Chương .
Tiến tới lãnh cung
Ngày hôm sau, mới sáng sớm Liễu Y Dạ chạy tới chỗ của Liễu Vân Phong, đòi cùng hắn đi dạo buổi sáng.
Dạ nhi, hôm nay con đặc biết đến đây sớm như vậy...Không phải đơn giản chỉ là muốn đi dạo cùng ta...Đúng chứ?
Liễu Vân Phong thích thú nhìn Y Dạ nhỏ nhắn đang bước đi bên cạnh hắn.
Con gái muốn làm nũng mà đáng yêu thế này, có gì mà hắn không đáp ứng được?
Um...phụ hoàng...người sẽ không giận Y Dạ chứ?
Liễu Y Dạ ngước đầu lên nhìn Liễu Vân Phong, lông mày hơi chùng xuống, bĩu môi, làm mặt nũng nịu.
Ôi, sét đánh vào tim ta a...Con gái có mức độ sát thương thật ghê gớm Liễu Vân Phong ôm lấy tim, đỏ tai, cười gượng.
Bảo bối...!Liễu Vân Phong ngồi xuống, đặt tay lên vai Y Dạ.
...Muốn gì ta đều chiều! Hắn bật ngón tay cái.
Thật chứ ạ? Liễu Y Dạ mừng rỡ.
Thật! Bảo bối muốn gì nào?
Thật ra...con có nghe chị Minh Châu nói về các anh chị.
Sau đó, con biết tới nhị tỷ và tứ ca bị nhốt trong lãnh cung...
Liễu Y Dạ ngập ngừng.
Lãnh cung chắc là rất cô đơn, con vào chơi với họ được không ạ...?
Hmm...Hai đứa trẻ con của La tần..? Sao chúng bị đưa vào lãnh cung ấy nhỉ? Liễu Vân Phong suy nghĩ.
Phụ hoàng...có được không ạ? Liễu Y Dạ xoay xoay ngón tay.
Tất nhiên là được, con cứ việc đi đi.
Nhớ dắt theo người đề phòng nguy hiểm và cầm theo cái lệnh bài của ta này, có nó thì người trong lãnh cung sẽ đều nghe lời con.
Con cảm ơn người, phụ hoàng!
Không có gì, nhớ về đúng giờ là được!
Vâng! Con nhớ rồi.
Phụ hoàng cúi người xuống một chút được không ạ? Liễu Y Dạ rướn người lên.
...? Làm gì...?! Liễu Vân Phong cúi người xuống thì được con gái nhỏ hôn một cái lên trán làm giật mình.
Con thật sự cảm ơn người nhiều lắm!! Liễu Y Dạ vui vẻ chạy đi.
Trên đường đi cứ nghe chuông báo hảo cảm của Liễu Vân Phong tăng liên tục, tăng tới %.
....
Liễu Y Dạ đem theo A Linh và A Miện đi thẳng tới lãnh cung lúc chỉ mới giờ Thìn ( giờ sáng).
Đúng lúc làm sao, cô vừa đi sâu vào trong lãnh cung được một lúc thì nghe có tiếng quát tháo từ một biệt viện nhỏ.
Liễu Y Dạ tới gần thì càng nghe rõ tiếng của một vị mama nào đó và tiếng khóc của một bé trai.
Cô tiến vào biệt viện, thấy một mama quản sự đang dùng roi mây đánh một cặp trai gái.
Chị gái lớn đang che cho người em nhỏ khóc phía sau.
Đây chắc chắn là La Nguyên Nguyên và La Bác Triệt rồi
A Miện thấy cảnh như thế liền chạy tới, một tay nắm lấy roi của bà ta giật ra, vứt đi.
Vị mama đó ngoảnh lại, trừng mắt quát: Là đứa nào to gan dám giật roi của ta? Muốn ăn roi thay cơm à?
Khi thấy Y Dạ, bà ta có hơi lo ngại một chút nhưng khi nhìn bộ quần áo đơn giản mà cô mặc bà ta nhìn đánh giá.
Đoán già đoán non là vị tiểu thư phẩm cấp thấp nào đó vô ý đi lạc tới lãnh cung.
Vị tiểu thư này, vì cớ gì mà nha hoàn của cô cản lão nô dạy người?
Dạy người?...Ta thấy là ngươi đang hành hạ bọn chúng mới đúng A Linh tức giận lên tiếng.
Ngươi thì có quyền gì mà nói ở đây? Bà ta trừng mắt.
A Linh, vặn tay nào của bà ta đã đánh ca và tỷ của ta lúc nãy.
Liễu Y Dạ lạnh lùng liếc cho bà ta một cái xém mặt.
A Linh ngay lập tức làm ngay, túm lấy tay phải bà ta, vặn mạnh khiến bà ta quay sái sườn, ngã ngửa.
A! Đau! Con nha hoàn mi dám!
Dám chứ! A Linh là nhất phẩm nha hoàn của ta, chỉ cần còn ở bên ta, có gì mà không dám? Y Dạ đạp vào tay của bà ta, đau đớn.
Con nhỏ nhà mi là ai? Lại không có quy củ như vậy? Ta là người trong cung, chưa tới ngươi quản! Bà ta đau đớn quát lớn, trong mắt đỏ hoe.
Chủ tử nhà ta là thập tam công chúa đấy.
Ngươi làm gì được nào? A Miện lại đạp lên eo của bà ta.
Nghe tới thập tam công chúa được sủng trên trời, bà ta có phần lo sợ nhưng vẫn có ý định kháng cự.
Cho tới khi Y Dạ giơ lệnh bài hoàng kim của Liễu Vân Phong lên, bà ta mới tái mặt vội vàng dập đầu thỉnh tội.
Thập tam công chúa, là mắt ta mù, đã mạo phạm người.
Mong công chúa thứ tội! Bà ta run như cầy sấy.
Liễu Y Dạ không quan tâm bà ta, bước tới chỗ hai đứa trẻ đang run run vì bị roi đánh.
Y phục trên người họ đơn giản hơn cả hạ nhân.
Người đầy vết thương, khuôn mặt xinh xắn cũng có nhiều vết bầm tím.
Thấy Y Dạ tới gần, bọn họ có chút cảnh giác.
Muội tên Y Dạ, là thập tam công chúa.
Rất hân hạnh được gặp mặt, nhị tỷ tỷ và tứ ca! Y Dạ lễ phép.
Đó là một khung cảnh khá ngược đời, khi một vị công chúa mang theo mình hào quang quyền lực khuỵu gối chào hai đứa trẻ bẩn thỉu ngồi trên nền đất..