Dựa vào gói quà trưởng thành mà nói, hắn hiểu được tác dụng của những gói quà này rồi.
Mỗi lần tăng lên một cảnh giới thì đạt được một cơ hội mở gói quà.
Nói cách khác sau, lần mở sau chính là khi hắn bước vào Kết Đan kỳ thì có thể mở ra, tiếp tục sau đó chính là Kim Đan kỳ.
Mà mỗi lần mở gói quà ra sẽ đạt được các lọa khen thưởng ngẫu nhiêu.
Từ Khuyết cảm thấy ngày hôm nay vận khí hẳn là coi như không tệ, quyết định lập tức mở gói quà ra.
- Có mở gói quà trưởng thành không?
Hệ thống hỏi.
- Có.
Từ Khuyết đáp, trong lòng có chút kích động, hơi khẩn trương.
Phần thưởng gì đây, là một vị bảo tiêu mỹ nữ sao? Hoặc là một cây thần khí? Hoặc là một cường giả mang bên mình?
Khi trong lòng hắn đầy chờ mong thì một đạo lưu quang hiện ra từ hệ thống, sau đó vang lên vài tiếng nhắc nhở:
“Đinh, chúc mừng lí chủ "Từ Khuyết" đạt được một quyền hạn mới, kích hoạt “ Chức năng thu về”.”
“ Đinh, chúc mừng kí chủ Từ Khuyết nhận được một cái “ Khôi Lỗi Ngụy Trang”.”
Đinh, chúc mừng kí chủ "Từ Khuyết" đạt được một tấm “ Thần Hành Độn Tẩu phù sơ giai”.”
...
Từ Khuyết lặng đi một chút, cái quỷ gì?Bảo tiêu mỹ nữ mà ka muốn đâu? Thần khí đâu? Cường giả đâu?
Chỉ có chừng ấy món mà gọi là gói quà trưởng thành à?
Ba ước vọng đều không có.
Từ Khuyết rất thất vọng, nhưng ánh mắt vẫn là nhìn về phía món đồ “ Khôi Lỗi Ngụy Trang”.
Khôi Lỗi Ngụy Trang: Có thể giả tạo hình dạng của người khác, cũng bắt chước cảnh giới và khí thế của hắn, nhưng thực lực chân thật lại không tăng lên, duy trì canh giờ ( Chỉ có tác dụng đối với những tu sĩ có tu vi dưới Anh Biến kỳ).
- Đù móa, là một món lợi khí để trang bức a.
Từ Khuyết kêu ra.
Trong trí nhớ của phò mã gia, hắn đã phân chia rõ ràng về cảnh giới.
Từ Luyện Khí kỳ lên, lúc sau theo thứ tự là: Trúc Cơ kỳ, Kết Đan Kỳ, Kim Đan kỳ, Nguyên Anh kỳ, Anh Biến Kỳ, Luyện Hư kỳ, Hợp Thể kỳ, Độ Kiếp kỳ, Đại Thừa kỳ.
Tổng cộng cảnh giới, mà mỗi cảnh giới lại chia thành bậc.
Cho nên ở thế giới này Anh Biến kỳ cũng xem như là thực lực cường đại rồi, tỷ như Hoàng Đế của Hỏa Nguyên quốc là Anh Biến kỳ, mà tông chủ của Thiên Vũ tông cũng là Anh Biến kỳ.
Hiện tại có cái Khôi Lỗi Ngụy Trang này rồi, Từ Khuyết cảm thấy nếu như mình ngụy trang thành cường giả Anh Biến kỳ đi ra ngoài một phen, quả thực là trang bức mười phần.
- Đáng tiếc chỉ duy trì canh giờ, nếu có thể duy trì năm, năm thì tốt rồi.
Hắn hơi tiếc nuối lắc đầu, ánh mắt lại nhìn vào vật phẩm trong hệ thống.
Nhưng mà trong ô vật phẩm, trừ một tấm Thần Hành Độn Tẩu phù sơ giai ra thì không có vật gì khác.
- Oh, thiếu chút nữa đã quên, phần thưởng đầu tiên không phải là vật phẩm, hình như là một chức năng mới thì phải?
Từ Khuyết vỗ đầu một cái, giật mình nhớ tới, hỏi hệ thống:
- Mau giới thiệu chức năng mới cho ta.
- Đinh. Chức năng thu về, sẽ phục vụ cho kí chủ, vô luận là pháp bảo, linh dược, công pháp …. hệ thống cũng có thể tiến hành thu về, cũng chuyển hóa thành các loại tinh hoa có giá trị ngang bằng để trả lại cho ngài, riêng những vật phẩm quý hiếm có thể đổi thành điểm trang bức, đây là bản thuyết minh đầy đủ.
Sau khi được hệ thống giải thích thì Từ Khuyết cũng đã hiểu rõ chức năng này rồi.
Nói là thu về, không bằng nói là thôn phệ thì thích hợp hơn.
Nói tóm lại, giống như ném một thanh phi kiếm cho hệ thống.
Hệ thống sẽ dựa vào phẩm chất của thanh phi kiếm mà tiến hành phân tích, sau đó sẽ đổi thành giá trị tinh hoa tương ứng, trong đó có chứa tinh hoa về luyện khí, có thể dùng để thăng phẩm chất của các loại pháp bảo, binh khí…
Nếu như để hệ thống thu về đan dược thì sẽ trả lại tinh hòa luyện dược, trong đó có chứa tinh hoa về luyện khí, có thể đề cao chất lượng cùng với độ tinh khiết của đan dược.
Nếu như để hệ thống thu về công pháp thì sẽ trả lại tinh hoa tu luyện, dùng để tăng tiến độ võ kỹ pháp quyết, nhưng không thể dùng vào đăng cấp cảnh giới của nhân vật.
Nói cách khác, Từ Khuyết tu luyện "Long Đằng Cửu Biến", liền có thể dùng tinh hoa tu luyện để tăng lên, nhưng mà Thái Cổ Ngũ Hành Quyết" thì không được, bởi vì đây là công pháp tu luyện có dính đến cấp bậc cảnh giới của nhân vật.
Dù là như thế, sau khi Từ Khuyết xem hết chức năng thì quả thực muốn hô to một tiếng:
- Ngưu bức.
Hắn vốn còn đang suy nghĩ cách xử lý đông công pháp cùng với pháp bảo lấy từ Tàng Bảo Các kia, dù sao số lượng hơi nhiều, mà mình cũng không dùng hết.
Hiện giờ tốt rồi, có chức năng thu về này, thực lực của bản thân có thể tăng lên một bước.
Mà lúc này hắn cũng không vội vã xử lý đống đồ kia, tìm được thời gian rảnh thì lựa vào thứ nào hợp với mình, để lại đó, còn thứ không hợp thì bán đổi lấy ngân lượng cùng linh thạch.
Dù sao ở thế giới này, ngân lượng cùng linh thạch chính là tiền thông hành, cũng phải có để dùng khi cần đến.
- Hô, bất kể như thế nào, lúc này coi như là thu hoạch tràn đầy rồi.
Từ Khuyết thở hắt ra, trên mặt tràn đầy vẻ vui sướng.
Tiểu huynh đệ bên dưới cũng đã bình tĩnh trở lại, Từ Khuyết cũng đã mở cái yếm ra rồi giặt sạch.
Thấy bốn phía không người, hắn lại nhanh chóng bò lên bờ, vẫy khô nước đọng, thay bộ quần áo mà Tiểu Nhu chuẩn bị kia, dùng dây cột tóc lại.
Cả người nhìn qua tươi mát tuấn dật, lúc mỉm cười còn lộ ra một loại khí chất có tri thức hiểu lễ nghĩa, tao nhã nho nhã .
Nói cho cùng thì cũng đã là phò mã gia, năm sống trong sung sướng, hơn nữa lại cắn nuốt linh dược, chỉ một bộ xiêm y này cũng không thể che hết khí chất của hắn.
Từ Khuyết rất hài lòng về cái túi da này, phóng trên địa cầu thì với dung mạo khí chất này thì ở trong giới shô bít cũng là nhân vật số số .
Mang theo cái yếm của Tiểu Nhu, Từ Khuyết trở về nhà của nàng.
Trên đường đi gặp được vài thôn dân, bọn họ đều mỉm cười chào hắn, lại tán dương hành động vĩ đánh một mình đánh dã thú lúc nãy của hắn.
Từ Khuyết xấu hổ mà cười, khoát tay, nói chuyện khiêm tốn.
Bọn hắn đều giơ ngón tay cái.
Nhưng mà khi ánh mắt của bọn họ khi nhìn thấy cái yếm đỏ trong tay hắn thì trở nên lấm la lấm lét, nở ra nụ cười mang ý vị thâm trường, mà Từ Khuyết tỏ ra quang minh lỗi lạc, bộ dạng như quân tử, ngẩng đầu mà đi.
Một đứa hùng hài tử lau nước mũi, hô:
- Ca ca, mẹ ta nói cái yếm trong tay huynh cầm là của nữ nhân mặc, nam nhân khong thể mặc.
Các thôn dân nhất thời cười vang, nói:
- Tiểu ca nhi, đồng ngôn vô kỵ, cứ yên tâm, trong lòng mọi người biết rõ mà.
Biết con em ngươi!
Từ Khuyết khóe miệng giật một cái, chạy trối chết.
Mje, thật là mất mặt quá đi.
May là bọn họ thiên tính thiện lương thuần phác, không coi mình là tên biến thái trộm đồ lót, bằng không thì một đời anh hùng liền xong rồi.
Từ Khuyết khóc không ra nước mắt trở lại nhà Tiểu Nhu .
“ Két” một tiếng, vừa lúc cửa mở ra.
Tiểu Nhu cầm cái chăn lúc nãy hắn quấn đi ra, dường như là muốn giặt, dù sao bên trên cũng dính mỡ thuốc, rất khó ngửi.
Nhưng mà vừa thấy được Từ Khuyết, cả khuôn mặt Tiểu Nhu liền đỏ lên, đặc biệt thấy trong tay hắn còn cầm cái yếm thì nàng thiếu chút nữa lại muốn xoay người trốn vào trong nhà.
Từ Khuyết vội chạy tới, tiếp nhận tấm chăn trong tay nàng, nói:
- Để ta, việc nặng như thế này cứ để ta.
Nói xong, hắn bất động thanh sắc nhét cái yếm vào trong tay Tiểu Nhu.
Tiểu Nhu đỏ mặt lên, há mồm, muốn nói lại thôi.
Từ Khuyết thấy thế, đang muốn mở miệng hỏi, thì đột nhiên nghe phía đầu thôn truyền đến tiếng ồn ào, mơ hồ còn mang theo những tiếng mắng chửi, dường như là có người đang chửi nhau.
Từ Khuyết nhất thời nhíu mày:
- Nguy rồi, chẳng lẽ là dã thú lại tới nữa, Tiểu Nhu ngươi chờ ở tại đây, ta đi xem.
Nói xong, hắn cất bước chạy về phia đầu thôn.
- Đợi đã.
Tiểu Nhu kêu lên nhưng mà đã không thấy bóng dáng của Từ Khuyết.
Nàng cắn môi một cái, không yên lòng, cất kỹ cái yếm rồi vội vàng đuổi theo.