Bạch Ngưng Băng khẽ mỉm cười, lần đầu tiên trong đời hắn cảm thấy có hứng thú với một người nào đó.
Bởi lẽ từ lúc sinh ra đến nay, xung quanh hắn chỉ toàn là những người sống chết vì gia tộc, mở miệng là tình thân, tình bạn.
Nhưng từ trên người người này, Bạch Ngưng Băng cảm nhận được một sự cô độc và hờ hững quen thuộc.
Cảm giác như thể hắn đã gặp người này ở đâu đó, giống như cả hai đã quen nhau từ rất lâu về trước.
Bạch Ngưng Băng lúc này đứng lên, nghiên người nhảy từ trên vách đá xuống.
...
Phương Nguyên bên dưới vách đá vẫn như cũ đang ngồi xổm thu thập mắt sói, hắn đối với Bạch Ngưng Băng quả thật không có một chút hứng thú nào.
Đây đơn giản là vì Phương Nguyên biết rõ bí mật của Bạch Ngưng Băng.
Trong trí nhớ của Phương Nguyên, sau khi ba gia trại gian nan vượt qua lang triều lần này, không bao lâu sau thì cả Thanh Mao sơn toàn diệt.
Mà người làm ra việc đó không phải ai khác, chính là Bạch Ngưng Băng.
Phương Nguyên lúc đó vì chịu sự chèn ép từ phía gia tộc và Phương Chính, cho nên hắn đã đi theo thương đội rời khỏi Thanh Mao sơn.
Cũng nhờ như vậy, hắn tránh khỏi một kiếp nạn, sau đó nhờ vào cơ duyên mà sống được năm trăm năm.
Rồi sử dụng xuân thu thiền mà sống lại.
Cho nên đối với nội tình của Bạch Ngưng Băng, ngoài bản thân hắn ra, Phương Nguyên là người rõ ràng nhất.
Bạch Ngưng Băng từng bước tiếp cận Phương Nguyên, trong ánh mắt không che dấu sự hứng thú.
Khoảng cách hai người kéo gần, Phương Nguyên bỗng dừng tay, nghiên đầu nhìn lại Bạch Ngưng Băng.
Vẻ mặt của hắn vẫn lạnh nhạt như cũ, đôi con ngươi màu đen sâu thẳm bình thản vô cùng.
Ánh mắt cả hai chạm vào nhau, Bạch Ngưng Băng dừng bước.
Tuy Phương Nguyên không nói gì, nhưng hắn nhìn ra được ánh mắt của Phương Nguyên.
Ánh mắt cảnh cáo!
---
Ở một sườn núi, một trận chiến đang dần đi vào hồi kết.
Grào...
Một con hào điện lang cả người vết máu kêu lên, những con điện lang thông thường xung quanh liền liều chết lao ra che chở cho nó.
Hào điện lang lập tức xoay đầu, bỏ chạy khỏi hiện trường.
- Đừng mơ chạy thoát!
Phương Chính kêu lên, chân nguyên quán trú vào tam bộ phương thảo, lập tức tránh qua đàn điện lang, đuổi theo ngay phía sau con hào điện lang vừa rồi.
- Phương Chính!
- Không được manh động!
- Phương Chính, dừng lại ngay!
Bốn người còn lại kinh hãi kêu lên, nhưng lại bị đàn điện lang vây khốn, nhất thời chỉ có thể lo lắng bất an nhìn bóng dáng của Phương Chính đang ở tít phía xa.
- Nhanh chóng phá vây đuổi theo!
Thanh Thư nói, xong lên chém giết điện lang mở đường.
Nhưng đàn điện lang này giống như được ai đó chỉ huy bày bố, bọn chúng tiến lùi có trình tự, đem bốn người họ vây chặt, muốn tiến không được, mà lùi cũng không xong.
- Từ bao giờ điện lang lại trở nên có tổ chức như thế này?
Bốn người cảm thấy đau đầu.
Điện lang thông thường cũng không khó giết, nhưng lần này không hiểu sau chúng lại trở nên khó đối phó vô cùng.
Hơn nữa, số lượng điện lang tập trung lại đây cũng tăng lên theo thời gian.
- Phương Chính, ngươi tuyệt đối đừng xảy ra chuyện!
Bốn người bọn họ lo lắng không thôi.
Chỉ là bọn họ không biết rằng đàn điện lang thông minh quá mức bình thường này là do người bọn họ lo lắng gọi tới, cũng chính là con bài nhử Phương Chính tung ra.
Phương Chính thông quá bách thú vương hào điện lang, có thể gián tiếp điều khiển một đàn sói trăm con.
Nhưng khoảng cách càng xa, khả năng điều khiển càng thấp, cho nên đàn điện lang này cùng lắm chỉ là thứ cầm chân đám người Thanh Thư trong tạm thời mà thôi.
Quả nhiên, bốn người họ tuy bị bắt ngờ bởi sự tổ chức bày bản của đàn điện lang, nhưng rất nhanh cũng đã đem bọn chúng chém chết một phần, đuổi chạy một phần.
Liền, cả bốn chạy nhanh theo phương hướng Phương Chính vừa đi, vội vàng đuổi theo.
...
Phương Chính đuổi theo hào điện lang, vòng qua vài sườn núi.
Cả quá trình hắn đều duy trì khoảng cách vừa đủ với hào điện lang, bộ dạng như đang cố sức đuổi giết.
Con hào điện lang này đúng thật là con hào điện lang bị hắn nô dịch.
Nó hiện tại cũng không phải là tùy ý chạy, mà là đang dẫn đường cho Phương Chính đến chỗ hắn muốn nó tìm.
Rất nhanh, dưới sự dẫn dắt của hào điện lang, Phương Chính đi đến một vách đá.
Ở bên vách đá lúc này đang đứng hai người.
Một người tóc đen áo đen, một người tóc trắng áo trắng.
Cả hai đang đứng cách nhau một đoạn tương đối xa, khoảng cách nguyệt nhận không thể chạm tới.
Hào điện lang dẫn Phương Chính chạy lại, nhất thời thu hút ánh mắt của cả hai.
Phương Nguyên đang nhìn Bạch Ngưng Băng bỗng nghe thấy tiếng bước chân dồn dập của sói liền không khỏi chuyển mắt nhìn lại.
Bạch Ngưng Băng cũng rời ánh mắt khỏi Phương Nguyên, hơi cao mày nhìn qua con hào điện lang to lớn đang hướng về phía hai người chạy chòm lại.
- Hừ! Súc sinh!
Hắn hừ lạnh, vung tay lên.
Ánh đao chợt lóe, một băng nhận dài chừng một thước thình lình xuất hiện, hướng về phía hào điện lang lao tới.
Hào điện lang vẫn đang chạy, bỗng nhảy người tránh né.
Nó kêu lên một tiếng, liền đổi hướng chạy đi.
Bởi vì nó chuyển hướng cho nên tầm mắt của Phương Nguyên và Bạch Ngưng Băng trở bên trống trải hơn, liền nhìn thấy Phương Chính đang hạ chậm tốc độ chân tiếp cận bọn họ.
- Phương Nguyên, ngươi như thế nào lại có mặt ở đây?
Phương Chính vừa đến gần liền hỏi.
Hắn quả thật rất ngoài ý muốn, nói chính xác là hoàn toàn bất ngờ trước sự xuất hiện của Phương Nguyên.
Ban đầu Phương Chính thông qua điện lang, cuối cùng tìm ra hành tung của Bạch Ngưng Băng.
Hắn vốn định lợi dụng Bạch Ngưng Băng để đánh lén đám người Thanh Thư, chính vì vậy mới để một đàn điện lang giám xác vị trí của Bạch Ngưng Băng.
Nhưng trăm tính ngàn tính, Phương Chính lại quên tính việc Phương Nguyên sẽ xuất hiện ngay tại nơi này, còn cùng Bạch Ngưng Băng đứng chung một chỗ.
- Ta tại sao không thể ở đây?
Phương Nguyên nhìn lại Phương Chính, khinh khỉnh cười khẽ.
Hắn là người tinh ý, chỉ cần nhìn một chút liền nhận ra Phương Chính đang mưu tính cái gì đó.
Hơn nữa, nếu Phương Chính không bị bất ngờ hắn nhất định sẽ gọi là ca ca chứ không phải là Phương Nguyên.
- Ha ha, ta như thế nào lại quên mất ngươi vẫn luôn đi săn một mình đâu?
Phương Chính cười khẽ hai tiếng, thoáng đỡ trán.
- Cái này nên nói là có duyên sẽ gặp mặt không nhỉ? Hai người này vậy mà lại tự gặp mặt thế này.
Hắn trong lòng cảm khái, ngoài mặt lại bình thản nói.
- Bất quá, càng nghĩ càng không ngờ ngươi vậy mà lại đứng cùng Bạch Ngưng Băng đấy chứ.
Nói ra, đáng lý Bạch Ngưng Băng đã xông vào chiến với ngươi một trận mới phải lẽ.
- Ha!
Bạch Ngưng Băng cười khẽ, trong ánh mắt mang theo một chút hứng thú nhìn qua Phương Chính.
- Không ngờ ngươi lại biết a!
- Nếu ta không biết, cũng thật cảm thấy có lỗi với chính mình a.
Phương Chính cười nhạt, bình thản nhìn lại Bạch Ngưng Băng.
- Ta là Cổ Nguyệt Phương Chính! Bạch Ngưng Băng, không ngại chiến một trận với ta chứ? Hiển nhiên là tiểu tổ của ta rất nhanh sẽ đến đây, trong đó có cả Cổ Nguyệt Thanh Thư.
Nếu ngươi muốn chiến với Thanh Thư trước thì ta cũng không ngại chờ a! Nói thật ra là ta mong ngươi chiến với Thanh Thư trước cơ, bởi vì như vậy, chắc chắn sẽ rất phấn khích, phấn khích hơn nhiều việc ngươi chiến với ta trước.
- Nha!
Bạch Ngưng Băng lập tức nhướng mày, trong khi Phương Nguyên bên này lại mị mắt.
Phương Chính nhìn lại Bạch Ngưng Băng, cười khẽ, đưa tay gãi gãi má.
- Đương nhiên quyết định thế nào là tùy ở ngươi.
- Nghe cũng khá thú vị! Nhưng ta cảm thấy, giết chết ngươi trước rồi chiến một trận sinh tử với Cổ Nguyệt Thanh Thư cũng rất là thú vị a!
Lời còn chưa nói hết, trong tay Bạch Ngưng Băng đã xuất hiện một thanh băng nhận, hình dáng trong như chiến đao Nhật Bản, toàn thân trong suốt.
Hắn khẽ vung tay, ánh đao chợt lóe hướng về phía cổ Phương Chính chém tới.
Bỗng chợt từ phía sau Phương Chính, ba đạo nguyệt nhận đột nhiên hiện, cùng hướng băng nhận của Bạch Ngưng Băng đánh tới.
Đồng thời một sợi dây leo dài bất chợt quấn ngang eo Phương Chính, một sức kéo chợt chuyền tới từ phía đầu kia của dây leo đem hắn kéo lùi lại phía sau.
Bốn người Thanh Thư tới!
- Bạch Ngưng Băng!
Cổ Nguyệt Thanh Thư cau mày, thu hồi thanh đằng cổ giao Phương Chính lại cho ba người kia.
- Cổ Nguyệt Thanh Thư!
Bạch Ngưng Băng mỉm cười.
Hắn cũng không bất ngờ trước sự xuất hiện của Thanh Thư, bởi vì khi bốn người này từ xa chạy lại đã bị hắn nhìn thấy.
Mà không chỉ riêng Bạch Ngưng Băng, ngay cả Phương Nguyên và Phương Chính cũng biết.
Cho nên Phương Chính cũng chẳng buồn thúc giục nguyệt nghê thường.
- Nếu đã gặp mặt rồi thì không bằng đến chiến với ta một trận đi!
- Vậy tới đi!
Thanh Thư nói, trong lòng lại thật bất đắc dĩ.
Nếu có thể tránh, hắn tình nguyện tránh chiến.
Nhưng một khi đã gặp mặt thì hắn cũng không thể từ chối được.
Bạch Ngưng Băng tay cầm băng nhận lao về phía Cổ Nguyệt Thanh Thư.
Thanh Thư hừ khẽ, vung tay lên, một mảnh nguyệt nhận màu lục tức thì bay ra.
Nguyệt nhận cũng không phải đi thẳng mà tùy theo điều khiển của Thanh Thư tạo ra đường gấp khúc.
Choang!
Nguyệt nhận đến gần bên sườn của Bạch Ngưng Băng, liền bị hắn dùng băng nhận cản phá.
Tùng châm cổ!
Thanh Thư lập tức hắt tóc, một đám lá thông như kim châm bay ra.
Thủy tráo cổ!
Bạch Ngưng Băng bên này lại kịp thời thúc giục cổ trùng phòng ngự.
Xung quanh hắn chớp mắt xuất hiện một lớp màng nước tạo thành hình cầu bao lấy hắn vào giữa.
Là thông của tùng châm cổ chạm vào màng nước, màng nước liền hiện lên những làn sóng đem bọn chúng đánh bay ra ngoài.
- Cũng không quá mức đặc sắc đi.
Đây chắc là do cả hai chưa đến mức đánh nhau sống chết.
Phương Chính bên ngoài xem, trong lòng cảm thán một chút.
Hắn biết trong tay Bạch Ngưng Băng có hai con tam chuyển cổ trùng, Cổ Nguyệt Thanh Thư cũng có một con tam chuyển là mộc mị cổ.
Hai bên tuy chiến đấu mỗi bước mỗi kịch liệt, nhưng cho tới hiện tại cổ trùng tam chuyển vẫn chưa xuất hiện.
Phương Nguyên lúc này cũng đang khoanh tay bàn quan, đôi mắt của hắn khẽ híp lại, thâm sâu nhìn vào Phương Chính.
Kỳ thực trận chiến này với Phương Nguyên cũng không có bao nhiêu đáng xem, dù sau hắn cũng không có ý định gì với bắt cứ ai.
Nhưng là, Phương Nguyên cứ cảm thấy Phương Chính đang và sẽ làm cái gì đó khá thú vị.
Phương Nguyên đúng là cảm thấy hứng thú, chính vì vậy mới muốn xem một chút việc Phương Chính sẽ làm.
Mà ngay cả Bạch Ngưng Băng lúc này, cũng đang có chút mong đợi sự phấn khích mà Phương Chính đã nói.
Trong khi bốn người bọn Thanh Thư lại chỉ bận tâm vào trận chiến với Bạch Ngưng Băng, căn bản chưa từng ý thức qua bản thân đang bị người ta đặt lên bàn mổ.
Mà trên hết, người đó còn là người bọn họ quan tâm..