Cánh cửa mở ra, thiếu niên vẫn khuôn mặt dịu dàng đó đi ra như chưa từng có chuyện gì.
Nhưng duy chỉ bên tay trái liền có các vết xước rỉ máu.
_ Cảm ơn ông, tôi hơi đói rồi, làm cho tôi đồ ăn nhé...!
_ Vâng...!
Nhân lưu nặng nề bước đi.
Cảm xúc từ khi nào có thể dễ che giấu như vậy?
___________________
_____________
Ngự Tham nheo mắt tỉnh dậy.
Bên cạnh là Chi Minh vẫn say giấc.
Anh vội vàng bật dậy.
Anh....vừa làm chuyện gì?.
Tay vớ lấy quần áo, từ từ chỉnh lại ngay ngắn.
Quăng cái chăn mỏng che đi thân nữ lõa lồ kia.
Khinh Tâm từ bên ngoài đi vào.
Ngự Thâm liền than
_ Không biết gõ cửa?
_ Chủ tịch, phu phân vừa tới đây vào giờ trước..
" Đinh " Tim hắn như giật lên một nhịp.
Cậu vừa tới đây.
Vậy....!
_ Phu nhân....đã thấy hết rồi ạ...!
Nghe thông, Anh liền trở ra xe về lại dinh thự.
Sao lại xảy ra chuyện này cơ chứ.
Tại sao cứ phải là lúc đó.
Tình cảm chỉ vừa mới hàn gắn cơ mà.
Cửa vẫn mở rộng chào đón, nhưng hôm nay, không có cái ôm nào.
Tiếng bát đũa vang lên, Ngự Thâm chập chững vào bếp.
Tử Mộc quay ra, cười nhẹ
_ Anh về rồi....!
Cậu lấy ra đĩa thức anh còn lại đặt phía đối diện
_ Ăn đi, uống rượu nhiều mà không có thức ăn sẽ cồn bụng đó
Ngự Thâm ngồi xuống, nhìn Tử Mộc tiếp tục ăn.
Có phải hay không, hắn cảm thấy ánh mắt vừa nhìn hắn không còn màu tình yêu ngọt ngào ngày thường.
Như thể......nhìn một người lạ....!
_ Tử...Tử Mộc...!
_ Ăn đi
Lời nói bị chặn đứng.
Ngự Thâm liền dừng lại, hắn không biết phải nói gì.
Vì cậu không tức giận, hắn cũng không biết có nên giải thích?.
_ Nếu không ăn thì mau đi tắm, đừng để cái mùi đó đến gần em....!
Nói xong liền đứng lên, bỏ lại hắn ngồi đó.
Anh đưa vạt áo lên gần mũi, một mùi lavender nhè nhẹ phất ra.
Ngự Thâm lập tức cởi ra ném vào thùng rác.
Nhanh chóng đem mình đi tắm rửa thật sạch sẽ.
Hắn phải rửa sạch thứ mùi này.
Lại nhìn vào gương, vết hôn đỏ chót vẫn cứ nổi bật.
Hai tay chống xuống thành bồn rửa mặt.
Không sạch...vẫn không thể rửa sạch.
Chưa kể, bao vết cào cấu do móng tay vẫn sót lại trên lưng và trước ngực.Bao minh chứng cho một cảnh xuân mãnh liệt.
Ngự Thâm thật muốn đem mình giết quách đi.
Anh đến ngồi cạnh cậu.
Muốn nói điều gì đó, nhưng còn có thể nói gì đây? Bỗng Tử Mộc đứng lên
_ Em đi đâu vậy?
Cậu lấy trong tủ ra tuýp thuốc bôi đưa cho anh
_ Bôi vào các vết thương trên lưng đi, hoặc để đó làm kỉ niệm cũng được
_ Anh bôi...!
Cậu cầm lấy Tuýp thuốc ngồi ra phía sau, vén áo lên
_ Em giúp anh
_ Anh...anh có thể làm được
_ Có những nơi tay anh không với tới đâu
Bàn tay nhẹ nhàng thoa thuốc lạnh lên.
Hai mắt Ngự Thâm hơi đỏ lên.
Hắn vừa cũng người khác hoan ai, và lại để cậu chữa lành những dấu vết kinh tởm đó.
Nhưng điều làm hắn sợ là thái độ của Tử Mộc.
Nỗi sỉ nhục này quá lớn đối với một người vợ.
Nhưng cậu lại rất dửng dưng.
_ Anh xin lỗi....!
_ Ừ...!
Cuộc nói chuyện của anh và cậu lại trở nên kiệm lời như vậy.
Trong tim nhói lên từng đợt, cũng có thể , tình yêu của cậu đã chết tâm rồi?
_ Em còn yêu anh không?
_ Yêu
_ Có thể nói em yêu anh không?
_........!
câu này giờ lại khó nói đến vậy.
Hai mắt chảy xuống một hàng lệ.
Đau quá, hóa ra sự vô tâm cũng có thể đau như vậy.
Phải chăng những năm qua cậu lúc nào cũng trong cảm giác đau đớn này?
Đôi mắt kia đã không còn có hắn.
Không còn một tia ấm áp nào dành cho hắn.
Một chút cũng không
_ Em đã rất tin tưởng anh....!
Dứt câu, cậu nằm lên giường, kéo cao chăn mà ngủ.
Ngự Thâm nắm chặt lấy nếp chăn." Anh sẽ không phụ em " " Em mong chúng ta có thể mãi như thế này ".
Từng câu nói vang trong đầu.
" Anh đừng gieo cho em hi vọng...để rồi nhẫn tâm dập tắt nó ", " Tình yêu của em thật sự không chịu thêm được một đả kích nào nữa ".
Anh nhẹ nhàng len vào chăn ấm.
Ngập ngừng xích gần thiếu niên rồi ôm vào lòng.
Người ngay trong tay, cảm giác lại xa như trời với đất.
Chẳng thể nào với tới.
Phải làm sao để trở lại như trước
" Giang ly " Xa cách, biệt ly, cách ly.
Nó chỉ hai cá thể không tài nào bên nhau.
Do khoảng cách địa lí hay khoảng cách con tim.
Hai sợi chuyền sáng lên.
Trong màn đêm, ánh sáng le lói yếu ớt, nó cũng lạnh lẽo cô quạnh như chính căn phòng này.