Thấm thoắt đã trôi qua tuần trời.
Bụng Chi Minh có nhô ra chút.
Thịnh Long không ai không biết mối quan hệ của cô và vị chủ tịch cao cao tại thượng kia.
Hết thảy quan tâm lấy lòng, những người còn lại thì an phận không dám đụng chạm.
Ngự Thâm vẫn không có can đảm đối mặt với cậu.
Chẳng phải sợ sự thật, mà là sợ sự thờ ơ lạnh lùng đó.
Hắn không chịu nổi, chỉ ru rú trong tập đoàn, lao vào mà làm việc
_ [ Kí chủ, đã thời gian dài rồi, ngoài nam phản diện hảo cảm lên thì nam chính vẫn đứng yên, người mau làm nhiệm vụ đi chứ ]
_ Sao phải vội
_ [ Kí chủ, nếu không hoàn thành sẽ bi phạt a ]
_ Đó không phải điều ta muốn nói, ta là người theo chủ nghĩa người không phạm ta, ta không phạm người
_ [? ]
_ Cứ chờ đi....!
Ngày hôm nay, anh phải đưa cô đi khám định kì.
Không khí trêm xe một màu im lặng ngột ngạt.
Nếu không phải trong con người này có đứa con thì anh đã giết quách đi rồi
_ Ngự Thâm, em chỉ mong con của chúng ta được khỏe mạnh, bình an mà ra đời..
_ Cô lo thân mình cho tốt
Chi Minh nắm chặt gấu áo, đã gần một tháng, tại sao vẫn không gần hơn với nhau được chút nào? Vậy chắc chắn tình cảm của anh với Tử Mộc đã rất nặng sâu rồi đi?.
Nghĩ tới đó, trong lòng không khỏi buồn bực, đến khi nào cái gai trong mắt mới biến mất?
Chiếc xe dừng lại
_ Bây giờ đi vào sẽ phải chen chúc, cô đừng đây.
Tôi tìm chỗ đỗ xe
Có phải hay không hôm nay thực sự khá đông.
Xe khu đỗ chính rất chật.
Nếu tìm nơi đỗ xe phải vòng ngược ra sau.
Mất chút thời gian.
Chi Minh nhìn quanh tìm nơi nghỉ chân, lại bắt gặp Tử Mộc cũng ở đây.
Hôm.nay đột nhiên hơi đau đầu, nếu không phải đau dai dẳng đau oái oăm thì cậu cũng thậy lười đi kiểm tra.
Chắc do mấy nay xem phim quá khuya đi mà.
Trên môi đỏ thoáng lên một nụ cười.
Lôi từ trong túi ra, gọi một cuộc điện thoại.
Xong xuôi liền đi tới chỗ cậu.
Xoa xoa nhẹ vùng bụng của mình đầy cưng chiều.
_ Aya...không phải thiếu phu nhân đây sao?
_.......!
Ả Tuesday này lại định làm gì.
Đừng nói khokng cho cậu đi khám luôn đó nhé
_ Có chuyện gì?
_ Cũng chỉ muốn biết, cảm giác của một người bị chồng mình phản bội, có con riêng là như thế nào thôi ~
_ Không cần chế giễu tôi như thế, bản thân cô cũng thối nát không kém
_ Cậu!
Gương mặt xinh đẹp đỏ ửng lên.
_ Sao nào, quyến rũ người đã có gia đình để kiểm tra độ thu hút của mình sao.
Vậy thì các vệ tinh của cô chỉ toàn ruồi muỗi thôi....!
Tức, thật tức, nhưng không biết nói thể nào.
Vì chỉ chút nữa thôi, có thể trong lòng Ngự Thâm, cái tên Tử Mộc sẽ được xóa xổ.
Đang hậm hực, một người mặc áo đen chạy thậy nhanh tới.
Tóm lấy chiếc ví cỉa Chi Minh giật mạnh rồi chạy mất.
Cô ngã nhào ra sau.
mà không có thứ gì kê đỡ.
_ A!
Tự dưới váy trắng chảy một loạt máu thẫm.
Mặt Chi Minh đau đớn, cắt không còn một tia sắc nào.
Tử Mộc hạ gối xuống lay
_ Chi Minh, Chi Minh, cô bình tĩnh, thở đều, tôi giúp cô gọi người.
Bộng một bàn tay mạnh bạo đẩy cậu ra.
Ngự Thâm từ ngoài đi vào chỉ thấy Chi Minh thân dưới đầy máu, và bên cạnh là Tử Mộc.
Và anh đang nghĩ gì thì chắc ai cũng biết.
Vội vã bế cô lên, tức giận nhìn cậu
_ Anh về nói chuyện với em
Rồi đưa Chi Minh vào bệnh viện.
Cậu còn tưởng cô ta nghĩ ra Thượng sách nào, hóa ra chỉ là hèn kế.
Đến con của mình cũng không cần.
Máu chảy càng ngày càng nhiều.
Chi Minh vật vã khóc lớn.
Đau thì đau chứ, nào chối cãi được.
Cú va đập không nhẹ, trực tiếp làm tổn thương nội khí, chèn chép thai nhi.
Phần bị chấn động nhiều nhất lại là bụng, thực nguy hiểm
_ Rất tiếc, đứa bé đã không thể giữ lại, nhưng may mắn người mẹ an toàn...!
Bác sĩ cũng chỉ biết nói thể, rồi rời đi.
Chi Minh sau khi tỉnh lại liền kêu gào đến thương tâm, dường như muốn cả cái Hoàng Thành nghe thấy
_ Ngự Thâm! hức Ngự Thâm! Con của em đâu! Mau trả nó đây!
Anh bối rối không biết phải làm sao.
Chỉ biết ôm cô vào lòng, bởi anh cũng đau lòng.
Đứa bé là con anh, chưa ra đời đã chết yểu như vậy, sao có thể không đau.
Nhưng anh cũng hiểu, nỗi đau của một người mẹ khi mất con còn đau đớn hơn ước chừng nào
_ Không sao, đừng khóc nữa, bình tĩnh...!
Âm thanh thì buồn tủi, nhưng ai ngờ được, trong hàng lệ kia, nụ cười nào đang nở rộ chứ..