Phương Chính chạy khỏi sườn núi giao chiến đi về phía sơn trại.
Nhưng hắn chưa đi được bao xa, phía sườn núi hướng ngược lại truyền đến tiếng sói tru.
Tiếng sói tru kéo dài thành một mảnh, theo đó là một đàn điện lang hướng phía sườn núi chạy tới.
- Quả nhiên giảo điện bái xuất hiện.
May là ta chạy trước.
Phương Chính trong lòng may mắn, đối với lựa chọn của mình tỏa ra hài lòng vô cùng.
Hắn không nhìn lại phía sau mà tiếp tục chạy tới.
Rất nhanh sau đó, nơi sườn núi đột nhiên lan tràn một màn sương đen dày đặc, đem cả sườn núi bao phủ thành một mảnh tối đen.
Từ bên trong truyền ra tiếng kêu gào, tiếng chém giết.
Phương Chính lúc này dừng thôi động điện tốc cổ, hắn hơi nhìn lại một chút, liền tiếp tục chạy về sơn trại.
Khoảng cách giữa hắn và sơn trại càng lúc càng gần.
Từ xa đã nhìn thấy tường vây với bãi chiến trường ban đầu.
Điện lang ở đây đã gần như không còn, trước đó bị trận chiến giữa gia lão với lôi quan đầu lang đã giết đi vô số.
Đến khi lôi quan đầu lang chạy trốn, đàn sói cũng tan tác theo, còn lại cũng bị các cổ sư chém giết.
Phương Chính đi lại gần, chỉ cần qua thêm một sườn núi liền đi vào vòng trinh sát của sơn trại.
Nhưng bỗng lúc này, hắn nhìn thấy hai người đang ở cách hắn không xa.
Đối phương đang đi về hướng sơn trại, lúc này phát hiện Phương Chính, đôi bên liền song song dừng bước, đánh giá nhìn nhau.
Sắc mặt Phương Chính âm trầm, nét cảnh giác không có một điểm che giấu bao phủ trên mặt hắn.
Ánh mắt của hắn lạnh băng nhìn về phía hai người.
Hai người này đều là cổ sư.
Một người lớn tuổi, cao lớn, lưng thẳng tắp, trầm ổn như ngọn núi, sâu nặng như vực thẳm.
Hắp dẫn người khác nhất chính ở trên mặt hắn đeo một cái mặt nạ thanh đồng.
Mặt nạ này theo phong cách cổ xưa, toát ra hơi thở viễn cổ.
Mặt nạ hở ra ba phần, lộ ra hai mắt và môi.
Hai mắt hắn tràn ngập tang thương, toát ra một cỗ đường hoàng chính khí.
Bờ môi của hắn cúp xuống, đường cong sắc nét như đao khắc, thể hiện người này có ý chí sắt đá.
Mặt nạ không che lấp được hai bên tai, lại trắng bệch, để lộ ra người này đã cao tuổi.
Người còn lại trẻ tuổi, hai hàng lông mày thẳng như kiếm, đôi mắt trong vắt, vầng trán bắn ra ánh sáng sắc bén, như ưng như hổ.
Xem tướng mạo người này thì trẻ tuổi giống Phương Chính.
Nhưng đai lưng lại đeo một tấm thẻ bạc, trên thẻ bạc khắc chữ tam.
Tuổi như vậy mà đã là tam chuyển cổ sư, có thể thấy được đây là một người có thiên phú tu hành.
Đó là một thiếu niên thiên tài.
Nhưng ánh mắt Phương Chính chỉ dừng lại một chút trên người trẻ tuổi nọ, liền chuyển hướng sang người lớn tuổi hơn.
Người trẻ tuổi này làn da ngăm đen, đôi môi cũng đồng dạng cúp xuống, toàn thân tỏa ra một cỗ khí tức xốc vác giỏi giang, khiến người khác không thể khinh thường.
Nhưng nhìn cổ hắn chỉ hơi nhô lên, cùng với bộ ngực, tay chân và những chi tiết trên cổ họng làm Phương Chính liếc mắt một cái liền nhận ra đây là nữ nhân.
Thân thể nữ nhân như thế nào hắn đương nhiên rõ ràng.
Phương Chính không khinh thường nữ tử, nhưng nhìn thiếu nữ đang bừng bừng phấn chấn, so sánh với nam tử trung niên bên cạnh, lại làm người ta không thể không ghé mắt.
- Thiết Huyết Lãnh...
Phương Chính ngoài mặt cảnh giác, trong lòng lúc này khá năng nề.
Hắn không biết rõ hai người này, nhưng nhìn bộ dạng hắn đã mơ hồ đón được thân phận cả hai.
Nam tử trùng niên mang mặt nạ thanh đồng, trên đai lưng màu tím có khắc một chữ ngũ.
Hắn chính là ngũ chuyển cổ sư, chấp phá thiên hạ, phá án như thần, đuổi bắt ma đạo đứng đầu Nam Cương, thần bộ Thiết Huyết Lãnh!
Hắn đại công vô tư, thiết diện vô tình, bao nhiêu ma đạo bị hắn tóm được, bao nhiêu đạo chích bị hắn chặt đầu.
Hắn chính là mẫu mực của chính đạo, hành tẩu khắp Nam Cương, phá án vô số, có uy danh huy hoàng.
- Hai người là ai?
Phương Chính đè ép tâm tình xuống, lạnh giọng hỏi.
Đồng thời tay phải hơi đưa ra sau lưng, hoàng kim nguyệt vào thế sẵn sàng.
- Tiểu huynh đệ, thỉnh giáo.
Thiết Huyết Lãnh đối Phương Chính chắp tay nói.
Hắn thành danh đã lâu, lại là ngũ chuyển cổ sư, nhưng thái độ lại rất khách khí hiền hòa.
- Ta xem tiểu huynh đệ ngươi một thân thương thế, đi đứng vội vàng, phải chăng gặp việc gì phiền toái?
Hắn hỏi tiếp.
Phương Chính không đáp, sự cảnh giác trong đáy mắt tăng lên, không chỉ hoàng kim nguyệt vào thế sẵn sàng, ngay cả kiếm ảnh cổ cùng quân lam nguyệt cũng đồng thời bị hắn phát động.
Bộ dạng của hắn lúc này như lâm đại địch, sẵn sàng liều chết chiến đấu.
- Ta là Thiết Huyết Lãnh, là bạn không phải địch, lần này đến Cổ Nguyệt bộ tộc là có sự vụ trên người.
Thiết Huyết Lãnh nhìn Phương Chính như vậy lại không hề tỏa vẻ tức giận, giọng nói vẫn khách khí, tự mình giới thiệu.
- Thiết Huyết Lãnh? Ngài là thần bộ Thiết Huyết Lãnh!
Phương Chính giật mình, vội vàng thu hồi cổ trùng, chấp tay.
- Ta là Cổ Nguyệt Phương Chính.
Đã thất lễ rồi.
Tình hình hiện tại căng thẳng, đột nhiên gặp hai vị, ta lo lắng có ma đạo cổ sư nhân cơ hội lang triều mà trà trộm vào mưu đồ việc xấu, không khỏi có hành động thất lễ, Thiết đại nhân lượng thứ!
Hắn nói xong, vẻ mặt chuyển từ cảnh giác sang lo âu, vội vàng.
- Ta từng nghe Cổ Phú đại nhân nói sẽ mời ngài đến, vậy thì mời ngài đến bộ tộc làm khách.
Chỉ là, hiện tại tộc trưởng và các vị gia lão khác đang gặp phiền toái, đuổi theo lôi quan đầu lang lại đụng phải giảo điện bái, quả thật rất xui xẻo.
Ta hiện tại phải quay về cầu viện, không thể tiếp đãi hai vị.
- Là như vậy.
Vậy Phương Chính tiểu huynh đệ không cần quay về cầu viện, dưới thú triều, các tộc nhân hợp thành một thể, cùng tiến cùng lùi, Thiết mỗ tự nhiên cũng muốn góp một phần sức lực.
Thiết Huyết Lãnh lập tức việc nhân đức không nhường ai nói.
- Phụ thân, người đang bị thương...
Thiếu nữ bên cạnh lập tức kêu lên, muốn ngăn cản nhưng lại bị Thiết Huyết Lãnh cản lại.
- Ta tự biết căn nhắc, con không cần lo lắng.
Sau đó lại nói với Phương Chính.
- Việc không thể chậm trễ, Phương Chính tiểu huynh đệ, xin chỉ đường.
Phương Chính gật đầu, chỉ về phía sườn núi trước đó nói.
- Là ở bên đó.
Vòng qua ba sườn núi sẽ nhìn thấy một nơi bao phủ khói đen, tộc trưởng bọn họ là bị vây bên trong.
- Ta đi trước.
Thiết Huyết Lãnh nói xong liền vận dụng cổ trùng, chạy như bay về phía đó.
Thiếu nữ lo lắng đuổi theo, Phương Chính cũng chạy theo.
Nhưng tốc độ Thiết Huyết Lãnh quá nhanh, cả hai chỉ có thể hít bụi phía sau.
Đợi đến lúc cả hai đuổi tới nơi, khói đen đã bị đánh tan, giảo điện bái cũng bị đánh thương, vội vàng lui trốn.
- Nó muốn chạy trốn.
- Mau ngăn nó lại!
Hai vị tộc trưởng kêu to, nhưng Thiết Huyết Lãnh vẫn chỉ đứng yên tại chỗ không hề động thủ.
- Mong thần bộ ra tay!
Cổ Nguyệt Bác chắp tay cầu khẩn nói.
Thiết Huyết Lãnh khẽ lắc đầu.
- Phụ thân! Trên người phụ thân có thương tích, sao lại động thủ?
Thiếu nữ chạy tới gần, tức giận dậm chân, trong giọng nói oán hận toát ra một loại tình cảm thân thiết nồng đậm.
- Nhược nam, giảo điện bái này đã giảo hoạt đến cực điểm, chỉ có mạnh mẽ đánh lui nó mới là cách xử lý thoảng đáng.
Thiết Huyết Lãnh lãnh đạm nói xong, thân mình hơi chấn động.
Phù một tiếng, hắn phun ra một búng máu.
Máu của hắn hiện ra một màu lục sắc quỷ dị, phun trên mặt đất, nhất thời ăn mòn một mảng cỏ xanh, một cỗ mùi khó ngửi bốc lên.
Hiển nhiên là bị thương rất nặng.
- Phụ thân, người thế nào rồi?
Thiếu nữ vội vàng giơ hai tay lên, trị liệu cho Thiết Huyết Lãnh.
- Không cần ngạc nhiên, thương thế này ngươi cũng không phải không biết.
Phun ra một ngụm máu liền thấy thoải mái hơn.
Thiết Huyết lãnh ha ha cười, xua tay cự tuyệt trị liệu.
Thấy một màn như vậy, hai vị tộc trưởng vừa mới còn mang lòng oán hận nhất thời mặt lộ ra sự hổ thẹn sâu sắc.
- Thần bộ đại công vô tư, bản thân bị trọng thương nhưng vẫn ra tay tương trợ, chúng ta xin ghi lòng tạc dạ.
- Đã sớm nghe thần bộ đại danh, hôm nay được thấy quả nhiên danh bất hư truyền, làm cho người ta phải bồi phục, tạ ơn cứu mạng của thần bộ.
Hai vị tộc trưởng trước sau chắp tay nói lời cảm tạ.
- Thỉnh thần bộ đến Bạch gia trại chúng tôi làm khách, ơn cứu mạng này chúng tôi nhất định phải báo đáp.
Bạch gia tộc trưởng lại nói.
Một bên, Cổ Nguyệt Bác như thế nào trơ mắt nhìn Bạch gia lôi Thiết Huyết Lãnh đi.
Lão biết mục đích của Thiết Huyết Lãnh, đắc ý cười nói.
- Thần bộ đại nhân tới đây với ý đồ gì ta đều đã sáng tỏ, là chịu sự nhờ vả của Cổ Phú, tới chỗ ta điều tra vụ án giết người kia.
Cổ Nguyệt bộ tộc chúng ta nhất định dốc sức phối hợp!
Nghe xong lời này, Bạch gia tộc trưởng nhất thời biến sắc.
Thiết Huyết Lãnh lạnh nhạt nói.
- Đúng là như thế, bất quá, lần này điều tra vụ án kia, người điều tra chính cũng không phải ta.
Là do nữ nhi của ta Thiết Nhược Nam phụ trách.
- Sao?
Trong lúc nhất thời, ánh mắt của mọi người đều tập trung lên người thiếu nữ.
Phương Chính đứng một bên, ánh mắt lại quét một vòng chiến trường.
Cuối cùng ở một bên, hắn nhìn thấy Bạch Ngưng Băng cùng Phương Nguyên đang đứng.
Ánh mắt Bạch Ngưng Băng lúc này lãnh đạm, không hề kích động muốn giết người như trước đó.
Trong thoáng chốc, hắn dường như đã trưởng thành hơn rất nhiều.
Bạch Ngưng Băng nhìn thoáng qua Phương Chính, lại nhìn Phương Nguyên, sau đó quay đầu, sạch sẽ lưu loát rời đi.
Phương Nguyên nhìn Bạch Ngưng Băng, lại nhìn về phía Phương Chính, cuối cùng chuyển mắt nhìn lại cha con Thiết gia.
Phương Chính nhìn hai người Bạch Ngưng Băng với Phương Nguyên một chút, khóe môi không khỏi hiện lên ý cười.
- Phương Nguyên quả nhiên lợi hại, vậy mà lại thật sự khai sáng được Bạch Ngưng Băng.
Ta tốn công sức nhiều như vậy, miễn cưỡng nhồi nhét vào đầu Bạch Ngưng Băng một con đường.
Phương Nguyên lại chỉ mất vài khắc, cư nhiên đem Bạch Ngưng Băng khai sáng đến mức thay đổi thấy rõ.
Thật là khiến ta cam bái hạ phong.
Hắn nghĩ đến đây, không khỏi hướng Phương Nguyên hơi thi lễ.
May mắn lúc này mọi ánh mắt đều tập trung trên người thiếu nữ Thiết Nhược Nam, không ai phát hiện hành động này của hắn..