Chiến đấu càng lúc càng căn thẳng, qua một khắc chung, lôi quan đầu lang bỗng nhiên ngữa đầu lên tru dài, thân thể nó chớp lóe ánh điện, tốc độ di chuyển tăng lên gấp bội.
Nó di chuyển nhanh chóng, há to mồm cắn xuống một vị gia lão hóa thân thành vượn trắng.
Vị gia lão này bất ngờ không kịp trở tay, bị nó cắn trúng.
Quân lam nguyệt!
Phương Chính phản ứng nhanh chóng, kịp thời toàn lực thúc giục cổ trùng, tăng cường phòng ngự trên người lão.
Lôi quan đầu lang tuy cắn trúng người lão, nhưng bị phòng ngự cản trở, nhất thời không cắn chết được người này.
Mặc dù trên người nó có cổ trùng sống nhờ, nhưng cũng không có con cổ nào tăng cường sức cắn xé của nó.
Bằng vào sức cắn xé tự thân, nó còn chưa đủ để xuyên qua phòng ngự của cổ trùng tam chuyển.
Các gia lão khác lúc này nhanh chóng phản ứng, triển khai thủ đoạn tấn công.
Lôi quan đầu lang bị tấn công mảnh liệt, không cam lòng nhả vị gia lão trong miệng ra.
Thân thể vượn trắng do lão hóa thành ngã xuống đất, thở hổn hển.
Lão cũng không ngờ mình vậy mà lại nhặt lại được cái mạng trong tình thế đó.
Trong lòng lão lúc này, không khỏi đối với Phương Chính xin ra lòng cảm kích.
Nếu không phải hắn kịp thời ra tay thì một phát đó lão chắc chắn đã bị cắn thành hai đoạn.
Nhưng tình thế này cũng không cho lão thời gian cảm kích, lão vội vàng đứng lên, tiếp tục chiến đấu.
Lôi quan đầu lang phá vây không thành, tức giận tru lên.
Cái đuôi của nó vung vẫy, vô số điện tương màu lam bay ra, xung quanh nó phút chốc có điện vây quanh, các gia lão xung quanh liền không ai có thể tiếp cận.
Ngay lúc này, tộc trưởng Cổ Nguyệt Bác đứng ra.
Lão là cường giả tứ chuyển, thế công sắc bén, phòng ngự trác tuyệt, dưới sự tấn công điên cuồng của lão, phòng tuyến điện tương của lôi quan đầu lang bị xé ra.
Các gia lão xung quanh vội vàng triển khai thủ đoạn, điên cuồng tấn công vào.
Núi đá đổ nát, ánh sáng vỡ tung, cuộc chiến khuếch trương, dư ba tàn sát khắp chiến trường, không một con điện lang nào dám gia nhập vào trong.
Tình hình chiến đấu càng lúc càng thảm thiết.
Thương thế trên người lôi quan đầu lang càng qua lâu càng nặng, máu chảy không ngừng, có vết thương thậm chí sâu tận xương.
Mà các cổ sư cũng thương vong thảm trọng, chiến đấu hồi lâu đã có bốn người trước sau ngã xuống.
Thấy tình hình không ổn, đội ngủ gia lão liền lập tức xuất phát chi viện.
Lôi quan đầu lang rít gào, dưới sự huy động của nó, đàn sói xung quanh lập tức liều chết lao vào vòng chiến.
Chiến trường trở nên hỗn loạn.
Các gia lão và bầy sói quấn lấy nhau, không ngừng chém giết.
- Con sói này cũng thật thông minh, còn biết hy sinh đàn sói dưới trướng tiêu hao chân nguyên của cổ sư.
Phương Chính trong lòng cảm thán.
Mặc dù hắn tham gia chiến đấu, nhưng hắn cũng không phải chủ công, nhiệm vụ của hắn là phòng thủ và bảo vệ cổ sư trị liệu.
Mặc dù vậy, áp lực hắn gánh cũng không ít.
Điện lang xung quanh quá nhiều, toàn là pháo hôi bị lôi quan đầu lang xem là tốt thí tranh thủ thời gian trị liệu.
Hắn không những phải bảo vệ bản thân, còn phải bảo vệ hai cổ sư trị liệu bên cạnh.
Ban đầu đảm nhận bảo vệ cũng không phải một mình hắn, nhưng người còn lại sớm đã bị bầy sói tách ra, hiện tại đang cố chém giết ở cách đó không xa.
Tranh thủ lúc này, cổ trùng trị liệu sống nhờ trên người lôi quan đầu lang phát huy tác dụng, thương thế trên người nó bắt đầu lành lại.
Các gia lão nhìn thấy tức giận đến gầm lên liên tục, càng thêm ra sức chém giết.
Cổ Nguyệt Bác giết đến hai mắt đỏ bừng, vừa giết vừa đuổi tới bên cạnh lôi quan đầu lang, đem toàn bộ mũi nhọn tiến công đều tập trung lên người nó.
Grú!
Bỗng, lôi quan đầu lang ngữa cổ tru dài, trở nên cuồng bạo.
Tứ chuyển cuồng bạo cổ trên người nó phát huy sức mạnh.
Trong phút chốc, tốc độ, sức mạnh, sức bền, nhạy bén của nó đều tăng lên gấp đôi.
Đuôi sói vung lên, hàng loạt lưới điện bay ra, nơi lưới điện đi qua, mặt đất, xác sói đều bị cháy đen.
Giờ khắc này, sự khủng bố thật sự của vạn thú vương được bày ra.
Các gia lão biến sắc, chiến đấu kịch liệt hội lâu, chân nguyên của họ sớm đã không còn bao nhiêu, hiện tại đối phó với lôi quan đầu lang cuồng bạo càng thêm không xong.
Chỉ trong một khắc, đã có năm vị gia lão bị nó giết chết, thi thể bị cuồng điện lang, hào điện lang xé ra.
Cổ Nguyệt Bác hai mắt đỏ bừng, trong lòng rỉ máu.
Các gia lão ở đây đều là chiến lực của gia tộc, mỗi một người đều góp phần cho sự lớn mạnh của gia tộc.
Cho dù bình thường tranh đấu thế nào đi nữa thì mất đi một người là gia tộc yếu đi một chút.
Thân là tộc trưởng lão đương nhiên không muốn nhìn thấy.
Lão gần như nghiến nát hàm răng, đang định kêu lên thì đột nhiên xẹt một tiếng, từ sau lưng lão một bóng người lao ra, phác giết về phía lôi quan đầu lang.
Lão cứng đờ, nhìn bóng lưng người đó, sau đó kinh hãi hét lên.
- Làm bừa! Phương Chính, ngươi quay lại đây ngay cho ta!
Phương Chính làm như không nghe thấy, ánh mắt gắt gao nhìn lôi quan đầu lang.
Toàn bộ phòng ngự của quân lam nguyệt trên người các gia lão khác bị thu lại, toàn bộ tập trung lại chỗ hắn.
Quân lam nguyệt có thể phòng ngự cho nhiều người, giới hạn tốt nhất là năm người, nhưng nhiều hơn cũng được.
Chỉ là càng nhiều người thì sức phòng ngự càng yếu đi, nếu chỉ tập trung cho một người thì mới phát huy hết năng lực phòng ngự.
Tiếp theo, hai tay hắn vung lên, từ không có đất nhiên xuất hiện hai thanh kiếm.
Lưỡi kiếm màu đen sáng bóng, sắc bén vô cùng.
Gia lão xung quanh nhìn thấy giật mình.
- Tam chuyển kiếm ảnh cổ! Phương Chính lấy đâu ra con cổ này?
Trong lòng bọn họ nghi hoặc, nhưng tiếp theo lại khiến bọn họ kinh ngạc hơn.
Chỉ thấy toàn thân Phương Chính tỏa ra ánh điện, sau đó giống như sinh ra sức hút đem lưới điện xung quanh hút lại chỗ hắn.
- Nhị chuyển điện tích cổ!
Có gia lão không khỏi kêu khẽ.
Tiếp theo, trên lưỡi kiếm của Phương Chính đột nhiên xuất hiện hai tia sét nhỏ, quấn quanh thân kiếm.
Đây là nhất chuyển điện lưu cổ.
Phương Chính sắc mặt như bình thản, ánh mắt hiện lên vẻ lạnh lùng.
Hắn tập trung tinh thần, mượn điện lưu cổ làm đường dẫn, dẫn dắt toàn bộ lôi điện thu được nhờ điện tích vào hai thanh kiếm trên tay.
Lại sau đó, điện tốc dưới chân được phát động, chớp mắt đã kéo cơ thể Phương Chính tiếp cận lôi quan đầu lang.
Các gia lão kinh hãi.
Phương Chính quả thật quá mức làm càn, một mình hắn lại đi đối đầu trực diện vạn thú vương, đây chính là tìm chết.
Cổ Nguyệt Bác càng thêm giận dữ, lo lắng vô cùng.
Lão đang định phát động chiến lược cuối cùng, không ngờ Phương Chính lại không làm theo kế hoạch, trực tiếp lao lên.
Nếu hắn mà ngã xuống chính là một loại tổn thất khó lòng bù đấp.
Nhưng hành động tiếp theo của Phương Chính lại làm bọn họ nhảy dựng, trái tim suýt nhảy ra ngoài.
Chỉ thấy hai lớp dải lụa quanh thân Phương Chính đột nhiên biến mất, lớp sương màu lam bao quanh cũng phút chốc tan biến không còn.
Phương Chính cư nhiên hủy bỏ phòng ngự của quân lam nguyệt!
Mất đi phòng ngự, lôi điện hắn hấp thu trực tiếp đánh vào thân thể hắn.
Phương Chính cắn răng, ánh mắt lãnh khốc.
Tâm niệm hắn khẽ động, điện tốc dừng rồi lại phát.
Phương Chính vung kiếm, song kiếm vung lên, mang theo lôi điện chém vào người lôi quan điện lang.
Phát hiện nguy cơ, cổ trùng phòng ngự trên người lôi quan đầu lang phát động, bên thân nó lập tức hiện lên một tấm khiên lôi điện.
Song kiếm chém xuống, lôi thuẫn run lên.
Phương Chính hừ khẽ, mạnh mẽ chém xuống kiếm thứ hai.
Một kích bồi thêm này, trực tiếp chém lôi thuẫn làm hai.
Thế kiếm không dừng, chém lên thân thể to lớn của lôi quan đầu lang.
Sau đó, Phương Chính phát động điện tốc lao ra, rồi lại dùng kiếm cắt vào mặt đất cưỡng ép thay đổi phương hướng quay lại chỗ lôi quan đầu lang.
Lôi quan đầu lang tru lên giận dữ, đuôi sói vung vẫy, lưới điện lại bay ra nhưng rất nhanh bị điện tích thu hút đi.
Điện càng tích càng nhiều, tốc độ Phương Chính cũng theo đó càng lúc càng nhanh, uy lực của vết chém cũng càng lúc càng mạnh.
Hắn chạy vòng vòng lôi quan đầu lang, điên cuồng chém, lôi thuẫn cổ ký sinh trên người lôi quan đầu lang điên cuồng phát động, nhưng biên độ càng lúc càng ít.
Mỗi một lần lôi thuẫn bị chém đứt, lôi thuẫn cổ sẽ bị thương.
Số lần càng tích càng nhiều, cuối cùng lôi thuẫn cổ không phát động phòng ngự nữa, nó trực tiếp phóng ra ngoài chạy trốn.
Các gia lão xem đến há hốc mồm, nhưng bầy sói vẫn còn, nguy hiểm ngay bên cạnh ép bọn họ trấn định lại.
- Nhanh tấn công, đây là cơ hội giết chết lôi quan đầu lang.
Cổ Nguyệt Bác kêu gào, động thân đi qua.
Các gia lão ào ào phản ứng, triển khai thủ đoạn chém giết, xé mở đường máu lao về phía lôi quan đầu lang.
Dưới sự tấn công dồn dập, lôi quan đầu lang kêu gào, tiếng kêu nó chứa đầy phẫn nộ, không cam lòng.
Tác dụng của cuồng bạo cổ đang giảm dần, cuối cùng mất đi tác dụng, sức chiến đấu của lôi quan đầu lang phút chốc tuột dốc không phanh.
Nó ngữa cổ tru lên, bầy sói lần nữa tập hợp lại, ngăn cản các gia lão, còn nó thì xoay đầu bỏ chạy.
- Khốn kiếp!
Phương Chính gầm lên giận dữ, nhưng lại không đuổi theo ngay.
Quân lam nguyệt lần nữa phát động, sau đó điện tốc, điện tích, điện lưu lần lượt dừng thôi động.
Lôi điện từ từ tiêu tán, Phương Chính lại vung tay, bắn ra một tia lôi điện vào đàn sói, mục đích làm tán đi số điện còn lại trong người.
Phương Chính dừng lại gần chỗ cổ sư trị liệu, mượn lực của cổ sư khác đến bảo vệ bản thân.
Chân nguyên của hắn gần như cạn kiệt, hiện tại chỉ đủ miễn cưỡng phát động quân lam nguyệt.
- Nhanh, đuổi theo! Tuyệt đối không được để nó chạy thoát.
Cổ Nguyệt Bác kêu lên, đội ngủ liền ào ào đuổi theo.
Phương Chính cũng đi theo đội ngủ, dù sao đứng lại ở đó sẽ gặp phải sự vây công của đàn sói, hắn không muốn mình vì vậy mà chết.
Nhưng dù vậy, tái tham chiến là không thể nào.
Ít nhất cũng phải nghỉ ngơi chờ chân nguyên khôi phục.
Dù sao, trong tình trạng này cũng không thể hấp thu nguyên thạch được.
Lôi quan đầu lang bỏ chạy, đàn sói liền tán loạn.
Mặc dù vẫn còn không ít cuồng điện lang, hào điện lang nhưng ý chí chiến đấu của bọn chúng đã giảm.
Áp lực lên sơn trại theo đó giảm mạnh.
Nhưng lôi quan đầu lang vẫn còn, nếu không nhanh chóng giết chết, đợi nó khôi phục lại thì nhất định sẽ tấn công sơn trại lần nữa.
Vì vậy, đội ngủ gia lão truy sát không bỏ, chạy qua mấy sườn núi, cuối cùng cũng đuổi kịp bao vây con vạn thú vương này.
Chém giết lần nữa được triển khai..