Ngày sinh nhật của Liễu Y Dạ đang đến gần.
Trước sinh nhật một ngày, Liễu Y Dạ được đưa tới một tẩm viện lớn gần Ngự Hoa viên như một vị khách mời quý.
Tẩm viện này rất rộng rãi với nhiều phòng, dành cho khách khứa từ xa tới, Liễu Y Dạ một mình độc chiếm căn phòng lớn nhất.
Lúc này dù còn chưa chắc chắn lắm nhưng Liễu Y dạ cũng đã có thể tự mình bước đi.
Cô thích thú đòi xuống tự mình đi dạo xung quanh, mặc cho mấy nô tì phía sau đang toát mồ hôi, lo sợ cô bị thương.
Ối! Ngươi là ai? Y Dạ không để ý đụng phải một cô bé chừng , tuổi phía trước.
Cô gái nhỏ này quay lại tỏ vẻ tức giận, giọng nói có chút chua ngoa.
Chúng nô tì thỉnh an cửu công chúa! Những nô tì phía sau Y Dạ cúi người.
Một nha hoàn đi trước bình tĩnh đáp:
Mong công chúa thứ lỗi cho sự vô ý của tiểu chủ tử nhà chúng ta! Người chỉ mới tập đi nên mới vô tình va phải ngài.
Hứ! Ý ngươi là không biết không có tội ấy hả?!
Dù vị cửu công chúa này là cố ý làm khó nhưng nô tì kia vẫn bình tĩnh.
Bẩm công chúa, nô tì không có ý như vậy.
Là chủ tử của ta sai, đã đắc tội người.
Mong cửu công chúa thứ tội!
Mấy người phía sau đồng loạt quỳ xuống.
Thỉnh cửu công chúa thứ tội!
Một tiếng bốp vang lên nghe giòn giã, khiến những người ở đó ngỡ ngàng.
Vậy thì một cái tát này coi như đền tội đi.
Lần sau mà còn giẫm lên y phục của ta nữa thì ta sẽ cho ngươi vài gậy.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Liễu Y Dạ đỏ lên, một bên má cảm thấy đau rát, còn có dấu tay mờ mờ, môi còn chảy một vệt máu nhỏ.
Những nô tì của cô liền xúm lại luống cuống, họ lấy một chiếc khăn mát đem theo bên mình chườm mặt cho cô.
Mặc kệ mấy người kia đang lo lắng, Liễu Y Dạ chỉ im lặng nhìn chằm chằm vị cửu công chúa kia.
Lòng cô nổi lên cảm giác bực tức, cô ghi nhớ cái tát này.
Cô khua tay, ra hiệu cho mấy nô tì xung quanh cô lui ra.
Liễu Y Dạ chạy tập tễnh theo hướng mà cô cửu công chúa khi nãy đi.
Nô tì của cô chỉ chạy theo gọi cô, không dám cản, cô cũng không để ý tới họ.
Lúc đã tới gần cửu công chúa-Liễu Lăng thì trùng hợp làm sao, Liễu Vân Phong tới!
Liễu Vân Phong nhìn từ phía sau thấy Liễu Y Dạ đang chạy tập tễnh thì liền thích thú gọi cô một tiếng.
Dạ nhi! Tới đây với phụ hoàng nào!
Liễu Lăng nghe tiếng thì cũng quay lại, thỉnh an Liễu Vân Phong.
Còn Y Dạ thì liền quay người, chạy tới bên cha mình.
Con gái thỉnh an phụ hoàng! Liễu Lăng cúi người.
Liễu Vân Phong ừ một tiếng, không quan tâm.
Hắn khom người xuống, giang tay đỡ lấy Liễu Y Dạ.
Đang định nựng con gái nhỏ thì Liễu Vân Phong giật mình phát hiện ra cái má đỏ ửng và khóe miệng có dính máu của Y Dạ.
Dạ nhi? Con bị làm sao thế này?!
Lúc này Liễu Lăng vẫn ngu ngốc, to gan nói:
Phụ hoàng! Là đứa trẻ này lúc nãy....
Cô ta chưa nói hết câu thì Liễu Y Dạ à mình ra, khiến Liễu Vân Phong phải thả xuống.
Cô chạy lại trước mặt Liễu Lăng, cúi người như một lời xin lỗi rồi lại chạy về với Liễu Vân Phong.
Vị hoàng đế này nhanh chóng mường tượng ra lí do mặt Y Dạ bị như vậy, bắt đầu tức giận.
Nói! Dạ nhi lúc nãy làm sao..?! Khuôn mặt của Liễu Vân Phong tối sầm, lời nói như là đang tra khảo tội thần khiến cho Liễu Lăng lạnh cả sống lưng.
Bẩ...bẩm phụ hoàng, là đứa trẻ này lúc nãy cố ý va vào người con, còn dẫm đạp lên y phục của con.
Bộ y phục này là để ngày mai dự tiệc thập tam muội con sẽ mặc nên lúc tức giận con mới...!Liễu Lăng lo sợ.
Thập tam muội? Vị thập tam muội mà con nói đã bị đánh cho sưng mặt lên rồi, ngày mai có lành nổi để ăn mừng sinh nhật không? Ngữ khí của Liễu Vân Phong lại càng âm trầm.
Hả!? Bị đánh? Là..là con nhóc đó? Liễu Lăng bây giờ mới để ý là cô nhóc lúc nãy cô đánh trông cũng non nớt như chỉ mới tuổi.
Liễu Lăng...!!!
Phụ hoàng! Con không biết đó là thập tam muội, con không cố ý đánh muội ấy!!
Không biết? Vậy nếu là đứa trẻ khác thì ngươi vẫn sẽ đánh đúng không?! Ngươi không cố ý mà Dạ nhi của ta chảy cả máu luôn rồi.
Liễu Vân Phong xoay người nhận một chiếc khăn lau đi vệt máu trên mặt Liễu Y Dạ và lấy khăn lạnh chườm chườm má cho cô.
...!Liễu Lăng quỳ dưới đất, cúi đầu lo sợ, không nói nên lời.
Liễu Vân Phong liếc Liễu Lăng một cái.
Cửu công chúa cậy quyền ngang ngược, phạt một năm lương bổng, cấm túc hai tháng, đồng thời nói Phong quý nhân dạy dỗ cẩn thận cho ta.
Liễu Vân Phong tới gần đỡ Liễu Lăng lên.
Hắn giơ tay, tát cho Liễu Lăng một cái.
Cái tát này ta thay thập tam muội con trả lại cho con...Tự về mà kiểm điểm cho tốt.
Nói rồi Liễu Vân Phong ôm Y Dạ rời đi, để lại một Liễu Lăng đang thút thít khóc.
Liễu Y Dạ nhìn vào cô, thấy nổi lên trong ánh mắt đó là sự căm hận.
Hừ! Ai bảo ngươi đánh ta? Ngang ngược thế thì đáng đời lắm! Dù sao ta cũng không có ý định kết thân với ngươi, ngươi cắn ta thì ta cứ thế đánh cho gãy răng ngươi
Liễu Y Dạ nhìn vào Liễu Lăng kia rồi cười thầm.
Kí chủ của tôi ơi...Liễu Lăng kia cũng mới có tuổi, có cần phải thế không?
Uốn cây từ thủa còn non, cho cô ta khắc sâu rằng có một số người không nên động vào
...!Hệ thống không còn biết nói gì hơn.
-----.