào trong tính mạng bị đe dọa sẽ dùng tranh cuốn trở lại ngay lập tức.
Tranh cuốn truyền tống này dùng còn tiện hơn pháp trận truyền tống, pháp trận truyền tống cần thời gian và linh thạch, cự ly truyền tống càng xa càng tiêu tốn linh thạch, còn không thể thuấn di. Tranh cuốn truyền tống không chỉ mất ít linh lực hơn rất nhiều mà cự ly truyền tống dài ngắn cũng tốn ít công sức hơn, tuy rằng phải chuẩn bị tất cả trước đó.
Hơn nữa loại tranh cuốn truyền tống này có thể sử dụng hai người, nếu nhiều người thì không thể được, vừa lúc thích hợp cho hắn và Vân đại ca cùng dùng, Cung Tiểu Trúc vui sướng nghĩ, xem ra hệ thống vẫn có lúc vô cùng tri kỷ!
Đổi xong đồ, Cung Tiểu Trúc vô cùng buồn bực phát hiện linh thạch phần thưởng hệ thống và linh thạch trong túi hắn cũng chi còn lại có một trăm bảy mươi tư viên. Quả nhiên tiêu thì dễ, kiếm lại linh thạch mới khó! Đây có thể coi là vui quá hóa buồn không!
Có điều không vấn đề gì, hắn còn để lại chút linh thạch ở chỗ Vân đại ca, linh thạch thượng phẩm cũng còn một viên, tạm thời không lo không đủ linh thạch để tiêu.
Cung Tiểu Trúc chôn tranh cuốn xuống đất, đứng tại chỗ phủi phủi đất bẩn trên tay, cao hứng nói với Vân Túc đang ngồi xếp bằng trên bồ đoàn, “Vân đại ca, có thể xuất phát rồi.”
Vân Túc mở mắt gật đầu, “Ừ” một tiếng, đứng dậy đưa bồ đoàn cho Cung Tiểu Trúc, Cung Tiểu Trúc tiện tay cầm lấy cất vào túi trữ vật, hai người chọn bừa một thông đạo mà đi.
Bởi vì lo rằng một hồi vào động rồi có thể xảy ra chuyện ngoài ý muốn dẫn đến việc hai người bị tách nhau ra nên Vân Túc nắm lấy tay Cung Tiểu Trúc. Thông đạo này tối tăm vô cùng, giơ tay ra không thấy rõ năm ngón, may mà Cung Tiểu Trúc mặc dù là Luyện Khí tầng hai nhưng lại có thể nhìn trong bóng tối, Vân Túc cũng có thể dùng thần thức để dò xét xung quanh, dọc đường hành tẩu cũng không đến nỗi quá khó khăn.
Đường đi cũng không bằng phẳng, thỉnh thoảng còn có thể đạp phải bùn lầy hoặc vũng nước, hơi ẩm trong không khí rất cao, hai người chậm rãi đi một hồi.
Bỗng nhiên có tiếng chuột kêu “chít chít chít” vang lên từ đâu đó, Cung Tiểu Trúc nhìn xung quanh một lần, không phát hiện ra chuột đâu, Vân Túc lại dùng thần thức dò xét xung quanh một phen, quay đầu nói với Cung Tiểu Trúc: “Ở dưới đất, là một loài chuột đào hang, Luyện Khí tầng hai, am hiểu pháp thuật, không có linh tính.”
Cung Tiểu Trúc gật đầu ý bảo mình đã rõ, chỉ là chuột nhắt Luyện Khí tầng hai, giải quyết cũng không thành vấn đề, có điều nếu không quấy rầy hắn và Vân đại ca thì hắn cũng không cần bận tâm tới nó, dù sao hắn cũng không phải là loại người thích chém giết, chỉ cần người khác không chọc vào hắn, hắn cũng sẽ không hại người khác.
Vì thế, Cung Tiểu Trúc nói với Vân Túc: “Vân đại ca, nếu con chuột đào hang kia không chọc vào chúng ta, chúng ta cũng không đừng bận tâm tới nó.”
Vân Túc gật đầu, cảm thấy hắn nói rất có lý, nói một câu “Có lý!”
Vì thế, hai người tiếp tục bước đi trong khúc động quanh co khúc khuỷu này.