Mũi khoan băng bay trên không trung, lao nhanh về phía Thanh Thư.
Thanh Thư hai tay nắm chặt dây leo, lúc thì vung dây đánh lệch, lúc lại nghiêng người, xoay chân, chạy vội tránh né.
Bạch Ngưng Băng áp đảo về mặt tiến công, Cổ Nguyệt Thanh Thư lại dùng kỹ xảo để tránh né.
Cho dù vậy, hắn cũng không thể tránh đi hoàn toàn.
Chỉ thoáng chốc hắn đã bị mũi khoan băng cắt qua nhiều lần khiến cho mặt, vai, chân đều có những vết thương.
Miệng vết thương cũng không phải là ồ ạt chảy máu, ngược lại còn bị nhiễm một lớp khí lạnh khiến máu cũng đông lại.
Cổ Nguyệt Thanh Thư sắc mặt nghiêm túc, hắn một bên cẩn thận né tránh, một bên quan sát Bạch Ngưng Băng.
Cổ Nguyệt Thanh Thư biết rất rõ Bạch Ngưng Băng cường hãn, nhưng sự cường hãn này đã vượt qua tưởng tượng của hắn.
Nhưng dù vậy, hắn cũng không đến mức không có cách ứng phó.
Cổ Nguyệt Thanh Thư xuất đạo nhiều năm, tuy vẫn chưa tu hành tới tam chuyển, nhưng trong tay hắn đã có một con cổ trùng tam chuyển.
Cổ trùng này mặc dù không chủ tấn công, nhưng lại có thể làm sức tấn công của những con cổ khác trong tay hắn tăng lên.
Cổ Nguyệt Thanh Thư đến hiện tại còn chưa thúc giục nó, nguyên nhân cũng vì hắn cần tìm thời cơ thích hợp.
Dù sau con cổ kia cũng là tam chuyển, khi dùng còn có tệ đoan, nếu không cần thiết Thanh Thư cũng chẳng muốn đi dùng.
Chính vì như vậy cho nên từ đầu tới cuối, tuy bị vây ở thế bị động nhưng hắn chưa từng lo lắng, sợ hãi qua.
Ngược lại, bốn người Phương Chính đứng xem bên ngoài lúc này sắc mặt đã rất khó xem.
Người ta hay nói trong cuộc u mê, ngoài cuộc sáng suốt.
Nhưng có nhiều việc người trong cuộc mới là người sáng suốt nhất.
Tỷ như lúc này, bốn người căn bản đã lo lắng đến cực điểm, bộ dạng giống như lửa đốt đến mông.
Cổ Nguyệt Thanh Thư đối với họ mà nói chẳng khác gì máu mủ tình thâm.
Trong lòng họ, hắn vừa là trưởng bối, vừa là tổ trưởng, là bạn hữu, đồng đội, cũng là ca ca.
Hiện tại nhìn hắn bị vây như vậy, bọn họ không thể không lo.
Cứ cho ở chung lâu ngày, họ biết trong tay Thanh Thư có những con cổ gì, thủ đoạn gì đi nữa cũng không khiến họ hoàn toàn tin tưởng không lo.
Lòng tin đương nhiên vẫn có, nhưng lo lắng là không có thừa.
- Cứ tiếp tục thế này thì không tốt chút nào.
Phải làm cái gì đó mới được.
Phương Chính lúc này nhỏ giọng nói, ánh mắt của hắn hiện vẻ kiên định.
Ba người còn lại nhìn qua hắn, vẻ mắt thoáng hiện sự đồng tình.
- Không sai, chúng ta không thể cứ đứng nhìn.
- Nhưng mà can thiệp vào trận ước đấu thì có hơi...
- Đây không phải ước đấu, đây là quyết đấu!
Phương Chính lạnh giọng nói.
- Nếu là ước đấu chúng ta quả thật không tiện can thiệp, nhưng đây đã là trận quyết đấu.
Đã là quyết đấu thì tiểu tổ được phép tham gia.
Ba người còn lại nhìn nhau, trong mắt cả ba chứa sự dao động mãnh liệt.
Phương Chính nhìn quanh một vòng, nói thêm.
- Chẳng phải trước đó Bạch Ngưng Băng có nói là quyết một trận sinh tử sau? Đây chính là nói hắn ta cũng không xem bản thân đang ước đấu với tổ trưởng.
- Không sai!
Cổ Nguyệt Dược Hồng gật mạnh đầu, hai người còn lại cũng lập tức đồng tình.
Ba người bọn họ thực chất sớm đã muốn ra tay, nhưng trước sau đều không tìm ra lý do hợp lý để làm.
Dù gì đi nữa thì việc can thiệp vào trận ước đấu của hai cổ sư là việc cấm kỵ.
Bất quá thì đây chủ yếu là do mặt mũi của gia tộc mà thôi.
Hiện tại xem như Phương Chính đã cho họ một lý do chính đáng để có thể tự đó can thiệp.
Nếu bây giờ còn không ra tay thì không biết phải chờ lúc nào.
Ba người liếc nhìn nhau một cái, liền lập tức lao vào vòng chiến.
Phương Chính nhìn theo, trong ánh mắt cắt giấu ý cười.
Nhưng ngay lập tức, hắn cũng động thân đuổi theo, đồng thời thúc giục nguyệt nghê thường hỗ trợ phòng ngự cho cả tiểu tổ.
- Nha...
Bạch Ngưng Băng khẽ kêu một tiếng, trong đôi con ngươi màu lam che giấu một tia bất định.
Nói tới cũng phải nói, đôi mắt của Bạch Ngưng Băng tính ra cũng khá thú vị trong cái nhìn của Phương Chính.
Thông thường nó có đôi con ngươi màu đen lay láy không khác gì mọi người.
Nhưng cứ mỗi khi hắn dùng đến chân nguyên, đôi con ngươi này là không tự chủ chuyển sang màu lam.
Này cũng không phải là do cổ trùng gây ra, đây là do ảnh hưởng từ tư chất Bắc Minh Băng Phách của Bạch Ngưng Băng.
Nếu không phải do hắn áp chế tu vi thì đôi con ngươi của hắn sẽ luôn có màu lam.
Bất quá với việc này, ngoài Phương Chính mang tâm trạng thích thú đi chú ý ra, những người khác không có ai bận tâm.
Ngày cả Phương Nguyên đang đứng vòng ngoài quan sát toàn cuộc cũng chưa từng quan tâm đến vấn đề này.
So với màu mắt, Phương Nguyên đặc biệt quan sát sắc mặt của Bạch Ngưng Băng hơn.
Dưới sự quan sát tỉ mỉ, Phương Nguyên có thể rõ ràng nhìn thấy trên gương mặt tuấn tú của Bạch Ngưng Băng hiện lên sự nghi hoặc.
Bạch Ngưng Băng quả thật rất nghi hoặc.
Hắn mặc dù thúc giục băng trùy cổ, nhưng cũng không đến mức mũi khoan băng bay như mưa mà còn nối liền không dứt như vậy.
Ban đầu hắn còn thúc giục băng trùy cổ, nhưng rất nhanh cũng thôi quán trú chân nguyên vào nó.
Nhưng mà hắn dừng, mũi khoan băng vẫn như cũ không có dừng.
Đây là chuyện gì với chuyện gì a?
Hắn không có phóng mũi khoan băng, vậy đám này ở đâu mà ra đây? Hắn không có làm thế ai đang làm? Còn đặc biệt bay ra từ chỗ của hắn.
Bạch Ngưng Băng thật sự bị làm cho cảm thấy muốn hồ đồ rồi.
Nếu không với bản tính của hắn thì sẽ không có việc hắn đứng yên nhìn Cổ Nguyệt Thanh Thư né tránh mũi khoan băng.
Nhưng mà rất nhanh hắn đã đem mấy nghi hoặc trong lòng ném qua một bên.
Này cũng không phải hắn là loại người hiếu chiến mà chẳng qua tâm đến xung quanh.
Chỉ là hắn cảm thấy trước mắt việc này không ảnh hưởng đến hắn, hơn nữa còn tạo ra một tình cảnh hết sức thú vị.
Nếu đã như vậy, không bằng cứ tạm thời làm như không thấy rồi tập trung vào trận chiến.
Biết đâu phía sau còn có thứ thú vị hơn.
Bạch Ngưng Băng nghĩ như vậy liền thu hồi sự nghi hoặc trên gương mặt.
Hắn vung lên băng nhận, trực tiếp lao về phía bốn người vừa mới chạy vào vòng chiến.
Một hồi kịch chiến nhanh chóng diễn ra.
Với sự tham chiến của bốn người Phương Chính và chủ động tiến công của Bạch Ngưng Băng, mũi khoan băng trên không trung nhanh chóng dừng xuất hiện thêm, sau đó là không còn nữa.
Cổ Nguyệt Thanh Thư lúc này tuy hơi bị bất ngờ trước tiểu đội của mình nhưng cũng rất nhanh ổn định tâm tình lại.
Hắn hiểu họ đang nghĩ gì, cho nên cũng không có ngăn cản.
Năm người hợp tác vô cùng ân ý, lấy Cổ Nguyệt Thanh Thư là chủ công, Phương Chính hỗ trợ vòng ngoài cùng ba người còn lại đem Bạch Ngưng Băng vây khốn lại.
Bạch Ngưng Băng bị vây ở giữa nhưng lại dũng mãnh vô cùng, hắn di chuyển trong vòng vây tương đối tự do, dễ dàng ứng phó với sự hợp tác vây công của năm người.
Phương Nguyên lúc này vẫn như cũ khoanh tay đứng bên ngoài nhìn, thầm nghĩ.
- Bạch Ngưng Băng tuy thật sự rất cường đại, nhưng hắn có thể làm được ứng phó nhẹ nhàng chủ yếu là do đám người Thanh Thư.
Cái này cũng không cần Phương Nguyên dùng đến kinh nghiệm năm trăm năm của mình, kỳ thực bất kỳ một cổ sư đã xuất đạo nào nhìn vào cũng có thể rõ ràng nhìn ra được.
Đám người Thanh Thư tuy vây công Bạch Ngưng Băng, thế công dũng mãnh, nhưng thực chất lại không có ai đánh ra thế hiểm.
Nói cách khác, họ không muốn giết Bạch Ngưng Băng.
Thứ nhất họ và Bạch Ngưng Băng không thù không oán.
Tuy nói giết thiên tài nhà khác là việc ai trong gia tộc cũng muốn làm, dù gì thì đây cũng là vịnh quang trọng gia tộc.
Nhưng chung quy lại cũng là người với nhau đâu thể nói giết là giết.
Ít nhất cũng phải có động cơ ra tay, cho dù là rất nhỏ đi nữa.
Thứ hai, cũng là quan trọng nhất, đó là ước thúc của ba gia hội minh.
Lúc hội minh đã có quy định là không được chém giết cổ sư của nhà khác.
Nếu vi phạm sẽ bị trục xuất khỏi gia tộc, còn bị ba nhà cùng nhau xử phạt.
- Đám người Thanh Thư chiến đấu với tâm thế thắng là được.
Cùng lắm là hòa, miễn sau đem Bạch Ngưng Băng đuổi đi là đủ.
Nhưng Bạch Ngưng Băng thì khác, hắn là đang chiến đấu với ý định giết người.
- Bạch Ngưng Băng rõ ràng không hề bận tâm đến ước thúc của ba gia hội minh.
Nói cách khác, hắn không quan tâm xử phạt, thích giết là giết.
Chính vì như vậy cho nên hắn hoàn toàn thoải mái khi đối phó với cùng lúc năm người.
Phương Nguyên bình thản quán sát trận chiến.
Hắn lựa chọn vị trí đứng cũng tương đối xa, chủ yếu là không muốn bị vạ lây, đương nhiên như vậy hắn cũng không thể tự tiện tham gia vào.
Bất quá Phương Nguyên hắn cũng chẳng có hứng thú đi ra tay.
Dù sao thì việc này cũng đâu có liên quan đến hắn, hắn càng không phải là loại người đi mua dây buộc mình.
- Bất quá, trong đám người Thanh Thư cũng không phải là không có người nổi sát tâm...
Phương Nguyên nghĩ đến đây, ánh mắt chuyển hướng chú ý lên người Phương Chính.
Phương Chính lúc này tuy tham chiến nhưng lại đứng ở vòng ngoài, hắn hiện tại đang đảm nhận vị trí hỗ trợ từ xa.
Cứ như cảm thấy được ánh mắt của Phương Nguyên, trong thoáng chốc Phương Chính đã liếc mắt nhìn lại.
Phương Nguyên không tránh, vẫn như cũ thản nhiên nhìn Phương Chính.
Nhưng ánh mắt lại trở nên sâu kín.
Phương Nguyên cảm nhận được sát ý của Phương Chính đang ngày càng hiện rõ, hơn nữa Phương Chính dường như cũng không có ý định che giấu.
- Phương Chính là đang muốn giết chết Bạch Ngưng Băng sao?
Phương Nguyên thoáng nghĩ.
Cũng có thể lắm.
Bạch Ngưng Băng là một người nguy hiểm, có thể nói hắn ta là một ma đầu, một chân ma.
Thế nào là chân ma?
Chân ma là kẻ vì mục đích, vì con đường của chính mình mà có thể bất chấp tất cả.
Cho dù có chết, chỉ cần có thể đi tiếp trên đường cũng không bận tâm.
Phương Nguyên là chân ma, Bạch Ngưng Băng cũng là chân ma.
Khác nhau ở chỗ Phương Nguyên đã tìm ra con đường muốn đi còn Bạch Ngưng Băng thì không.
Phương Nguyên không thể không thừa nhận rằng Bạch Ngưng Băng nguy hiểm, hắn càng nguy hiểm hơn nếu tìm được đường.
Chính vì vậy Phương Nguyên cũng không muốn có liên hệ gì với Bạch Ngưng Băng, chỉ cần không đụng chạm đếm hắn, hắn cũng chẳng muốn đi quan tâm.
Nhưng Phương Chính lại khác Phương Nguyên ở điểm này.
Theo một cách nào đó, Phương Chính và Bạch Ngưng Băng mơ hồ đã đắp nên một quan hệ địch nhân.
Chính vì như vậy nên giữa hai người này sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra trận chiến sinh tử.
Với hiểu biết của Phương Nguyên về Phương Chính hiện tại, hắn cảm thấy Phương Chính hẳn sẽ muốn nhân cơ hội này giết Bạch Ngưng Băng.
Bạch Ngưng Băng càn rỡ không quan tâm ước thúc hội minh, Phương Chính cũng là kẻ thích phá luật.
Trách phạt gì đó, trong mắt cả hai chẳng khác nào một quả rắm.
- Nhưng là, không hiểu sao cứ cảm thấy ta đã bỏ qua cái gì đó.
Phương Nguyên thoáng cau mày..