Cầm lấy cuốn sổ kia, khuôn mặt anh không giấu nổi tức giận.
Mở ra đọc tưng hàng, từng hàng.
Đều là những người anh đích thân trung phong.
Lũ ngu ngốc đó sao lại quay ra đi làm mấy việc hại nước hại dân thế này?
_ Gọi những tên này tới đây.....!
Thái giám cung kính nhận lấy, rời đi.
Nam phản diện giận rồi.
Phải làm sao phải làm sao.
Tử Mộc giật giật lấy áo anh, hai mắt chớp chớp.
_ Hoàng thượng.....!
Lúc này mà cậu cũng dám lên tiếng? Mấy tên ngoài kia chỉ nghe tiếng quát đã rét run.
Con người này rốt cuộc thuộc cái dạng gì?
_ Nói nữa trẫm trút giận lên ngươi
Cậu rụt tay lại, rón rén ngồi một bên.
Gọi thôi làm gì mà căng.
Tên thái giám khi nãy đi vào.
Đằng sau là năm kẻ quần áo diêm dúa, cổ tay vàng bạc chói mắt.
Lệnh Khiêm càng nhìn càng nổi nóng.
Bao miếng cơm.manh áo của con dân đều dán hết lên người đám tham ô này.
Chúng chắp tay quỳ một chân xuống rồi đứng lên.
Sổ danh sách theo một đường đập vào mặt tên chính giữa.
_ Hoàng...hoàng thượng....!
_ Các ngươi tự mình xem đi!
Năm kẻ chụm đầu.
Đọc đến đâu mồ hôi tuôn đến đó.
_ Hoàng thượng....thứ này chắc chắn là làm giả, vu oan cho chúng thần....!
_ Ngươi còn nói là vu oan! Vụ cắt xén bổng lộc trẫm đã nhắm mắt cho qua! Hôm nay các ngươi lại nuốt tiền của dân, tự tiện thu thêm thuế!
Tất cả run rẩy quỳ rạp xuống.
Dập đầu vào đất.
Rõ ràng đã che dấu rất kĩ, nhưng cuối cùng, con mắt của thiên tử tại sao vẫn là không quả nổi
_ Chúng thần tội đáng chết! Chúng thần tội đáng chết!
_ Nhốt vào ngục giam!
Lính bên ngoài theo hàng mà lôi đi.
Tiếng gào van xin không ngớt.
Như sự thật diễn ra trước mắt.
Lệnh Khiêm là một hoàng đế yêu nước thương dân kia.mà.
Vậy rốt cuộc vì điều gì mà tương tưởng đó bị bóp méo?.
Đam Mỹ Hay
Phía anh, anh biết tại sao Mộ Khiêm đưa cuốn sổ đó.
Hắn muốn anh tự tay tiêu hủy quyền lực.
Đến một lúc nào đó khi ngai vàng này không còn vững chắc.
Sẽ đường hoàng cướp ngôi.
Được tất cả đồng lòng.
Ánh nhìn di chuyển qua cậu...!
_ Ngươi.....là người của ai?
Điều anh lo lắng, chính Tử Mộc là gián điệp Mộ Khiêm gài vào.
Quan sát, thông báo.
Nghe câu hỏi là có thể hiểu dụng ý.
Xung quanh, không có ai để trải lòng.
Hắn thật sự mệt mỏi khi sự hoài nghi ở bất cứ đâu.
Càng ngày, càng giống với anh ấy.
Giống với Bác Hàn của cậu.
Cớ sao tới thế giới này nỗi cô đơn vẫn là một nỗi sợ như vậy?
Không nói gì, Tử Mộc dịu dàng hôn lên trán anh.
Đôi khi câu trả lời không phải giải thích, mà là chút hành động
_ Sẽ ổn thôi...!
Trong đầu hiện lên hình ảnh với cảnh vật kì lạ.
Người nào đó cũng hôn lên trán anh.
Đó là Tử Mộc? Bàn tay cả hai đều rớm máu.
Tất cả như dòng kí ức của chính mình.
Có lẽ, Lệnh Khiêm và Tử Mộc vốn có sợi dây liên kết.
Vậy là tốt rồi.
Không phải gián điệp, vẫn là cậu, chỉ là cậu.
Tử Mộc của anh.
Lệnh Khiêm ôm vòng eo nhỏ.
Lông mày giãn ra, có thể thoải mái một chút rồi...!
Vị thái giám dọn dẹp sách bên ngoài vẫn luôn yên lặng.
Sống trong Hoàng Thành thì phải khôn ngoan, biết người biết ta.
Một kẻ bần hàn nhưng được hoàng thượng sủng ái, thì còn cao quý hơn cả hoàng hậu hay phi tần.
Chẳng thà đã lấy chút đỉnh, người tên Tử Mộc này, đã không ai có thể động vào nữa.
Phải mau nhắc nhở mọi người, không thể để sự ngu xuẩn nào làm người có cái nhìn không tốt...!
_ [ Độ hảo cảm của nam phản diện với kí chủ + , hiện tại ].