Một chàng trai có khuôn mặt đầy vẻ yếu ớt, nước da tái nhợt, cậu ta chậm rãi tỉnh dậy trên chiếc giường mềm mại, đưa tay lên đỡ trán, trong mắt cậu ta chứa một chút ngạc nhiên, ngay sau đó là tràn đầy thù hận.
- Khương Thiên, cứ chờ đấy!
Cùng lúc, bên ngoài cửa phòng cách một bức tường cậu ta, cũng có một người dựa vào mép tường, khóe môi cong lên, cười nhạt:
- Lần này phải chơi kiểu khác rồi.
...
Mặt trời dần ló dạng, đem những tia nắng nhẹ mà tinh nghịch chiếu rọi khắp một khoảng trời, chiếu qua cửa sổ đánh thức Hàn Tiểu Hy.
Tâm trạng của Hàn Tiểu Hy đang rất bất ổn, không thể không nói về việc số lượng người theo dõi của cậu chỉ trong một ngày tăng vọt đến gần ba mươi triệu người.
Cả đêm làm cú, Hàn Tiểu Hy viết được thêm hai chương mới cho đọc giả, và cứ thế, cậu bắt đầu được đón nhận ngày càng nồng hậu. Cậu khá là kinh diễm, bởi vì lúc cậu đăng chương thứ hai, đã phát hiện một điều!
[Duy Ngã Độc Tôn] đã đăng một bài viết có gắn thẻ bạn.
"Hôm nay thật là một ngày đặc biệt, tôi chưa bao giờ đọc qua một tác phẩm hay đến mức như thế, văn phong quả thật rất tuyệt vời!
[Độc Cô Lang Vương] Từ hôm nay, tôi thần tượng ngài, đại thần a!!"
Độc Cô Lang Vương chính là tên weibo của cậu.
Duy Ngã Độc Tôn, tuy cậu cũng chả biết là ai nhưng có vẻ giống như một phóng viên ảo.
Nhưng hình như có gì đó sai sai... đáng lẽ phải là Độc Ngã Duy Tôn mới đúng chứ nhở? Mà... thôi kệ đi!
Đúng lúc này, ba tiếng gõ cửa cùng với giọng nói trầm ấm của ông quản gia đã cắt ngang hồi suy nghĩ của cậu:
- Thiếu gia, phu nhân bảo đã đến giờ ăn sáng, mời cậu rời giường chuẩn bị xuống nhà.
Hàn Tiểu Hy vâng một tiếng, nhanh chóng xuống giường mặc dù còn lưu luyến, cậu đi vào phòng tắm, nhìn chiếc bàn chải đánh răng mà ngậm ngùi, trước kia cậu mua một cái ngoài cửa hàng tạp hóa cũng chẳng tốn mấy, mà cái này nhìn là biết tiền triệu cả rồi, giàu gì mà giàu khiếp khủng. Sau mấy phút dành để vệ sinh cá nhân, cậu đi đến tủ quần áo. Chưa mở đã thấy choáng ngợp rồi, cái tủ gì mà to ghê to gớm! To hơn cả cái phòng trọ của cậu rồi!
Ngập ngừng mở tủ, cảnh bên trong đúng là chói cả con mắt. Tủ quần áo của cậu mỗi ba bộ đông, hai bộ hè, loại vải thô không chút đáng giá, cả trộm nó cũng chẳng thèm lấy. Còn cái tủ này thì đúng là vác đi bán cũng đủ sống sung túc cả đời.
Trong lòng gào thét, khóc lăn lê bò toài, nhưng khuôn mặt thì một cái nhíu mày cũng không có, rất tự nhiên lấy đại một bộ ra mà thay. Cậu cảm thấy bản thân chuẩn bị đi đoạt giải oscar là vừa.
Thay xong bộ đồ chục triệu, cậu bước ra ngoài, cửa mở ra vẫn thấy ông quản gia đứng chờ, nụ cười vẫn ở trên môi, vô cùng hiền từ như ông bụt. Đứng đợi kiêm cười cả mười phút không thấy mỏi chân, không mỏi cơ miệng, lão luyện đấy.
Hàn Tiểu Hy chậm rãi đi xuống nhà.
- Tiểu Hy à! Lại đây ăn đi con, mấy món này đều do chính anh hai con làm để bồi bổ thân thể cho con đấy!
Hàn mẫu vừa nhìn thấy bóng của Hàn Tiểu Hy nói.
Cậu vẫn một phong thái ung dung bước xuống, nhưng thực chất đã sớm muốn vồ đến ăn như thôn lang hổ yết rồi. Mấy món ăn của Hàn Thiên Phàm làm rất ngon, anh ta chính là ông chủ của nhà hàng ngon nhất, đông khách nhất của đại lục, nhà hàng này ngày nào cũng đông khách, với thái độ hòa nhã với khách hàng, nhà hàng Hàn Thực quả nhiên xứng đáng là nhà hàng được nhiều người ưa chuộng nhất.
Hàn Tiểu Hy sau bài phút cuối cùng cũng bước đến bàn ăn dùng bữa.
- Tiểu Hy này!
Đang ăn thì bỗng nhiên Hàn phụ lên tiếng.
- Vâng?
Hàn Tiểu Hy theo quán tính trả lời.
- Con năm nay mới mười tám tuổi đầu, con muốn vào đại học không?
Vốn là Hàn phụ không định nói cái ý kiến ấp ủ từ bao lâu nay đâu, nhưng sau khi con trai tự tử, thái độ của nó cũng trở nên tốt hơn nhiều nên ông mới đề nghị, đương nhiên, ông cũng không chắc lắm là cậu con trai út này của ông có đồng ý hay không. Nhưng ông cũng muốn cậu đồng ý bởi vì mười chín năm nay gần như ngoài mấy công việc thật cần thiết thì cậu cũng chẳng ra khỏi nhà, ông mong muốn cậu có thể tiếp xúc với xã hội bên ngoài nhiều hơn.
- Được ạ. Cha cứ sắp xếp đi.
Câu nói này của Hàn Tiểu Hy hoàn toàn dấy lên hy vọng của cả nhà.
- Vậy trường WHS nhé?
Trường WHS là một trường đại học có danh tiếng, học trong đấy toàn nhà mặt phố, bố làm to. Hàn Tiểu Hy không chút gì là không hài lòng, gật đầu đồng ý. Cậu cũng muốn thử trải qua cảm giác học đại học nha, kiếp trước cậu mới học được một tháng ở đại học thì đã bị xuyên trở lại thân xác rồi, cho nên cuộc sống sinh viên cậu muốn trải nghiệm một lần nữa, lần này là mấy năm luôn.
Hàn Tiểu Hy cười thầm một tiếng, tiếp tục vui vẻ ăn bữa sáng, chuẩn bị một cuộc sống học đường nữa.