- Đáng giận, lại như thế này!
Thiết Nhược Nam đấm một đấm lên cây, chấn động làm lá cây rụng xuống.
Nàng phẫn hận không thôi, cắn chặt răng
- Rõ ràng là giết người, lại làm như không thấy, không có bất kỳ biểu hiện gì.
Phụ thân, chẳng lẽ nói phàm nhân cũng không phải là người sao? Vì cái gì cổ sư giết phàm nhân, đều cảm thấy thiên kinh địa nghĩa?
Thiết Huyết Lãnh ở một bên trầm mặc, như pho tượng.
Thời tiết có chút u ám, gió thổi từng cơn từng cơn, lá cây núi rừng xào xạt.
Thiết Nhược Nam chợt cúi đầu, thần sắc chán nản.
- Xin lỗi, phụ thân.
Ta không có nghe lời người dặn dò, vẫn vận dụng trực giác cổ.
- Hai...
Thần bộ thở dài một hơi, ánh mắt thâm trầm nhìn vào người thiếu nữ.
- Đứa nhỏ này, ghét ác như cừu, tinh thần chính nghĩa thập phần, giống như ta lúc trẻ a.
Điều này khiến người làm cha như ta vừa thấy vui mừng, vừa thấy lo lắng a.
- Lo lắng cái gì?
- Lý tưởng của con, còn lớn hơn ta lúc còn trẻ.
Lúc ta còn trẻ, chí hướng của ta là bắt giữ tội phạm khắp thiên hạ, đem nhốt vào Trấn Ma Tháp.
Mà chí hướng của con, là muốn mọi người đều bình đẳng, cổ sư và phàm nhân đều được đối xử như nhau.
Chí hướng và lý tưởng này, quá lớn, cũng quá nặng nề.
Trong lời nói của Thiết Huyết Lãnh lộ vẻ tang thương.
- Nhưng mà phụ thân à, cái gọi là pháp luật, công đạo, chính nghĩa, nếu như không thể như một, chính nghĩa và pháp luật còn có ý nghĩa gì nữa? Người trẻ tuổi không có lý tưởng điên rồ, còn đâu là người trẻ tuổi? Chỉ cần ta cố gắng, chưa hẳn là không thể thực hiện!
Thiết Nhược Nam ngữ khí kích động, hai mắt có ánh sáng của ước mơ.
Thiết Huyết Lãnh trầm mặc xuống, nửa ngày mới nói.
- Một ngày nào đó con sẽ rõ, Nhược Nam.
Bất quá cũng tốt, con đường của người trẻ tuổi, nên tự mình đi.
Chướng ngại sẽ khiến con người thành thục.
Phụ thân già rồi, sẽ không đi cùng cuộc sống của con.
Chỉ mong ngươi có thể đi qua cuộc sống mình muốn!
Bốp bốp bốp!
Đùng lúc này, một tràng pháo tay vang lên nhẹ nhàng, một thiếu niên đi tới gần hai cha con Thiết gia.
- Thực xin lỗi, ta không có ý định làm phiền Thiết đại nhân và Thiết cô nương, cũng không hề muốn nghe lén.
Nhưng là vô tình nghe hai vị nói chuyện thật khiến ta không nhịn nổi cảm thấy xúc động.
Cha con Thiết gia quay đầu lại nhìn, người đến đúng là Phương Chính.
Hắn vừa mới từ phòng nghị sự ra, đã ngay lập tức chạy đi tìm hai cha con này.
- Gặp qua ngươi, Phương Chính tiểu huynh đệ.
Thiết Huyết Lãnh nói, kỳ thực ông cũng đã phát hiện hắn đang đi lại từ đầu, ngay cả Thiết Nhược Nam cũng đã phát hiện ra.
Chỉ là cả hai không ai nói gì mà thôi.
- Ta thật ra là muốn tìm Thiết cô nương nói chuyện một chút, nhưng là sao khi nghe ngươi nói pháp luật, công đạo, chính nghĩa không thể là một thì còn nghĩ lý gì lại khiến ta cảm thấy...!Thiết cô nương, có phải ngươi cảm thấy cổ sư giết phàm nhân là một việc sai trái không?
Phương Chính hỏi, vẻ mặt bình thản không nhìn ra cảm xúc gì.
- Đúng là như vậy.
Phàm nhân cũng là sinh mệnh, là một mạng người.
Vô cớ tước đoạt mạng sống của một người thì làm sao không sai trái đây?
Thiết Nhược Nam thẳng thắn đáp, ánh mắt nàng kiên định.
Nhìn vào mắt nàng, Phương Chính như cảm thấy đôi con ngươi đó như đang tỏa sáng.
Hắn hơi mỉm cười, nói.
- Không biết hai vị có tâm trạng nghe ta kể một câu chuyện không? Một câu chuyện về phàm nhân và cổ sư.
Nếu không, ta sẽ không tái làm phiền Thiết cô nương tra án.
Thiết Huyết Lãnh bên cạnh im lặng đứng thẳng, ánh mắt hắn nhìn Phương Chính hơi tỏa ra nghĩ ngợi, sau đó mỉm cười nói.
- Vậy phải quấy rấy Phương Chính tiểu huynh đệ rồi!
Phương Chính cười ôn nhu, xoay đầu đưa tay mời.
- Vậy mời hai vị đến khách sạn bên kia.
Ta rất thích rượu thanh trúc ở đó, muốn mời khách quý nếm thử loại rượu ngon nhất của Cổ Nguyệt bộ tộc ta.
---
Trong khách sạn.
Phương Chính và hai cha con Thiết gia ngồi đối diện nhau ở một cái bàn gần cửa sổ.
Trên bàn là một vò rượu thanh trúc, ba cái bát cùng một ít món ăn.
Phương Chính cầm vò rượu, rót cho cha con Thiết gia, rồi lại rót cho mình.
Hắn năng bát mời, sau đó nhẹ nhấp một ngụm, dùng giọng bình thản nói.
- Hai vị hẵn biết về thôn giang thiềm đi.
Ngũ chuyển cổ trùng, tính tình ôn hòa lại thích ngủ.
Câu chuyện ta sắp kể là về con cổ này và một vị cổ sư đặc thù.
Nhưng trước phải nói, đây là ta vô tình biết đước, từ trước đến nay còn chưa có ghi chép qua.
Hắn dừng lại một chút, mới nói tiếp.
- Vị cổ sư đặc thù này tên là Giang Phàm, hắn là một phàm nhân, một gia nô, hắn một thân một mình thay chủ nhân trông coi một bãi đánh bắt cá.
Một ngày nọ, một con thôn giang thiềm mắc cạn đến trên bãi sông, cái bụng hướng lên trời, ngửa đầu nằm, một mực ngủ say sưa.
Lúc đầu Giang Phàm vừa kinh vừa sợ, thế nhưng dần dần, hắn nghĩ con cóc này không phải đã chết rồi chứ, sao lại không động đậy tí nào?
- "Xác con cóc" chặn dòng nước ở thượng lưu sông, gây ra phiền nhiễu đáng kể đối với người trông coi bãi đánh cá như Giang Phàm.
Giang Phàm nghĩ trăm phương nghìn kế để lôi cái "xác con cóc" này đi.
Nhưng hắn chẳng qua là một phàm nhân, đâu thể đẩy nổi thôn giang thiềm nặng nề như vậy.
- Chủ nhân hà khắc tàn bạo, không hoàn thành đúng định mức quy định hàng tháng là phải rơi đầu.
Giang Phàm không dám bẩm báo lên trên, trước đó không lâu đã có một người không hoàn thành định mức, bẩm báo lên một nguyên nhân thỏa đáng, kết quả lại bị chủ nhân giết chết ngay tại chỗ.
- Mắt thấy ngày tháng đã đến gần, "xác cóc" lại vẫn chặn ngay đó, ảnh hưởng cực lớn đến khoản thu vào của mình, Giang Phàm không khỏi càng lúc càng khủng hoàng, tính tình cũng càng ngày càng nóng nảy.
- Mặc dù hắn biết mình không xê dịch nổi "xác cóc" này, thế nhưng mỗi ngày đều đi sang đó, quyền đấm cước đá với cái "xác cóc", vừa khóc vừa gây rối, trút hết hoảng sợ và phẫn nộ trước lúc cái chết buông xuống.
- Nhưng mà có một ngày, thôn giang thiềm bỗng nhiên tỉnh lại, mở đôi mắt ngái ngủ mờ mịt, nhìn chằm chằm vào Giang Phàm.
Giang Phàm sợ đến nhũn chân ngay tại chỗ.
Thôn giang thiềm nửa mê nửa tĩnh, "nằm ngay đơ" tại chỗ như trước.
Một hồi lâu sau đó, Giang Phàm mới bình tĩnh trở lại.
- Hắn không sợ nữa, một kẻ sắp phải chết còn gì phải sợ chứ? Hắn trực tiếp leo lên trên bụng thôn giang thiềm, ngửa đầu nằm xuống, nhìn trời sao: "Thiềm ơi là thiềm, ngươi cũng như ta, chỉ còn lại một hơi thở, sắp phải chết đúng không?"
- Hắn nào biết tập tính của thôn giang thiềm, nhìn dáng vẻ nửa chết nửa sống của thôn giang thiềm, hắn chỉ cho rằng nó cũng đang hấp hối.
Giang Phàm nói rồi lại nói, rồi lệ rơi đầy mặt.
Thôn giang thiềm mở nửa mí mắt, nghe Giang Phàm nói, cũng nhìn lên bầu trời sao.
- Vài ngày sau đó, hôm nào hắn cũng nằm trên cái bụng mềm mại trắng như tuyết của thôn giang thiềm, vừa thút thít vừa nói chuyện, thổ lộ đau khổ và áp lực của một phàm nhân.
- Cuối cùng, kỳ hạn đến, quản sự từ trên sơn trại xuống đi đến bãi đánh cá của hắn, muốn lấy cá.
- Giang Phàm nào có cá mà nộp lên trên? Hết thảy rơi vào bước đường cùng, hắn đành phải thoái thác là cần thời gian chuẩn bị một chút, sau đó lại chạy đến cáo biệt thôn giang thiềm.
- Hắn vỗ cái bụng của thôn giang thiềm, nói: "Lão Thiềm à, không ngờ ta lại chết trước.
Có thể quen biết với ngươi, coi như là duyên phận.
Hy vọng trong khoảng thời gian cuối cùng này, ngươi cũng có thể dễ chịu hơn một chút."
- Đúng lúc này, thôn giang thiềm bắt đầu chuyển động.
Giang Phàm giật mình, động tác của thôn giang thiềm càng ngày càng rõ, hắn vội vàng nhảy xuống nước.
- Thôn giang thiềm trở mình, bụng hướng xuống dưới, lưng hướng lên trên, rốt cuộc nó cũng đã hoàn toàn tỉnh lại.
Giang Phàm ướt sũng cả người, nhìn thấy cảnh tượng như vậy thì tức giận đến giậm chân: "Lão Thiềm à lão Thiềm, thì ra ngươi có thể động đậy ư.
Ôi chao ôi, ngươi lại hại chết ta rồi, ngươi sớm động đậy vài ngày thì ta đã không cần phải chết!"
- Thôn giang thiềm cũng không để ý đến lời của hắn, nó tỉnh lại thì đã cảm thấy đói bụng rồi.
Nửa thân thể của nó chìm vào trong nước, sau đó mở lớn miệng, bắt đầu hút nước sông mà ăn.
Cảnh tượng lúc này, Giang Phàm nhìn đến trợn mắt hốc mồm.
Hắn khiếp sợ nhìn mực nước sông lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được mà nhanh chóng giảm xuống.
- Một lượng lớn nước sông bị thôn giang thiềm hút vào trong bụng, nhưng bụng của nó không phồng lên một chút nào, như thể bên trong là cái động không đáy.
Sau một lát, thôn giang thiềm mới thong thả mà ngừng ăn.
Nước sông đã giảm xuống đến mức rất thấp, phần lớn lòng sông chứa đầy bùn cũng phơi ra.
Một người đứng ở đáy sông thì nước sông chỉ đến đầu gối.
- Giang Phàm đứng tại bờ sông, ngây ra như phỗng.
Thôn giang thiềm nhìn hắn một cái, bỗng ợ một tiếng.
Sau đó cái bụng nó phồng lên rồi co lại, mồm mở ra thật to, phun ra bên ngoài một lượng lớn tôm cá tươi.
Tôm cua cá gì đó, lươn sò ốc hến gì đó, cần gì có đó!
- Trong nháy mắt, những tôm cá này đã chất đống thành một ngọn núi nhỏ.
Giang Phàm nhìn đến đây, mừng như điên mà nhảy đến ba thước cao.
Hắn hét to: "Ta được cứu rồi, ta được cứu rồi! Những tôm cá này cũng đủ số định mức ba tháng của ta.
Lão Thiềm à lão Thiềm, may mà có ngươi đó!"
- Hắn dọn hết số tôm cá tươi này rồi giao vào tay quản sự.
Quản sự lập tức vừa sợ vừa nghi, sao lại có thể nhiều như vậy? Lão vội vàng bẩm báo lên trên, cổ sư trong sơn trại cũng đã nhận ra thay đổi đột ngột của nước sông.
Sau khi điều tra, bọn họ nhanh chóng phát hiện ra sự tồn tại của thôn giang thiềm.
Đây chính là cổ trùng ngũ chuyển đó!
- Sơn trại hoàn toàn khủng hoảng, tạo thành đội quân lớn, muốn xua đuổi thôn giang thiềm.
Giang Phàm không muốn thôn giang thiềm gặp phải thương tổn, những ngày qua hắn đã coi thôn giang thiềm như bằng hữu duy nhất mà đối đãi.
- Hắn quỳ gối trước mặt các cổ sư, khốn khổ van xin.
Các cổ sư nào sẽ đặt kẻ phàm nhân này vào trong mắt? Một cước đá văng hắn, cổ sư đang muốn thẳng tay giết chóc thì đúng lúc này, thôn giang thiềm chạy đến.
- Cũng không biết nó cũng cho rằng Giang Phàm là bằng hữu, hay là cảm thấy giữ Giang Phàm lại bên cạnh khá thú vị, có thể tán gẫu giải sầu.
Nói chung là nó xuất thủ.
Nó cõng Giang Phàm lên, phun ra nước sông cuốn sạch cả sơn trại, nhấn chìm hơn một nửa ngọn núi.
- Sau đó, Giang Phàm ở tại chỗ sơn trại lúc ban đầu, xây dựng nên một ngôi làng.
Hắn khoan dung với mọi người, ấp ủ đồng cảm với phàm nhân, lập chí thành lập nên một sơn trại không có áp bức, người người bình đẳng.
- Hắn trở thành ngọn cờ đầu, người thường xung quanh sơn trại đều vọt đến bên cạnh hắn, nghĩ muốn nương tựa vào hắn.
Nhưng cuối cùng, hắn vẫn là bị người ta ám sát.
Hắn chết đi, thôn giang thiềm cũng ra đi.
Các cổ sư san bằng sơn trại của hắn, tàn sát sạch sẽ những phàm nhân sống ở đó.
Kể đến đây, Phương Chính nhìn qua Thiết Nhược Nam.
Bên ngoài trời đã tối, tuy trên bàn có ánh nến, nhưng đôi con ngươi của hắn vẫn như cũ đen đặc.
Hắn uống một ngụm rượu, đổi giọng hỏi.
- Thiết cô nương, ngươi cảm thấy câu chuyện này thế nào?.