Hệ Thống Trải Nghiệm Nhân Vật Chính Nghịch Thiên!

chương 14

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Sau một đêm nghỉ lại trong rừng thì Cao Sơn môn phái lại tiếp tục lên đường, chưa đầy hai canh giờ sau đã đến được chân núi Tích Kiếm. Chân núi Tích Kiếm là một bãi đất rộng lớn chứa được mấy nghìn người, tại đây đã sớm có hơn trăm môn phái lớn nhỏ tụ tập lại. Ngoài các trưởng lão trấn phái chiếm số ít ra thì còn lại đều là nam thanh nữ tú đều đang ở độ tuổi xuân thì làm cho Thẩm Bất Phàm một lần sảng khoái rửa mắt. Hắn không ngờ là sau khi chết đi lại hết lần này đến lần khác được nhìn những giai nhân như vậy. Hắn nhìn một lượt, trưởng lão các môn phái đã tụ lại một chỗ, Văn Minh Ngọc cũng đi theo bọn họ. Đây là lẽ đương nhiên, y là trưởng đệ tử của Cao Sơn sau này chức chưởng môn dĩ nhiên thuộc về y. Chỉ là sau này Thẩm Bất Phàm giữa đường giành mất Lý Tư Mẫn cho nên chức chưởng môn đó cũng tuột khỏi tay y luôn, Văn Minh Ngọc không hận Thẩm Bất Phàm mới là chuyện lạ.

Thẩm Bất Phàm ngồi xếp bằng chờ đợi, bởi vì thời điểm mở thông đạo đi vào bên trong Tích Kiếm sơn là đúng ngọ, hiện tại vẫn còn nữa canh giờ nữa. Tích Kiếm sơn bên ngoài cũng giống như những dãy núi bình thường, nhưng một khi mở thông đạo đi vào thì muốn có bao nhiêu nguy hiểm liền có bấy nhiêu. Bên trong Tích Kiếm sơn gồm bảy tầng, ba tầng hạ, ba tầng trung và một tầng thượng. Ba tầng hạ không có gì đáng kể, chỉ có linh quái cấp thấp, người có một chút công phu liền đối phó được nhưng mà linh kiếm ở ba tầng hạ phẩm chất tầm thường nên đệ tử các phái qua được liền chạy đến tầng trung. Ba tầng trung nói dễ không dễ nói khó cũng không khó, tầng trung nhất và tầng trung nhị thì võ công cỡ Lý Tư Mẫn đều có thể qua, kiếm linh hai tầng này cũng gọi là có chút danh uy. Tầng trung tam thì đặc biệt khó chơi, công phu cỡ như Văn Minh Ngọc mới có thể phá được, kiếm linh tầng này nếu nắm được trong tay nhất định sẽ vang danh thiên hạ. Nhưng người vào được thượng đỉnh Tích Kiếm không chỉ có được kiếm linh phẩm chất cực, chưa kể còn có thể có được một trong thất kiếm xưng bá thiên hạ.

Thất kiếm không còn thuộc phạm vi linh kiếm nữa, cũng có thể xem như thần kiếm, sự tích lâu đời, bởi vì qua quá lâu cho nên người đời đã không còn ai biết chủ nhân đầu tiên của thất kiếm là ai, chỉ biết mỗi một chủ nhân mất đi thì kiếm sẽ lại trở về Tích Kiếm sơn đợi chủ nhân mới. Thất kiếm hiện tại đã có ba thanh được rút ra đó là Thiên Đạo kiếm, Linh Quang kiếm, Vô Gian kiếm, và sau khi Lễ trạch kiếm kết thúc thì Vô Ảnh kiếm và Minh Nguyệt kiếm sẽ lại tái xuất giang hồ mở ra một hồi phong ba kinh thiên động địa.

- Tiểu Phàm!

Thẩm Bất Phàm giật mình nhìn sang nơi vừa gọi hắn, là Lý Tư Mẫn đang đứng cùng Tần Lệ Dung và một vị cô nương khác mặc hồng y vô cùng xinh đẹp. Hắn đứng lên đi lại bên cạnh Lý Tư Mẫn.

- Có chuyện gì vậy?

- Cũng không có chuyện gì lớn, chỉ là ta có chút chuyện muốn hỏi huynh.

- Hỏi ta?

Hồng y nữ tử lấy ra một miếng ngọc bội, nói cũng không phải một miếng mà chỉ có một nửa. Điều đáng nói hơn là nửa miếng ngọc bội này giống y hệt nửa miếng ngọc bội mà hắn vẫn luôn mang theo bên mình. Nhưng mà trong nguyên tác hắn viết không hề có chi tiết Thẩm Bất Phàm cùng với nữ nhân nào trao đổi ngọc bội ở chân núi Tích Kiếm cho nên chính hắn cũng không biết là chuyện gì đang xảy ra.

- Vừa rồi Ngọc Nghiên quận chúa làm rơi ngọc bội, ta nhặt được muốn đem trả cho huynh nhưng quận chúa lại nói là của nàng. Ta không tin cho nên mới gọi huynh.

- Quả thật không phải ngọc bội của ta.

Thẩm Bất Phàm lấy trong ngực ra miếng ngọc bội màu trắng ngà, đây là vật mà trước khi được sư phụ đưa lên núi thì mẫu thân đã đưa cho hắn, chẳng lẽ là còn có lai lịch nào khác sao? Hắn lấy miếng ngọc ra vô tình làm cho sợi dây chuyền trên cổ cũng bị lôi luôn ra ngoài.

- Tiểu Phàm, huynh tại sao lại đeo dây chuyền của Minh Ngọc sư huynh?

Thẩm Bất Phàm nhìn xuống sợi dây chuyền trên cổ mình, làm sao có thể là của Văn Minh Ngọc được chứ!

- Không phải… Là ta… ta nhặt được!

Thẩm Bất Phàm không thể nói là bị lấy mất ngựa gỗ và ngọc bội cho nên được đền cho sợi dây chuyền này được, nếu thật sự là của Văn Minh Ngọc thì là ý nghĩa gì đây chứ?

- Là của Minh Ngọc sư huynh, lúc nhỏ ta đã từng thấy, đòi cỡ nào huynh ấy cũng không cho.

Thẩm Bất Phàm bị làm cho ong cả đầu lên, Văn Minh Ngọc rốt cuộc là có dụng ý gì đây? Nhưng rất nhanh đã bị lảng sang chuyện khác, Cẩm Ngọc Nghiên hỏi hắn.

- Thẩm huynh, miếng ngọc của huynh là từ đâu mà có?

- Mẫu thân cho ta.

- Ta hiểu rồi, Thẩm huynh, sau khi Lễ trạch kiếm kết thúc ta có chuyện muốn nói với huynh.

Thẩm Bất Phàm lúc này không còn tâm tình nhìn ngắm dung nhan tuyệt mỹ của Cẩm Ngọc Nghiên nữa, hắn không biết miếng ngọc này rốt cuộc là sao đây. Trong nguyên tác hắn cái gì cũng không viết, chỉ viết miếng ngọc này là vật mẫu thân Thẩm Bất Phàm để lại, sau đấy hắn còn đem ra tiệm kim hoàn làm giả đến mấy chục cái đem làm vật định tình cho bao nhiêu nữ tử?! Đúng là bất hiếu tử mà!

- Được, Ngọc Nghiên quận chúa phải thật cẩn thận.

Thẩm Bất Phàm nói xong thì cáo từ Cẩm Ngọc Nghiên, không ngờ khi hắn vừa xoay người muốn đi thì đụng phải một người ngay sau lưng. Y liếc mắt nhìn hắn rồi lại trợn Cẩm Ngọc Nghiên, xong lại liếc hắn, Minh Ngọc ca ca, Minh Ngọc đại nhân, mắt huynh bị hỏng rồi a! Nhưng mà hắn không có dám nói ra đâu, sẽ chết người đó!

- Huynh cùng các trưởng lão đã bàn xong chuyện.

- Đã xong.

Thẩm Bất Phàm gật đầu, mối quan hệ vừa mới tốt lên của hắn và Văn Minh Ngọc tự dưng lại trở về vạch xuất phát rồi, là tại sao vậy hả? Rồi hắn đột nhiệt nhớ tới miếng ngọc phỉ thúy khắc chữ “Minh” kia, là của Văn Minh Ngọc thật sao?

- Minh Ngọc sư huynh…

- Chuyện gì?

Thẩm Bất Phàm nhìn hai mắt đang trợn trừng của Văn Minh Ngọc mà thụt đầu vào luôn trong cổ áo.

- Không có gì…

Văn Minh Ngọc: …

Hắn thật sự không dám nói được chứ, nếu Văn Minh Ngọc chối bỏ và nói miếng ngọc không phải là của y thì không sao nhưng nếu y nói là của y rồi lại đổ cho hắn lấy trộm thì hắn chết chắc. Vì vậy quyết định không nói gì là tốt nhất.

Đúng ngọ, mười hai vị trưởng lão cảnh giới cao giai của các đại môn phái tập hợp lại, cùng nhau thi triển thuật pháp mở ra thông đạo đi vào Tích Kiếm sơn. Xung quanh kết giới là lôi điện chợt sáng chợt tắt, cảnh tượng làm cho Thẩm Bất Phàm nhìn không chớp mắt, những cảnh này hắn chỉ được nhìn thấy ở trong phim thôi a!

Truyện Chữ Hay