Tiểu Minh mơ mơ màng màng tỉnh lại liền thấy một quả đấm hướng tới mặt mình liền dùng khinh công né. Hắn trong lòng cảm thấy may mắn vì tỉnh dậy kịp lúc. Nhưng hắn cũng có vài đều muốn chửi! Tại sao các người không kêu hắn dậy. Ngay cả Đình Tú Linh cũng thế. Hắn lấy lại tinh thần nhìn xung quanh, toàn máu me, đôi khi loáng thoáng có bài ngón tay hay là chân ra. Những tiếng kêu là hét thảm thiết, những tiếng cười thỏa mãng, mừng rỡ: hắn có một chút nổi đã gà. Đây chỉ là lớp thôi lên cấp hay cấp gì đó thì khung cảnh này sẽ như thế nào? U ám hơn? Tản nhẫn, ghê tợn hơn?. Hắn trong đầu nghĩ có chút rùng mình, một ít nổi đã gà.
Đột nhiên có một phi mũi giáo phòng tới thắng, hắn bước qua phải tránh nhẹ nhàng, Tên kia có vẻ bất ngờ. Chắc tại vì phiêu tiêu của hắn ném nhanh mà Tiểu Minh bé được. Hắn một lần nữa ném phi tiêu, hướng thắng về Tiểu Minh. Tiểu Minh thấy vậy chủ quan đứng đó chờ đợi gần tới, phi tiêu gần tới hắn đột nhiên tách thành ba cái phi tiêu hướng thẳng, trái phải. Hắn như vậy có hơi bất ngờ liền dùng không công nhanh chóng nhảy thẳng lên trời.
Khoé miệng của tên kia cười, tên kia niệm chưa cái gì đó, đột nhiên nhiều mũi giáo như mưa lao từ trên trời xuống thông qua vòng tròn sáng. Tiểu Minh mượn một ít khing cong, quay hai vòng nhanh, ngạc ngữa người ra mà lui lại tránh né. Tiểu Minh hắn lúc này không có thế để tiếp dất, liền nhẹ nhàng xoay chiền người lại trên không chung, vận một ít khí vào chân. Hắn tiếp đất một cách dễ dành và rất đẹp. Tên kia có vẻ bất ngờ liền chạy đi sáp lá cà với tên khác. Tiểu Minh hắn thấy vậy liền núp vào một chỗ không ai để ta nhiều tới, ngồi làm ngư ông đắc lợi