Chương .
Hai năm trôi qua
Thời gian cứ thế trôi qua, tựa như một chớp mắt.
Năm Y Dạ ba tuổi sáu tháng, vào ngày , Chiêu Mẫu Đơn trở dạ, hạ sinh một bé trai.
Đứa trẻ này cũng rất được yêu thương, không kém gì chị gái nó.
Năm Y Dạ bốn tuổi, vào ngày sinh nhật, Bạch Viên tăng cấp thành tiểu bạch long cấp .
Trong việc này Y Dạ cũng được hưởng ké nguồn linh khí dồi dào nhưng không rõ vì sao, vẫn không tăng cấp.
Hiện tại Y Dạ tuổi, tháng trước, vào sinh nhật cô, Liễu Vân Phong đã chính thức giao toàn bộ cung Ngọc Lục Bảo cho Y Dạ, không tiếp quản thay cô nữa.
Y Dạ lại mang cung Ngọc Lục Bảo cho A Linh là trưởng nha hoàn quản lý thay.
Nha hoàn tâm phúc bên cạnh Y Dạ nay lại có thêm một người là A Tiêu, tiểu cô nương được A Linh nhặt về từ bên ngoài cung Ngọc Lục Bảo.
A Tiêu là người trẻ nhất trong ba người nhưng cũng là người hiểu chuyện, dù sức mạnh không bằng nhưng lại nhanh nhẹn hơn hai người kia rất nhiều.
A Linh thường bận quản lý chuyện ở cung Ngọc Lục Bảo, dần dần chuyển sang quản lý ngân khố của Y Dạ luôn.
Thực sự mà nói thì nguồn thu của Y Dạ không quá lớn nhưng quà cáp từ mấy vị quan thần hay người thân thì nhiều cho nên cũng cần phải bảo quản cho tốt.
A Miện thì vẫn luôn bên cạnh Y Dạ nhưng lâu lâu cũng chạy tới chỗ A Linh phụ giúp vài việc như quản lý nha hoàn, ngăn mấy mối tình nam nữ trong cung Ngọc Lục Bảo.
A Tiêu hiện tại là người gần Y Dạ nhất, lại học thói quen của tiểu Viên, cứ dính lấy Y Dạ, đi đâu cũng đi theo.
.....
...!A Tiêu, ngươi lấy ta cái khăn ướt được không? Tay tiểu Vân bẩn quá đi mất!
Em trai nhỏ của Liễu Y Dạ - Liễu Y Vân, tuổi tháng.
Tính cách nghịch ngợm, hay quậy phá lại không thích nghe lời, là một đứa trẻ hư!
Tuy nhiên nhờ được chị gái huấn luyện từ nhỏ, giờ chỉ nghe lời nhất là Liễu Y Dạ, ai khác nói đều thích cãi.
Oa...aaa! tiểu Vân dùng cái tay bẩn nắm lấy tay áo Y Dạ, còn cười vui vẻ.
Ài! Ngày hôm nay tỷ đã phải thay bao nhiêu bộ đồ vì đệ thế không biết? Rốt cuộc đệ làm gì mà tay bẩn thế này cơ chứ? Y Dạ bẹo má tiểu Vân.
Công chúa, khăn của người đây ạ! A Tiêu đưa khăn ra.
Cảm ơn ngươi! Y Dạ nhận lấy rồi ra sức lau tay cho tiểu Vân.
Lát sau....
Phù! Được rồi đấy! Tay đệ sạch rồi! Y Dạ lau trán.
Nào! Bây giờ đem trả đệ về chỗ nương thôi! Hôm nay ta còn phải học nữa! Y Dạ nhấc tiểu Vân lên.
A Tiêu đem cái khăn kia đi giặt.
Hmm ....? Tiểu Viên, em làm gì mà đứng ngoài cửa vậy? Y Dạ nhìn vào đứa trẻ tóc bạch kim đứng lấp ló bên ngoài.
Tiểu Viên sau ba năm vẫn không lớn thêm tẹo nào, vẫn nhỏ như cũ.
Tiểu Vân...!không thích em...!lại gần! Bạch Viên nhỏ giọng.
Ồ...!không sao đâu! Đệ đệ ta có thể làm gì em cơ chứ? Y Dạ cười.
Tiểu Viên nghe thế thì lại gần.
Khi đủ gần, tiểu Vân liền nắm tóc của cậu mà giật lấy giật để, miệng còn ô oa như muốn mắng người.
Á! Đau!
Không được! Liễu Y Vân! Đệ hư quá! Y Dạ nhanh chóng kéo được tiểu Vân ra.
Tiểu Viên ở phía sau lại nấp vào lưng Y Dạ, sắp khóc luôn rồi.
...!Thôi, em ở đây đi! Ta đi trả tiểu Vân lại cho mẫu thân rồi sẽ quay lại! Y Dạ khó xử.
Tiểu Viên nghe lời, liền thả Y Dạ ra.
....
Nương! Tiểu Vân trở lại này! Y Dạ ôm tiểu Vân bước nhanh tới.
Chiêu Mẫu Đơn đang nhàn nhã ngồi uống trà cùng Hàm Nguyệt trong đình viện.
? Sao lại bế trở lại rồi? Không phải con nói hôm nay sẽ trông em sao? Hàm Nguyệt cầm trên tay ly trà nhìn sang Y Dạ.
Hôm nay con còn phải học nữa, với lại, tiểu Vân cứ khó chịu với tiểu Viên cả ngày.
Con, không quản nổi! Y Dạ cười khổ.
Nào! Lại đây với nương! Chiêu Mẫu Đơn giang tay đón lấy tiểu Vân.
Đứa trẻ này có vẻ như đã buồn ngủ, ngoan ngoãn nằm trong vòng tay của Chiêu Mẫu Đơn.
Vậy con về luôn đây! Y Dạ nhẹ nhàng cúi đầu rồi bước đi.
Hàm Nguyệt nhìn theo.
Ta nói này Mẫu Đơn, hình như Y Dạ gần đây bắt đầu trở nên thanh lịch hơn rồi, như Y Tinh với Nguyên Nguyên ấy! Không nhảy nhảy khắp nơi như trước nữa rồi!
Hehe...!có vẻ Y Dạ lên chức chị thì cũng tự biết phải trưởng thành lên thôi! Chiêu Mẫu Đơn che miệng cười.
...!Haizz, hi vọng Minh Châu nhà ta cũng trưởng thành hơn chút.
Gần đây con bé lại bắt đầu có tật nhõng nhẽo rồi! Hàm Nguyệt thở dài.
....
Tiểu Viên, chị về rồi đây! Y Dạ bước vào phòng.
Chị...!Tiểu Viên rụt rè.
Sao thế? Đừng nói đệ đệ ta làm em sợ đấy nhé! Y Dạ cười.
Điều này khiến tiểu Viên bối rối, không dám thừa nhận.
...!Thật luôn đấy à? Em sợ đệ ấy?
Tiểu Viên gật đầu.
...!Em mạnh hơn, em lớn hơn, sao lại nhút nhát như thế cơ chứ? Y Dạ tới ngồi bên cửa sổ.
Tiểu Viên lại gần, ngồi bên cạnh cô.
Tiểu Viên, em có thể suy nghĩ cho bản thân nhiều hơn được không? Em không thể cứ quá để ý cảm xúc của người khác được.
Y Dạ thở dài một cái.
Việc đó...!làm phiền chị sao ạ? tiểu Viên cúi đầu.
...!Y Dạ nhìn vào đứa trẻ bên cạnh.
Trong hai năm ở bên cạnh nhau, tiểu Viên vẫn luôn như vậy.
Suy nghĩ cho người khác nhiều hơn bản thân.
Đặc biệt luôn đặt Y Dạ lên hàng đầu, luôn tránh làm người khác phiền lòng.
Em rất ngoan, ta không có gì để than phiền về em cả.
Em cũng không có sai gì nhưng...!em quá lương thiện.
Giống như đề trên mặt một dòng chữ cứ ức hiếp tôi đi vậy.
Lời Y Dạ có chút nghiêm trọng.
Tiểu Viên lại cúi đầu.
Em xin lỗi...
Ngẩng đầu lên nào! Y Dạ nâng cằm tiểu Viên lên.
Ngước lên mà nhìn này! Em cứ thu mình như vậy, làm sao trở nên mạnh mẽ được?
Em hoàn toàn có quyền cãi lại nếu em không sai.
Em có quyền không làm nếu em không thích.
Có thể phản bác và buộc tội nếu em cho là xấu.
Em có đủ mọi quyền, kể cả việc cãi lại ta...!Y Dạ nhìn vào tiểu Viên.
...!Em sẽ không cãi lại chị! Tiểu Viên khẳng định.
Sẽ! Nếu ta sai, cứ cãi! Ta không bao giờ luôn luôn đúng! Y Dạ kiên định.
Tiểu Viên nắm lấy tay Y Dạ, khóe mắt đỏ lên.
Nhưng như thế thì chị sẽ không yêu thương em nữa! giọng nói mềm yếu như chực khóc.
...!Không có đâu! Chỉ cần em không làm gì sai, trái với lương tâm mình thì ta sẽ luôn yêu em! Y Dạ xoa đầu tiểu Viên, an ủi.
Chị chắc chứ? Không nói dối? tiểu Viên cau mày.
Chắc chắn! Nhưng với điều kiện là em không làm những việc sai trái!
Em sẽ không làm! Chỉ cần chị đừng ghét em, nói gì em đều nghe.
Cũng sẽ cãi nếu chị sai! tiểu Viên dựa vào người Y Dạ.
Ngoan lắm! Nhớ đừng có quá để ý miệng đời và thái độ của người khác.
Những thứ đó không phải là việc mà em nên quan tâm! Y Dạ cười hài lòng..