Hai mắt hoen đỏ từ khi nào.
Những lời cậu nói đều thật tàn nhẫn.
Có phải Tử Mộc đang nghĩ anh tới đây để xem cậu thảm hại như thế nào không?
_ Ngươi đừng cố đẩy trẫm ra xa.....!
Một câu nói nực cười.
Bao ngày qua anh một câu Lạt Lạt, hai câu Nhan phi.
Thế nào là bị đẩy ra xa.
_ Hoàng thượng....Tử Mộc bị đẩy lên đẩy xuống cũng thực chóng mặt rồi.
Người vẫn chưa thấy mệt sao?
_ Trẫm hôm nay là thật sự tới thăm ngươi
Hại cậu cho thật thảm như bây giờ để rồi lại đến thăm? Đến cậu còn không trách cứ than vãn thì thôi.
Anh lại tới với vẻ mặt của kẻ đáng thương vô tội.
Hỏi xem đây là làm khó cậu phải không?
_ Chẳng phải đều được người ban cho? Có lẽ Nhan phi hôm nay không khỏe, hoàng thượng tìm ta để giải tỏa?
Tử Mộc nhăn nhó ngồi xê ra một chút.
Cầm vạt áo của mình kéo xuống, mặt không đổi sắc mà nói
_ Dù Tử Mộc có hơi bất tiện, nhưng nếu hoàng thượng không chê, ta vẫn có thể.....!
Anh vội kéo vai áo lên, chỉnh lại ngay ngắn.
Rốt cuộc cậu đã nhìn anh ra thành dạng gì rồi? Một tên lòng dạ bại hoại? Hay tự coi ra chính mình là một nam sủng? Mi mắt hơi ướt.
Cậu trước mặt anh lạnh lùng tới mức lạ lẫm.
Vẫn là gương mặt đó, ngồi kia vẫn là Tử Mộc, cớ sao tất cả cứ trông thật mỏng manh
_ Trẫm không làm phiền ngươi nữa, nghỉ ngơ đi
Không đáp lại.
Cậu nằm xuống trong yên lặng.
Lệnh Khiêm đứng lên, cất lại túi thơm trong ngực áo.
Khẽ vén cao chăn cho cậu.
Ra tới cửa quay đầu lại, Tử Mộc vẫn vậy, rũ mắt xuống mà rời khỏi
_ [ Độ hảo cảm của nam phản diện với kí chủ +, hiện tại ]
" Cạch " Tiếng cửa đóng lại.
Cảm nhận người đã đi được một lúc, Tử Mộc ngồi dậy.
Nằm như vậy người cậu thấy hơi đau
_ Còn nữ chính?
_ [ Độ hảo cảm của nam phản diên với nữ chính -, hiện tại ]
Trong tâm cậu cười như muốn nội thương.
Thoát khỏi cái bóng của Nhan Lệ, lại nhận thêm một kick của cậu liền rớt đài thê thảm như vậy.
Giờ kẻ nào mới thất bại dưới chân kẻ nào?
_ [ Kí chủ người tính toán cũng thật tốt, bổn hệ thống bội phục]
_ Nam chính ra sao rồi
_ [ Chiến vương gia của chúng ta bách chiến bách thắng, đang trên đường trở về Hoàng Thành]
_ Thật nhớ vị vương gia của chúng ta quá đi....không thể phủ nhận hắn đánh đấm ra trò đó chứ....!
Mao Mao bứt một quả nho trên bàn cho vào miệng.
Lại keo lên giường dụi dụi vào người Tử Mộc.
Mùi hương của cậu khiến chính nó cũng thấy thoải mái
Cái đuôi ve vẩy hết trái thì qua phải.
_ [ Kí chủ, người tính thế nào với Lệnh Khiêm]
_ Còn tính làm sao nữa.
Phạm ta ta phạm lại.
Giúp ta ta giúp lại.
Nhưng chỉ cần là tra nam.
Bổn kí chủ đều ngược hắn ra bã
Mai Mai từ bên ngoài đi vào.
Bưng khay thuốc cất lên tủ.
Mắt còn hơi đỏ nhìn cậu
_ Chủ tử, nô tỳ xin lỗi vì không báo việc hoàng thượng tới
_ Không sao, không phải lỗi của ngươi
Giữa Tử Mộc và hoàng thượng hiện tại không được tốt.
Chắc chắn chạm mặt muôn khó xử, hay tệ hơn là gét bỏ.
Nhưng vế sau, có lẽ chỉ có thể là cậu ghét bỏ đối phương mà thôi
_____________________
________________
Lạt Lạt đi qua lại trong gian phòng.
Đầu ngón tay cắn trong miệng.
Sự lo âu cứ bám lấy không thôi.
Nếu như từ đầu không phải thông gian, vậy tại sao không giải thích mà vẫn cứ để cô hiểu lầm?
Bước chân dừng lại.
Cô......bị chơi một vố lớn rồi.
Chân giậm xuống nền vài cái.
Tay siết chặt thành nắm.
_ Hay lắm Tử Mộc!
Chỉ như vậy mà một lần liền kéo được cô xuống nước.
Hay cho một " thợ săn" có sức kiên nhẫn đáng ngưỡng mộ.
Thậm chí còn cam tâm chịu thương để cho Lạt Lạt này cái tát thật đau.
Tình cảm của Lệnh Khiêm có lẽ cũng giảm đi đáng kể
________________
__________
Thé giới này dài quá ????.