Trong thư phòng của Phương Chính, Thiết Nhược Nam tay cầm chính sử của Cổ Nguyệt bộ tộc, có chút ngây người nhìn Phương Chính.
Bên cạnh nàng, Thiết Huyết Lãnh cũng không khỏi tán thưởng nhìn về phía Phương Chính.
Phương Chính nhìn qua cùng Thiết Nhược Nam tuổi tác không có bao nhiêu chênh lệch, nhưng so với Thiết Nhược Nam, Thiết Huyết Lãnh không thể không thừa nhận tầm nhìn của hắn rộng lớn hơn Thiết Nhược Nam nhiều.
- Thiết cô nương, ngươi vẫn nên tập trung tra án đi thôi!
Phương Chính thấy hai cha con Thiết gia cứ nhìn mình, không khỏi lên tiếng nhắc nhỡ.
Thiết Nhược Nam a một tiếng, liền tiếp tục lặt xem chính sử.
Ánh mắt Thiết Huyết Lãnh cũng chậm rãi rời người hắn, nhìn lại Thiết Nhược Nam.
Phương Chính lúc này thầm thở phào một hơi, bị nhìn như vậy thật sự rất khó chịu.
- Hừ, bàn luận chính tà với ta, xin lỗi chứ, quan niệm chính tà ở thế kĩ hai mươi mốt tiên tiến, rộng rãi hơn ở đây nhiều.
Phương Chính tại trong lòng hừ lạnh.
Ở Trái Đất thời đại hắn sống, suy nghĩ trong trắng có đen trong đen có trắng vô cùng phổ biến.
Gần như ai cũng hiểu được là trên đời này không có kẻ tốt tuyệt đối cũng không có kẻ ác tuyệt đối.
Con người ở đó hiểu rõ giá trị của vật chất, cho nên cũng lý giải hành vi của người khác là vì vật chất.
Bởi vậy bên cạnh pháp luật còn có tình cảm, trong mỗi người còn có cái gọi là tòa án lương tâm.
Có thể nói, người ở đó hiểu rõ quy tắc trò chơi gọi là chính tà này.
Thiết Nhược Nam cho là thế giới chỉ có trắng và đen.
Thiết Huyết Lãnh lại nói ngoài trắng, đen ra thì còn có xám.
Nhưng nếu theo cách nhìn của người ở Trái Đất, thế giới này chỉ có màu xám.
Khác biệt là xám trắng hay xám đen mà thôi.
Bất quá, Phương Chính cũng không muốn bàn luận quá nhiều về vấn đề này, thứ nhất là phiền toái, thứ hai là tốn thời gian, thứ ba là sẽ không có kết quả.
Hắn đủ sáng suốt để biết bản thân không có năng lực thay đổi suy nghĩ của hai cha con này.
- Nhưng mà, ai nói thế giới chỉ có ba màu đen, trắng, xám đâu.
Rõ ràng thế giới muôn màu muôn vẻ, sặc sỡ đến như vậy mà.
Người chỉ nhìn thấy ba mà đen, trắng, xám thì rõ ràng là một người bị bệnh mù màu a.
Nghĩ đến đây, hắn không khỏi mỉm cười.
---
Dòng điện loé lên, răng nanh sắc bén như lưỡi dao, lập loè hàn quang.
Một con cuồng điện lang hướng về phía Bạch Ngưng Băng nhào tới, vuốt sói ở không trung vẽ ra một đạo quang ảnh.
Bạch Ngưng Băng vẫn không nhúc nhích, bên trong con mắt màu lam phản chiếu hình bóng con cuồng điện lang càng lúc càng lớn, nhưng hắn không có một chút ý nghĩ trốn tránh nào.
Bỗng nhiên một đạo bạch hồng, từ trong không khiếu của hắn bay ra.
Quang hồng nhất bạo, bạch sắc quang mang rơi như mưa.
Trong cơn mưa ánh sáng, bạch xà tao nhã hiện lên, râu bạc như dãi lụa tiên phiêu đãng.
Đối mặt với ngũ chuyển xà cổ, cuồng điện lang lúc trước còn kiêu ngạo điên cuồng rống lên nhất thời ủ rũ, muốn lui lại.
Nhưng bạch tương tiên xà há miệng, nhẹ nhàng phun ra một cỗ vân vụ.
Sương trắng chậm mà thật nhanh, bao trùm cuồng điện lang.
Cuồng điện lang bị sương mù che đậy tầm nhìn, gấp đến độ nhảy lùi lại phía sau.
Nhưng mặc kệ nó di chuyển như thế nào, cổ sương trắng này như hình với bóng, cứ bao trùm cả cơ thể nó, nó không thể thoát khỏi.
Năng lực của bạch tương tiên xà chính là mê vụ.
Sau khi bao trùm kẻ địch, có thể khiến cường địch không phân biệt được phương hướng, tầm mắt mênh mông một màu trắng xoá.
Dã thú như điện lang, thị lực rất cường đại nhưng thính lực lại rất kém.
Cuồng điện lang cũng giống như thế, lúc này giác quan đắc lực nhất của nó trở nên vô dụng, nó lo lắng nên liên tục rống lên.
Trong quá trình di chuyển làm gãy rất nhiều cây cối núi đá, có vẻ càng thêm cuồng bạo.
Rống!
Nó bỗng nhiên há mồm rít gào, phun ra một đạo lam quang lôi điện.
Lôi điện vừa vặn hướng nhanh như chớp bay tới chỗ của Bạch Ngưng Băng, nhưng Bạch Ngưng Băng lại không hề có ý nghĩ né tránh.
Cạch!
Lôi điện bắn thẳng vào giữa ngực Bạch Ngưng Băng, đục một lỗ.
Bạch Ngưng Băng chậm rãi cúi đầu, lôi điện đục một lỗ lớn, làm hắn có thể từ phía trước nhìn ra phía sau.
Nhưng rất nhanh miệng vết thương bắt đầu kết băng.
Từng tầng từng tầng băng bao trùm miệng vết thương, rất nhanh băng sương tiêu thất, biến thành huyết nhục.
- Đây mới là chính là chỗ cường đại của Bắc Minh Băng Phách thể a.
Ta chính là băng, băng chính là ta.
Đối với cổ sư bình thường mà nói đây là vết thương chí mạng, nhưng đối với ta mà nói, vài cái hô hấp là có thể khôi phục.
Bạch Ngưng Băng cảm thán trong lòng, sau đó chậm rãi giơ cánh tay phải lên.
Cánh tay phải của hắn vốn đã bị chặt đứt, nhưng dựa vào Bắc Minh Băng Phách thể, đã khôi phục như lúc ban đầu.
- Bạch tương tiên xà, cảm giác được hơi thở của Bắc Minh Băng Phách thể mới chủ động chui vào của bên trong không khiếu của ta.
Bắc Minh Băng Phách thể, có thể hấp dẫn thủy hành cổ trùng chủ động đầu nhập! Cường đại như thế, nhưng lại nhỏ yếu như vậy a!
Bạch Ngưng Băng ngửa mặt lên trời thở dài.
Mấy ngày qua, hắn không có áp chế tu vi.
Bắc Minh Băng Phách thể càng ngày càng cường đại, nhưng hắn cũng cảm thấy kì hạn tử vong cũng đã tới gần.
- Đại tiên vẫn không có động tĩnh sao?
Lúc này, Bạch gia tộc trưởng đi tới, thân thiết hỏi.
Bạch Ngưng Băng lắc lắc đầu.
- Con xà cổ này không có thừa nhận ta, chẳng qua là bị hơi thở của Bắc Minh Băng Phách thể hấp dẫn nên mới đem nhà từ nguyên tuyền dọn đến bên trong không khiếu của ta.
Chỉ khi ta đang ở hiểm cảnh, có nguy hiểm tới tánh mạng thì nó mới ra thủ hộ ta.
Nhưng bạch tương tiên xà không bị Bạch Ngưng Băng luyện hóa, bởi vậy loại hiệu quả thủ hộ này cũng cực kì hữu hạn.
Lôi điện của cuồng điện lang, tốc độ quá nhanh, bạch tương tiên xà phản ứng không kịp nên lúc đó Bạch Ngưng Băng đã bị bổ trúng.
Nói cho cùng, bạch tương tiên xà cũng không phải phòng ngự cổ.
Cũng giống như Giang Phàm và thôn giang thiềm vậy.
Giang Phàm tuy rằng chiếm được sự trợ giúp của ngũ chuyển thôn giang thiềm, nhưng cuối cùng hắn vẫn bị cổ sư ám sát bỏ mình.
Bạch gia tộc trưởng thở dài, đối với điều này hắn cảm thấy tiếc nuối và tiếc hận vạn phần.
Nhưng hắn cũng không có biện pháp, điều có thể làm hắn đều đã làm.
- Đúng rồi, tam tộc hiệp thương đã có kết quả.
Hùng gia trại thực lực bảo tồn hơn phân nửa, không thể khinh thường.
Cuối cùng ba nhà quyết định, tổ chức một hồi tam tộc đại bỉ.
Lấy kết quả quyết định phương án bồi thường.
Cuộc luận võ này, chỉ có cổ sư dưới ba mươi tuổi mới được tham gia.
- Ta đã biết.
Bạch Ngưng Băng gật đầu.
- Ta dự cảm rằng, sinh mệnh của ta sắp đi đến cuối.
Có thể có một hồi luận võ, thật sự khiến ta vui vẻ.
Cảm ơn ngươi, tộc trưởng đại nhân.
- Ta cũng vì gia tộc mà cân nhắc.
Bạch gia tộc trưởng sắc mặt ngượng ngùng.
Đề nghị của hắn, mục đích chính là bóc lột Bạch Ngưng Băng.
Nhưng sự cảm tạ của Bạch Ngưng Băng, thật sự là chân tâm thật ý.
Bạch tương tiên xà không hề có động tĩnh, nghĩa là hắn vô duyên truyền thừa của tổ tiên.
Nhưng có sinh ắt có tử, còn gì tiếc nuối?
Bạch Ngưng Băng đã tìm được con đường của mình, hắn sớm đã không hề sợ hãi.
Chỉ là trong lòng còn một hồi ước chiến, không bỏ xuống được.
- Phương Nguyên, Phương Chính, tam tộc đại bỉ, hai ngươi sẽ đến chứ? Đừng làm ta thất vọng a.
Bởi vì hiện tại, ta thật sự rất mạnh...
---
Trong thư phòng của Phương Chính.
- Tộc trưởng đời thứ tư, Hoa Tửu Hành Giả...!Tửu...!Tửu trùng!
Thiết Nhược Nam hai mắt rực sáng, tập trung đọc thật kỹ.
- Hoa Tửu Hành Giả quỳ xuống đất cầu xin tha thứ, tộc trưởng đời thứ tư tâm tình thiện lượng, không ngờ hắn đột nhiên đánh lén.
Tộc trưởng đem Hoa Tửu Hành Giả đánh chết, nhưng bản thân cũng bị thương nặng, không lâu sau thì qua đời! Haizz ! Người ma đạo, quả nhiên không thể tin, trở mặt vô thường...
Thiết Nhược Nam đọc nội dung này, hai mắt dần dần ảm đạm.
- Đáng tiếc.
Hoa Tửu Hành Giả bị đánh chết tại chỗ, không có khả năng lưu lại truyền thừa.
Nếu hắn có thể lưu lại truyền thừa, thì vừa vặn phù hợp tình hình.
Nàng thở dài trong lòng.
Nàng cũng không từ bỏ, tiếp tục đọc Cổ Nguyệt sử điển một cách cẩn thận, mãi đến khi trời sập tối mới trả lại cho Phương Chính.
Trước khi hai cha con Thiết gia rời đi, Phương Chính lại làm như nhớ đến cái gì đó, nói.
- Ta đột nhiên nhớ ra, ca ca đi khá gần với Xích mạch.
Xích Luyện gia lão còn từng giải vây cho hắn ở trước mặt mọi người.
Ngươi cảm thấy, liệu có phải tửu trùng của ca ca là do Xích mạch âm thầm giao cho hắn không?
- Xích mạch?
Thiết Nhược Nam nhíu mày.
- Đúng vậy.
Trước khi lang triều xảy ra, Xích mạch và Mạc mạch là hai thế lực lớn nhất của Cổ Nguyệt bộ tộc ta.
Nhưng Xích Luyện gia lão đã chết trong lang triều, cho nên ngươi không rõ thôi.
Phương Chính giải thích.
Như thế nào lại liên quan đến Xích mạch?
Thiết Nhược Nam trầm ngâm không nói.
Nàng cảm thấy đau đầu.
Đây là lần đầu tiên nàng phá án, vốn là nàng tràn đầy sự tự tin.
nhưng khi tự mình đi làm lại cảm thấy thật quá khó khăn.
Trước kia xem phụ thân phá án, cẩn thân dò xét, mọi chuyện đâu vào đấy, trật tự rõ ràng, quả thật là nước chảy thành sông.
Nhưng hiện tại khi tự mình làm, mới biết phá án thật gian nan.
Có đôi khi không tìm ra manh mối, có khi manh mối lại xuất hiện khắp nơi, khiến người ta không biết phải làm sao.
Chân tướng vẫn nằm trong ở sương mù, nàng không biết là khoảng cách giữa mình tới chân tướng càng ngày càng gần hay là xa hơn.
Manh mối về Xích mạch, đến tột cùng có sử dụng hay không đây?.