CHƯƠNG
Hà Duy bị tin tức này làm hoàn hồn không nổi, thế nên chưa nghe rõ Tống Đoan Nghi nói tiếp cái gì.
Mãi đến khi Tống Đoan Nghi gọi khẽ: “Hà Duy?”
Hà Duy mới bừng tỉnh, vội tập trung nhìn hắn.
Trong mắt Tống Đoan Nghi vẫn tràn ngập nhu hòa, cực kỳ kiên nhẫn hỏi: “Ngươi có người trong lòng chưa?”
Hà Duy chớp mắt mấy cái, cậu hiểu ý hắn, nhất thời có chút thẹn thùng, lập tức lắc đầu: “Chưa… chưa có.”
Đồng tử Tống Đoan Nghi hơi lóe, rồi lại thoáng lo lắng mà nhíu mày.
Tuy hắn không nói gì, nhưng Hà Duy vẫn hiểu được. Muốn thoát khỏi Triền Tình hoa phải cùng người giao hoan, nếu có người yêu thì nhờ cô ấy giúp đỡ chút đỉnh là có thể thuận lợi vượt qua giai đoạn này.
Cơ mà… Hà Duy 囧囧, cậu đi đâu tìm người như vậy đây! Tử trạch chưa có mảnh tình vắt vai nào làm sao lừa được một em gái! Lừa rồi còn phải mần chuyện ấy ấy rồi ấy ấy, đệt, xử nam tỏ vẻ, đây chịu không thấu đâu!
Nhưng nếu không làm thế, mỗi ngày cậu sẽ bị Triền Tình hoa đâm chọc vào tim, phiền phức lắm có biết không, ai thích ngày ngày chịu đau chứ? Đau chết đi sống lại vui chết liền á, trừ M chính hiệu ra thì ai mê nổi?
Nét mặt Hà Duy biến đổi thất thường, cân nhắc hồi lâu mới hạ quyết tâm: “Sư tôn, ngài có thể giới thiệu cho ta… ừm… một nữ tu sĩ không?”
Tống Đoan Nghi: “…” Dù có vân đạm phong khinh đến mấy thì lúc này lông mày dài mảnh của hắn cũng phải hung hăng nhảy lên.
Hà Duy lại đang cân nhắc cực nghiêm túc, tuy thân thể này mới mười sáu tuổi, vẫn hơi nhỏ, song ở cổ đại thì thành thân được rồi, vì thế cậu tự động viên mình, tiếp tục nói: “Ta… không có nhiều yêu cầu, chỉ cần hợp thôi, sư tôn yên tâm, ta không phải hạng người bạc bẽo, nếu đã ở bên nhau ta nhất định toàn tâm với cô ấy, cả đời chỉ có mình cô ấy…”
Tống Đoan Nghi đang nắm tay cậu đột nhiên siết chặt: “Không được!”
Hà Duy hơi đau, kinh ngạc nhìn hắn: “Sư tôn?”
Tống Đoan Nghi khẽ nheo mắt, giọng nói hàm ý tức giận: “Ta bảo không được.”
“Vì sao?” Hà Duy hơi nhíu mày, cậu cũng đâu yêu cầu quá đáng, không giới thiệu thì thôi, làm chi phải cáu?
Biểu tình của Hà Duy lọt vào mắt Tống Đoan Nghi khiến hắn tỉnh táo lại, âm u trong đồng tử nhạt màu bị dằn xuống, Tống Đoan Nghi nhẹ giọng bảo: “Ngươi không hiểu, Triền Tình hoa là tà linh Mộc tộc, tham lam mà bá đạo, nếu ngươi tìm một người tu vi nông cạn sẽ hại tính mạng người ta.”
Nghe hắn nói thế, Hà Duy hoảng hốt, hóa ra là vậy, mình ngược lại trách lầm sư tôn.
Tống Đoan Nghi thấy lông mày cậu giãn ra mới im lặng nhìn cậu, nghiêm túc hỏi: “Hà Duy, ngươi tin ta không?
Hà Duy bị hắn nhìn mà giật mình, trong lòng lại có dự cảm không hay lắm, cậu chẳng dám nghĩ nhiều, chỉ đáp: “Sư tôn cứ nói, ta là đệ tử thân truyền của ngài, tất nhiên vô cùng tín nhiệm ngài.” Một mặt nói, mặt khác vô tình nhấn mạnh bốn chữ “đệ tử thân truyền”.
Tống Đoan Nghi nhìn thẳng cậu không chớp mắt, tới khi Hà Duy chịu hết xiết toan dời mắt, hắn mới nói như than thở: “Ta có thể giúp ngươi tạm thời ngăn chặn Triền Tình hoa.”
Mắt Hà Duy bỗng sáng lên: “Tạm thời áp chế được ư?”
“Đúng vậy, Đấu Linh của ta hệ thủy, vốn có công hiệu trấn định thanh tâm, hao tổn ít tu vi là có thể vây chặt Triền Tình hoa, khiến nó tạm thời ngủ say. Đến lúc ấy nó không thể kích thích ngươi nữa, còn ngươi chỉ cần khống chế đừng hấp thu mộc linh thì sẽ không kích hoạt nó.”
Té ra còn cách như vậy, Hà Duy thoáng cái thấy được hy vọng, nhưng ngay sau đó cậu lại nghĩ, nếu thực sự dễ dàng như Tống Đoan Nghi nói, thế sao hắn không bảo ngay từ đầu? Trái lại giữ tới giờ mới nói, chả lẽ…
Hà Duy nào phải kẻ thích làm phiền người khác, do vậy cậu hỏi tiếp: “Có phải tiêu hao nhiều tu vi lắm không?”
Tống Đoan Nghi nhẹ lắc đầu: “Tu vi là chuyện nhỏ.” Hắn ngập ngừng, đoạn thong thả tiếp lời, “Áp chế Triền Tình hoa phải tiếp xúc với nó, ta cần dẫn linh vào cơ thể ngươi để trực tiếp giao chiến cùng nó. Mà Triền Tình hoa giỏi nhất là mê hoặc, chỉ riêng mùi hương cũng đủ khiến thần hồn người ta điên đảo, dùng linh thăm dò sẽ chịu kích thích càng lớn, ta sợ…”
Hà Duy tức khắc nhớ tới cảnh tượng trước đó, mặt liền biến sắc.
Tống Đoan Nghi thở dài: “Thế nên ta mới muốn hỏi ngươi, ngươi có thể tin ta không?”
Tin hay không! Hà Duy nhất thời đáp chẳng nên lời.
Nhưng… tin hay không, cậu có quyền chọn sao?
Triền Tình hoa ác liệt như thế, nếu không ngăn chặn nó, ai biết nó sẽ gây ra chuyện gì! Mới nghĩ đã thấy da đầu nhức nhối tê rần, lại hồi tưởng mùi hương có thể mê hoặc mọi người kia…
Hà Duy bỗng dưng nhớ lại sự kiện ở thành Song Tử, lúc ấy cậu không rõ, giờ thì thông rồi.
Tại sao dân toàn thành lại rượt đuổi họ như điên? Tại sao đôi thành chủ thành Song Tử liều mạng cướp đoạt cậu?
Bởi lẽ khi đó… chính là thời điểm hấp thu Mộc Linh châu kích hoạt Triền Tình hoa!
Nhờ có mặt Lăng Vân Dực nên cậu tránh thoát một kiếp, nhưng kết quả là gì?
Cả thành Song Tử hóa thành phế tích, Lăng Vân Dực cũng chịu trọng thương!
Nếu bị lần nữa, cậu làm thế nào chống đỡ?
Nghĩ đến đây, Hà Duy cắn răng, dứt khoát ra quyết định.
Cậu chưa tìm được người kết hợp, do vậy nhất quyết phải tạm kiềm chế Triền Tình hoa, mặc kệ hắn có đáng tin hay không, giờ đành liều thôi!
Hà Duy nhìn Tống Đoan Nghi, trịnh trọng đáp: “Sư tôn, đồ nhi tin ngài! Nếu không có ngài, đồ nhi đã chẳng vượt qua lễ trưởng thành, đồ nhi có được hôm nay đều nhờ sư tôn quan tâm, nào có chuyện không tin? Giả như có thể thoát được kiếp này, đồ nhi nhất định dùng vạn lần ân tình báo đáp ngài!”
Ngữ khí tràn ngập khí phách, lông mày Tống Đoan Nghi giãn ra, khẽ cười nói: “Một khi đã vậy thì mau đi theo ta.”
Bọn họ vốn đang ở trên bờ linh tuyền, bấy giờ bèn đứng dậy cùng nhau ra sau điện.
Thanh Loan điện chiếm diện tích cực rộng, Hà Duy chưa từng đi qua linh tuyền nên cũng chẳng biết đường này thông tới đâu, chỉ biết phong cảnh dọc đường rất lịch sự tao nhã, mây mù giăng khắp nơi, ánh sao lấp lánh. Sau khi băng qua lầu các cao lớn đến một viện lạc yên tĩnh, Tống Đoan Nghi mới mỉm cười giải thích: “Đây là tẩm cung của ta, tương lai tu vi ngươi tiến bộ cũng sẽ xây một viện lạc riêng cho ngươi.”
Hà Duy có chút xấu hổ, chỉ bảo: “Đâu cần thiết? Sư tôn không cần tiêu pha.”
Tống Đoan Nghi chẳng đáp, chỉ chậm rãi dẫn cậu tiến lên trước, tuy nói là tẩm cung nhưng vẫn rất rộng. Một khắc sau, đi qua một cổng vòm chạm trổ tinh tế là đến nơi.
Hà Duy dợm bước vào đã thấy gió lạnh thổi tới, cậu bất giác khẽ run.
Chỗ này cũng có một con suối, song hoàn toàn bất đồng với linh tuyền, linh tuyền hơi nước dồi dào, độ ấm vừa phải, ngâm mình cực kỳ thoải mái. Tuy nhiên, ở đây sương lạnh bốn phía, mặt nước đóng một tầng băng dày, riêng nơi gần bờ là không kết băng, dòng nước xanh thẳm nhưng vẫn tỏa hơi lạnh, nhìn sơ cũng biết lạnh cắt da cắt thịt.
Tư chất Hà Duy mới vào kỳ thức tỉnh, chịu được buốt giá như thế mới lạ, sắc mặt liền trắng bệch.
Tống Đoan Nghi nhìn sang cậu, cất lời xoa dịu: “Tuy hơi lạnh, nhưng nước băng tuyền có thể tĩnh tâm, cũng vì tốt cho ngươi thôi.” Nói đoạn, hắn cầm tay cậu, vận chuyển linh khí giúp thân thể cậu ấm áp hơn.
Nói thì nói thế, nhưng xét đến năng lực thừa nhận của Hà Duy, Tống Đoan Nghi vẫn không để cậu xuống suối, chỉ bảo cậu tĩnh tọa trên bờ.
Hà Duy khoanh chân ngồi vững, từ từ nhắm chặt hai mắt, Tống Đoan Nghi ngồi đối diện cậu, quan sát cậu chốc lát, đoạn trầm giọng nói: “Nhớ bão nguyên thủ nhất, ổn định tâm thần, tuyệt đối không để tâm sinh kiều diễm.”
bão nguyên thủ nhất: giữ vững lý trí tinh thần
Hà Duy nhắm mắt, song vẫn nghiêm túc gật đầu.
Tống Đoan Nghi khẽ nâng tay, chỉ thấy một luồng sáng băng lam tụ lại, cách áo điểm lên ngực Hà Duy.
Thủy quang ngày càng mạnh, trang phục lam nhạt bị phản chiếu gần như trong suốt, mơ hồ lộ rõ da thịt trắng nõn và điểm hồng xinh xắn.
Mày Tống Đoan Nghi thoáng nhướn, chỉ liếc một cái liền nhắm mắt, tập trung vận công.
Mới đầu Hà Duy hơi thấp thỏm, con người là thế, luôn sợ hãi trước những sự vật mình không biết. Nhưng dần dà, khi cậu cảm nhận được linh khí thâm hậu của Tống Đoan Nghi xâm nhập cơ thể, liền bình tâm lại ngay.
Thủy linh ôn nhuận ấm áp thuần khiết nhất chảy vào cơ thể, khiến người ta dễ chịu bội phần. Huống hồ Đấu Linh của cậu vốn thiên về thủy linh, giờ phút này càng vui sướng khôn xiết, nghênh hợp chẳng chút bài xích.
Hà Duy nhìn hoa văn hình đóa hoa màu lam trên sa y nhà mình ngày càng rõ nét, thong thả lưu chuyển như một đóa hoa thực sự đang từ từ nở rộ, nhưng tâm tư cậu đâu đặt trên hoa văn, mà chỉ chờ Triền Tình hoa chạy ra để phối hợp với linh khí của sư tôn áp chế nó.
Nào ngờ, tiểu hoa nhi đã học khôn, bị cả đống thủy linh kích thích mà vẫn bảo trì bình thản, không chịu lộ chút dấu vết nào. Nó không ra thì áp chế cái gì? Trong tim đâu chỉ có mình nó, mà còn có sa y, nếu áp chế lung tung, lạng quạng phế mất tu vi của Hà Duy, đâm ra mất nhiều hơn được.
Cứ vầy thì đời thuở nào mới xong?
Hà Duy nghĩ, hay mình chuyển hóa ít mộc linh dụ dỗ nó?
Đang nghĩ thì nghe Tống Đoan Nghi nói: “Dùng Đấu Linh chuyển hoán ít mộc linh đi.”
Quả nhiên phải xử lý như vậy, nghe sư tôn bảo, cậu liền hết do dự, tức khắc gọi sa y, rút một chút từ đám thủy linh cuồn cuộn để chuyển hóa thành mộc linh xanh biếc.
Mộc linh vừa phóng thích, Triền Tình hoa kiềm lòng chẳng đậu hơi ló ra, ngặt nỗi mộc linh quá ít, nó chỉ lộ một cánh hoa nhỏ để cuốn mộc linh rồi chạy mất dạng.
Hà Duy chán nản, đồ xấu xa này càng học càng hư hỏng!
Tống Đoan Nghi luôn quan sát tỉ mỉ, bấy giờ bèn nói thêm: “Lần này chuyển hóa nhiều hơn chút, đừng lo, ta sẽ nỗ lực ngăn chặn mùi hương.”
Hà Duy đành tiếp tục chuyển hóa mộc linh, cậu cẩn thận từng li từng tí, lần này tăng gấp đôi so với lần trước, nhưng tựa hồ vẫn chưa đủ lượng, tiểu hoa nhi cứ cuốn lấy rồi bỏ chạy y như trước, tốc độ cực mau.
Liên tục mấy lần sau, Hà Duy bắt đầu mất kiên nhẫn, dứt khoát chuyển hóa một đống lớn mộc linh, trần trần trụi trụi đặt đó. Có lẽ Triền Tình hoa nếm được ngon ngọt nhiều lần, tâm phòng bị cũng lơi lỏng, thấy cả đoàn mộc linh liền chạy ra ngay.
Đóa hoa hồng nhạt nở rộ hoàn toàn, tư thái ngây thơ quả rất khả ái, chỉ thấy nó tru lên xông về phía mộc linh, lòng Hà Duy chợt động, chính là lúc này!
Nháy mắt sau đó, một luồng thủy linh dày đặc ùn ùn kéo tới, bao phủ trọn vẹn đóa hoa.
Khoảnh khắc ấy, Hà Duy không cảm nhận được sự tồn tại của tiểu hoa nhi nữa, cậu thầm mừng rỡ, thành công rồi! Té ra đơn giản dữ thần!
Mới hưng phấn được chút lại đột nhiên phát hiện đoàn thủy linh bị chiếu rọi thành màu hồng nhạt từ trong ra ngoài!
Triền Tình hoa đang vùng vẫy!
Hà Duy căng thẳng, tức thì nhận thấy một cơn đau toàn tâm tập kích, tâm thần nhoáng lên, thủy linh phong phú vỡ tung như bong bóng nổ. Triền Tình hoa lộ mặt, nó hơi run lên, nháy mắt di động khắp toàn thân như dòng điện xẹt qua.
Ngay lập tức, mùi hương khó lòng kháng cự thoát khỏi ràng buộc, bắt đầu lan tràn khắp suối.
Hà Duy mở bừng mắt, đập vào mắt là đôi mắt u ám của Tống Đoan Nghi.
Cậu hết hồn, toan mở miệng thì nghe Tống Đoan Nghi cất giọng khàn khàn: “Nhắm mắt mau!”
Hà Duy cuống quít nhắm mắt, song tê ngứa nơi trái tim đánh thẳng lên đầu, điên cuồng cắn nuốt lý trí cậu.
Tình trạng Tống Đoan Nghi nghiêm trọng hơn hắn tưởng nhiều.
Từng ngửi qua mùi hương, tới hồi gặp lại mới là sức hấp dẫn chí mạng! Khao khát và dục vọng tăng gấp mấy lần, dẫu có nước băng tuyền trấn định thanh tâm, hắn vẫn gần như không kiềm nén được ý niệm trong đầu.
Thân thể thiếu niên rất đẹp, trơn mịn nhẵn nhụi, mềm mại vô ngần, hắn có thể vuốt ve cậu, chạm vào cậu, hôn cậu, sau đó chiếm lấy cậu!
Hít sâu một hơi khí lạnh, Tống Đoan Nghi cố sức chống chọi, giờ vẫn chưa đến lúc!
Hắn dứt bỏ ý đồ, thôi thúc lực lượng thủy linh chảy ào ạt vào cơ thể Hà Duy.
Thủy linh lướt qua mang đến sự mát lành, nhưng ngay tiếp theo, Triền Tình hoa như bạo phát triệt để, nó phản kháng kịch liệt bằng cách không ngừng cám dỗ hai người.
Nó khiêu khích thân thể ký chủ, khiến Hà Duy khó kiềm lòng nổi, kế đó phóng ra hương thơm mê người quyến rũ người bên ngoài.
Kiều diễm bốc lên, khí nóng sục sôi, dù đang ở trên suối băng vạn năm, nhưng vẫn thấy nóng tới độ khó thở.
Hà Duy xem nhẹ năng lực Triền Tình hoa rồi.
Cậu tưởng Triền Tình hoa chỉ dụ dỗ Tống Đoan Nghi, ai dè ngay cả mình cũng chẳng tha.
Hà Duy nào từng trải qua chuyện như vầy, bị kích thích liên tục căn bản không cách nào giữ vững thần trí. Triền Tình hoa luôn dùng mỗi chiêu này đối phó người ngoài, với ký chủ càng dốc hết sức mê hoặc. Tinh thần Hà Duy ngây ngẩn, hết cách khống chế thủy linh.
Cậu biết điều này là sai, nhưng thật khó mà chịu đựng nổi. Hà Duy thong thả mở mắt, giây phút thấy Tống Đoan Nghi, đầu liền ong lên, triệt để thất thần.
Tống Đoan Nghi dùng đại lượng tu vi tăng cường Thanh Tâm quyết, bấy giờ mới miễn cưỡng bảo vệ được tâm thần. Ai biết lúc này Hà Duy lại mở mắt, chủ động tiếp cận hắn, hai gò má đỏ ửng vì động tình, ánh mắt ướt át mơ màng, cậu nhào vào lòng Tống Đoan Nghi, đôi môi nóng cháy đụng phải cổ hắn.
Phút giây da thịt cận kề, lý trí Tống Đoan Nghi cực lực duy trì thoắt cái sụp đổ. Hắn giơ tay xé quần áo cậu, bàn tay nóng bỏng hấp tấp nắm chặt eo cậu, sức lớn đến mức hận không thể bẻ gãy.
Chạm phát nổ ngay, chỉ cần nâng eo cậu lên là có thể…
Thoáng chốc, một luồng mát lạnh thâm nhập đầu óc, Tống Đoan Nghi ngẩn ra.
“… có được hôm nay đều nhờ sư tôn quan tâm, nào có chuyện không tin? Giả như có thể thoát được kiếp này, đồ nhi nhất định dùng vạn lần ân tình báo đáp ngài”
Chưa, chưa tới lúc.
Tống Đoan Nghi dựa vào ý chí cực mạnh bảo vệ tâm thần, hắn muốn giúp cậu ngăn chặn Triền Tình hoa.
Hắn muốn nhân cơ hội này làm cậu biết ơn hắn, tin tưởng hắn, hoàn toàn chấp nhận hắn!
Hắn muốn trong lòng cậu có hắn, muốn cậu yêu hắn, dẫu vướng quan hệ sư đồ cũng muốn liều lĩnh phá tan ràng buộc để dâng hiến hết thảy tình cảm cho hắn!
Hắn muốn cậu khát vọng, cam tâm tình nguyện cho hắn vào trong cậu.
Ôm chấp niệm này, Tống Đoan Nghi bế cậu lên, bước xuống dòng suối rét buốt.
Có băng tuyền giúp trấn định, Hà Duy cũng hơi tỉnh lại, Tống Đoan Nghi nhắm chặt mắt, một tay chìm xuống suối kêu gọi thủy linh nồng hậu khiếp người, lượn vòng trong nước, tụ tập, rồi nén thành một thủy cầu đậm màu tới mức gần hóa đen.
Đoạn hắn điểm lên ngực Hà Duy, thủy cầu bị mạnh mẽ ấn vào, Triền Tình hoa bùng phát sắc hồng nồng đậm, song đã hết đường chống cự.
Đóa hoa nhanh chóng thu nhỏ, khoảnh khắc thủy cầu khóa chặt Triền Tình hoa, tất cả kiều diễm đều tiêu tan.
Hà Duy ngơ ngác hoàn hồn, kinh ngạc nhìn thân thể trần trụi của mình! A, ký ức ban nãy ùa lên như ong vỡ tổ, mình mất kiểm soát nhào về phía Tống Đoan Nghi, còn mập mờ hôn lên cổ hắn…
Giời đất ơi! Bộ muốn tước cái mạng già này hay sao!
Đương lúc ruột gan cậu rối bời, Tống Đoan Nghi đã bế cậu lên khỏi băng tuyền, rồi cởi trường bào bọc kín Hà Duy.
Hà Duy chột dạ quá chừng, chỉ dám lặng lẽ ngẩng đầu nhìn hắn. Ai dè vừa ngẩng, Tống Đoan Nghi liền nắm cằm cậu, hắn hơi cúi xuống, bờ môi lạnh băng dán lên môi cậu.
Hà Duy sửng sốt trợn to mắt, Tống Đoan Nghi đã đẩy khớp hàm cậu ra, cường thế hôn cậu một cách kịch liệt như thể đang phát tiết.
Nụ hôn chấm dứt, Tống Đoan Nghi buông lỏng cậu, hắn khẽ rũ mi, lông mi dày giấu kín cảm xúc nơi đáy mắt, chỉ trầm giọng nói: “Triền Tình hoa tạm thời bị áp chế rồi…” Chưa dứt câu đã ho nhẹ.
Hà Duy vốn đang đực mặt, lúc này mới chợt tỉnh, vội đỡ hắn một chút, sau đó thấy một tia máu bên khóe miệng hắn.
Trong lòng Hà Duy kêu lộp bộp, cuống quýt hô: “Sư, sư tôn!”
Tống Đoan Nghi nhắm nghiền mắt, khẽ đáp: “Không sao, chỉ hao tổn chút tu vi, tĩnh dưỡng một thời gian là ổn.”
Hà Duy sao có thể tin, đáy lòng cậu đầy lo lắng bất an.
Tống Đoan Nghi cười khẽ: “Ngươi cứ về điện Linh Tuyền thành thật tu luyện, mau chóng đột phá kỳ biến hình, tới khi ấy có thể vào du linh bí cảnh xem xét, biết đâu gặp được hang đá kim linh, vậy là tiếp tục áp chế Triền Tình hoa được rồi.”
Nói xong, Tống Đoan Nghi liền gọi người hầu dẫn Hà Duy đi.
Tận khi trở lại linh tuyền mà tinh thần Hà Duy vẫn có chút hốt hoảng, cậu tự nhận đã sớm hiểu bản tính Tống Đoan Nghi, hiện giờ lại đâm ra lưỡng lự.
Hắn thực sự xấu xa như trong truyện viết sao?
Đang mải nghĩ, trong đầu bỗng tích một tiếng, Hà Duy chợt tỉnh, rồi nghe bên tai vang lên: “Túc thể nữ thần đã chữa trị xong, có tiếp tục nhiệm vụ chính không?”
—–
Đang phân vân ko biết mai nên mần truyện gì :-s