Lệnh Khiêm bước vào, đằng sau là tên thái giám nâng đống tấu chương trên tay.
Khá chắc, có lẽ anh vừa thượng triều trở về, trên mình vẫn khoác áo bào nguy nghiêm
Nhìn thấy anh, Lạt Lạt dễ thở hẳn ra.
Đi tới nắm lấy tay anh
_ Hoàng thượng.....sao người lại ở đây
_ Còn không phải nghe thấy tiếng nàng quát lớn như vậy nên mới vào sao?
Bàn tay đưa lên vai cô nắn nhẹ.
Hoàn toàn không để ý trong phòng còn một người nữa là cậu.
Hoàn toàn vô hình trước bóng ân ái của họ
Lạt Lạt vui vẻ liếc qua cậu, rồi bày ra vẻ mặt buồn rầu.
_ Có chuyện gì
Cô rập gối xuống quỳ trước mặt anh.
Hai mắt đỏ hoe.
Lệnh Khiêm đưa tay muốn đỡ cô dậy.
Nhưng Lạt Lạt vẫn ngồi đó
_ Hoàng thượng....thần thiếp cảm thấy mình thật sự không thể giấu người thêm nữa!
_ Được rồi, đứng lên nói trẫm nghe
Cô đứng lên run run như mành hoa yếu ớt.
Tử Mộc thật sự ghét vị nữ chính này.
Ả ta thậm chí còn giả tạo hơn cả cậu.
_ Nếu hôm nay thần thiếp không nói ra, trong tâm sẽ bứt rứt không thôi.....!
Lệnh Khiêm đau lòng nhìn cô.
Không sao cả, kể cả Nhan lệ của anh có cố ý giết một người hay vô ý giết một người, anh cũng sẽ không trách phạt
Lạt Lạt nắm lấy tay Tử Mộc.
Cậu vẫn yên lặng.
Mày khẽ nhíu lại nhìn bàn tay dơ dây này chạm vào mình.
_ Nhan phi là có ý gì?
_ Tử Mộc, ta đã nói sẽ giữ lời hứa với ngươi.
Nhưng bây giờ ta buộc phải nói với hoàng thượng.
Lừa dối người tâm can ta không chịu nổi.....!
Cũng thật lanh lợi.
Lựa thế cũng ranh ma.
Dù thế nào vẫn tự đem mình trở nên yếu đuối vô tưởng như thế.
Vừa hay, khuôn mặt kia càng cứu bao mưu đồ thu về đằng sau
_ Hoàng thượng, thần thiếp phát hiện cậu ta thông gian với kẻ khác.
Trên người còn mang ngọc bội của hắn, làm túi thơm cho hắn nữa.
Trông có vẻ đã bắt đầu từ rất lâu
_ Ta không có!
_ Ngậm miệng!
Lệnh Khiêm giận giữ nhìn cậu.
Cũng nhìn thấy ngọc bội xanh kia.
_ Mau đưa hết ra đây
_ Hoàng thượng! Tử Mộc không có thì làm sao đưa ra!?
Lạt Lạt giật phăng miếng ngọc bội trên người cậu ném xuống đất.
Kéo thêm chiếc túi thơm bị lột trái mà dẫm lên
Với anh thật sự là một xúc phạm khủng khiếp.
_ Chứng cứ rõ ràng, ngươi không còn đường chối cãi...!
_ Ta còn chưa giải thích một lời nào!
Đôi mắt đang đối với câu sắc lạnh vô tình.
Nhìn đâu cũng muôn vàn chán ghét.
Phải chăng đang nghĩ, Tử Mộc với nhan sắc này đi đâu cũng có kẻ thèm thuồng, thông gian là chuyện sớm muộn không?
_ Hoàng thượng....người thật sự không nhận ra tình cảm của ta?
_ Tên nam sủng như ngươi cũng thật vượt quá giới hạn
"Đùng" Thời gian qua chỉ đổi lại hai từ nam sủng này.
Nhìn xem, Lạt Lạt cười lên đẹp bao nhiêu.
Song, anh cũng bội bạc bấy nhiêu
_ Người của vương đi thông gian với kẻ khác là tội đại bất kính.
Lôi ra ngoài phạt trượng...
Dáng áo bào phất tay lướt qua mặt.
Lại giáng xiêm y lướt qua cùng.
Tưởng gặp được người cùng đường, nhưng sao vẫn ngược hướng?
Hai tên thị vệ nắm lấy vai cậu muốn kéo ra liền bị hất bỏ.
_ Ta có thể tự đi....!
Không dám có ý kiến gì.
Họ buông tay để cậu tự thân đứng lên.
Bên ngoài bao người nhìn vào chỉ chỏ.
Không xét ai đúng sai, họ chỉ đang xét xem, có thật sự Tử Mộc này đã thất sủng?.