Bầu trời bắt đầu tối dần, lúc này, ở trước cổng Âm Ti sơn trang, một tên trung niên mặc một bộ y mục màu xanh đang chứng chắp hai tay sau lưng, phong thái nhàn nhã, hắn đưa mắt nhìn về phía trước.
- Phụ thân, tất cả mọi việc đã an bài xong, nhi tử đảm bảo không một người nào ở trong sơn trang có thể trốn thoát được! Triệu Tống lên tiếng.
- Ừm, động thủ đi, nhớ kỹ giết hết tất cả những người trong sơn trang, còn riêng về nhưng người có thân thuộc với tên súc sinh kia thì phải bắt sống, ta muốn tự tay tra tấn tụi nó! Triệu Hàn sắc mặt hung ác mỡ miệng ra lệnh.
- Tất cả nghe lệnh, theo ta giết vào bên trong, giết hết tất cả những thứ biết di chuyển trên đường! Triệu Tống quát lớn. Ngay khi tiếng quát vừa dứt, hơn một trăm thân ảnh tay lăm le vũ khí một đường xong thẳng vào sơn trang.
- A nhất, không xong rồi, đám người Triệu gia kia giết vào rồi, chúng ta bây giờ phải làm sao? A nhị lo lắng hỏi.
- Ngươi nhanh chóng đi bẩm báo thiếu gia, còn việc ở đây cứ để ta lo! A nhất âm trầm trả lời! A nhị nhận được lệnh liền xoay người phóng đi.
Lúc này Mục Vân đang điên cuồng luyện chế đan dược, hắn một mực không biết bên ngoài đã xãy ra chuyện lớn.
Đinh... Chúc mừng kí sinh luyện chế thành công nhị phẩm đan dược Hồi Linh đan, độ thành thục tăng thêm ..
Đinh chúc mừng kí sinh chức nghiệp luyện đan sư tăng đến nhị phẩm sơ cấp luyện đan sư.
Phù.. thở một ngụm trọc khí, Mục Vân cảm thấy tinh thần thoải mái hơn rất nhiều, hắn liên tiếp luyện chế đan dược đã hơn ba ngày, hơn ba ngày này hắn đã thành công tấn cấp nhị phẩm luyện đan sư, hắn mỉm cười thỏa mãn. Ngay khi hắn đang chuẩn bị luyện chế thêm một ít Hồi Linh đan nữa thì bỗng nghe có tiếng gọi vào!
- Thiếu gia, thiếu gia có chuyện lớn rồi, bên ngoài đám người Triệu gia đã bao vây xung quanh sơn trang chúng ta, không lâu sau chúng sẽ giết vào bên trong!
- Cái gì? Triệu gia làm sao biết được chúng ta đang ở đây? Mục Vân hoảng hốt, hắn nghi ngờ đang nghi ngờ làm sao Triêu gia lại biết được chỗ này, chẳng lẽ hắn sớm bị người của Triệu gia theo dõi ư? Không kịp suy nghĩ nhiều, Mục Vân liền lo lắng cho sự an nguy của mẹ hắn cùng Như Tâm, hắn lập tức đứng dậy phóng ra bên ngoài!
- A nhị, chuyện như thế nào, bọn chúng người có đông hay không? Mục Vân trầm giọng hỏi.
- Bẩm thiếu gia, bọn chúng có khoảng hơn một trăm tên, đã bao vây xung quanh sơn trang rồi a! A nhị lo lắng trả lời.
- Hừ... A nhị, ngươi cùng mấy tên nam tử hộ tống phu nhân cùng tiểu thư rút ra khỏi sơn trang đi, ta sẽ tranh thủ thời gian cho các ngươi rút đi! Mục Vân phân phó cho A nhị xong thì hắn lập tức phóng đi.
Keng... Keng... Ầm.... Phụt. Một thân ảnh bị đánh bay đụng trúng một căn phòng làm đổ sập, phun ra một ngụm máu tươi, A nhất bây giờ thương thế nghiêm trọng, trước mặt hắn là một thanh niên tuấn tú, tay cầm một thanh kiếm dài đang chỉ thẳng vào A nhất.
- Một tên chỉ có tu vi Vũ sư ngũ trọng cũng giám cùng bổn công tử so đấu, thật không biết sống chết? Ta cho ngươi một cơ hội, nói ra chỗ trốn của tên tặc tử Mục Vân, ta có thể làm chủ tha cho ngươi một con đường sống! Triệu Tống gằn giọng nói.
- Ha ha.. Đám cẩu tặc Triệu gia các ngươi, muốn từ miệng ta biết được tung tích của thiếu gia ư? Ngươi đang nằm nằm mộng hay là đầu bị kẹp cửa hã? haha.. A nhất vừa cười vừa khiêu khích Triệu Tống, hắn lúc này cảm thấy đã không còn đường sống, bây giờ trong đầu hắn chỉ thầm cầu nguyện cho tiểu thư cùng phu nhân và thiếu gia an toàn.
- Hừ... nếu đã không biết sống chết, vậy thì xuống địa ngục đi....! Triệu Tống nhận thấy đối phương dám ngang nhiên trào phúng hắn, hắn cả giận gầm lên một tiếng lao đến A nhất. Nhìn thấy kẻ thủ của mình lao đến, A nhất mỉm cười nhắm mắt, hắn hận mình không có thực lực, hắn hận chưa thể báo đáp thiếu gia, hắn hận không thể giữ trọn lời thề của hắn với nhị đương gia Từ Chân là bảo vệ tốt cho tiểu thư, hắn không cam lòng.... A nhất gầm lên một tiếng: - Thiếu gia, ngươi nhất định phải báo thù cho ta a!
- Có ta ở đây ngươi muốn chết cũng khó a! Một giọng nói vang lên làm A nhất sửng sốt, hắn lập tức mở to đôi mắt ra thì trước mắt của hắn là một thân ảnh cao lớn, bộ y phục màu xanh, tà áo tung bay phấp phới, thân ảnh đó chắn trước mặt hắn đẩy lùi đi kẻ thù gần như sắp giết chết hắn. A nhất nghẹn ngào mở miệng: - Thiếu gia!
Sau khi bị đẩy lui, Triệu Tống ổn định thân hình hắn mở miệng châm chọc: - Mục Vân, cuối cùng ngươi cũng xuất hiện, ta cứ tưởng ngươi một mực không dám lộ mặt chứ!
- A nhất, ngươi lập tức đi hội họp với đám người A nhị, nhớ kỹ phải bảo vệ phu nhân cùng tiểu thư cho tốt, việc ở đây đã có ta! Mục Vân phất lờ lời chế nhạo của Triệu Tống, hắn quay sang phân phó cho A nhất.
A nhất nhận được lệnh cũng không cậy mạnh, hắn biết bây giờ hắn có lưu lại cũng làm vướng tay vướng chân thiếu gia, lập tức hắn xoay người phóng đi!
Thấy Mục Vân không để ý tới sự hiện diện của mình, Triêu Tống sắc mặt âm trầm, hắn là thiên kiêu, lại có người dám phất lờ đi lời nói của hắn còn dám trước mặt hắn thả đi con mồi của mình, hắn tức giận lao nhanh tới Mục Vân.
- Lãng Sương kiếm, chết đi cho ta....
Mục Vân nhìn thấy Triệu Tống lao đến hắn như nhìn một người chết, Mục Vân nhếch mép khinh thường!
- Lưu Băng.. Keng... Cái gì? Triệu Tống hoảng sợ, hắn thật sự hoảng sợ, Lãng Sương kiếm pháp là sát chiêu cường đại nhất của hắn, không ngờ lại bị Mục Vân dễ dàng hóa giải như vậy, hắn không tin liền thi triển một lần nữa, nhưng khi Triệu Tống vừa định tiếp tục xuất thủ, một đạo ánh sáng lóe lên trước mắt Triệu Tống, Triệu Tống lúc này trợn mắt, một dòng máu tươi từ trên chiếc cổ của hắn phun ra như suối, ngay lập sinh cơ trong cơ thể tiêu tán, ngã xuống trên mặt đất.
Mục Vân thi triển chiêu thức quá nhanh, ngay lập tức lấy đi tính mạng của Triệu Tống, đối với một tên có Vũ sĩ cửu trọng đối với Mục Vân bây giờ không khác gì một con kiến hôi cả.
- Đinh.. Chúc mừng kí sinh diệt sát Vũ sĩ cửu trọng võ giả nhận được EXP.
Thấy nhi tử của mình chết trước mắt, Triệu Hàn tức giận, đôi mắt nổi lên từng tia máu, hắn bây giờ muốn băm vầm cái tên súc sinh đã giết nhi tử của hắn.
- Phách Bá Đao, chết đi súc sinh! Triệu Hàn gầm lên một tiếng.
Cảm nhận được kình khí phát ra từ chiêu thức đối phương, Mục Vân có cảm giác nguy hiểm, hắn vội vàng né sang một bên.
Thấy Mục Vân dễ dàng né được chiêu thức của mình, Triệu Hàn liền tiếp tục phát động công kích, một mực muốn nhanh chóng diệt sát cái tên súc sinh trước mắt này.
Keng.... Âm... Chống đỡ liên tiếp từng đợt công kích của Triệu Hàn, Mục Vân dần dần chịu không nổi, hắn bị chấn bay ra xa và đập vào một phiến đá làm vỡ vụn. Phụt.. phun ra một ngụm máu tươi, thân thể Mục Vân từng phục dụng qua ngũ phẩm đan dược Nghịch Thiên tẩy tủy đan cho nên thân thể mạnh mẽ hơn võ giả đồng cấp rất nhiều. Nhưng bị đao khí chấn thương cũng làm Mục Vân nhăn mày lại, chịu đựng sự đau đớn, Mục Vân lừ mắt nhìn thẳng vào Triệu Hàn đang nhìn hắn bằng con mắt căm phẩn.
Phủi phủi bụi trên quần áo xuống, Mục Vân đứng dậy liền châm chọc: - Ngươi chính là cẩu cha của cái tên cẩu con kia?
Thấy Mục Vân đã bị trọng thương còn buông lời khiêu khích, Triệu Hàn nổi giận lôi đình, hắn gằn giọng: - Súc sinh miệng lưỡi bén nhọn, ngươi dám giết nhi tử của ta, yên tâm, ta sẽ không giết ngươi bây giờ, ta sẽ cho ngươi tận mắt chứng kiến mẫu thân của người từ từ bị tra tấn cho đến chết.
Triệu Hàn lúc tuôn ra lời nói, hắn thật sự kinh ngạc về thể chất của đối phương, đường đường hắn là Vũ Tướng thất trọng đỉnh phong mà chỉ có đánh bị thương một tên nhãi con có tu vi Vũ Tướng nhất trọng.
- Cẩu chó già Triệu gia kia, hôm nay nếu ta may mắn không chết, thì Triệu gia các ngươi cũng đừng mong một ngày sống yên ổn! Mục Vân kích động hét lớn.
- Ngươi đã là một người sắp chết, còn dám buông lời ngông cuồng, đã vậy thì ta sẽ phế đi tứ chi của ngươi, phế đi tu vi của người, ta sẽ chống mắt lên xem một tên phế nhân như ngươi là thể làm được cái gì? Triệu Hàn lạnh mặt, ngay lập tức hắn lao đến Mục Vân.
- Mục Vân mặc dù trọng thương, nhưng hắn vẫn còn át chủ bài còn chưa dùng, thấy Triệu Hàn tiếp tục lao tới, Mục Vân liền xoay thanh kiếm Lưu Tinh trong tay một vòng, vẽ một hình bán nguyệt trảm tới phía trước.
- Ngũ Hành kiếm quyết thức thứ nhất, trảm... sát.
Ầm.... ầm... phụt.. phụt
Triệu Hàn, Mục Vân đồng thời bị kình khí chấn bay đi xa, cả hai đồng loạt phun một ngụm máu lớn, Triệu Hàn vì trực tiếp va chạm với kình khí, mặc dù tu vi cao nhưng cũng không thể tránh khỏi bị trọng thương.
Mục Vân bây giờ tinh thần uể oải rất nhiều, sau hai lần trọng thương chồng chất cùng tiêu hao một lượng lớn linh khí để thi triển địa giai vũ kỹ làm hắn không còn sức lực để đứng lên.
Nhận thấy Mục Vân đã mất đi khả năng chiến đâu, Triệu Hàn liền ra lệnh một tên trưởng lão đến bắt Mục Vân.
Tên trưởng lão này tên Triệu Hằng, có tu vi ngũ trọng vũ tướng, có địa vị cao trong gia tộc, thấy Triệu Hàn ra lệnh cho mình đi bắt một tên nhãi ranh đã bị trọng thương, đường đường là Vũ tướng ngũ trọng lại đi bắt một tên mất hết sức chiến đấu làm hắn vô cùng khó chịu, nhưng mệnh lệnh của gia chủ hắn không dám không tuân theo. Hắn bước đến chỗ Mục Vân đang nằm, duỗi đôi bàn tay của mình nắm vào cổ áo Mục Vân xách lên, nhưng lập tức hắn nhận thấy có một luồng kình khí ập vào lồng ngực.
Xuy.. phụt.. Triệu Hằng phun một ngụm máu lớn, hắn bị chấn bay ra xa.
Triệu Hằng đưa đôi mắt sâu hóm của mình nhìn lại thân ảnh vừa đánh lén mình, khi thấy rõ ràng thân ảnh đó, Triệu Hằng thần sắc vài phần kiêng kỵ, hắn quát lớn: - Trường Bất Tài, ngươi làm cái gì? Chẳng lẽ ngươi muốn cùng Triệu Gia đối nghịch?
Đúng là thân ảnh đánh bay Triệu Hằng cứu Mục Vân là Trương Bất Tài chủ sự của Vạn Thương hội. Hắn không để ý đến Triệu Hằng đang quát mắng, hai mắt nhìn vào cái thanh niên đang nằm trên mặt đất kia đang cố gắng mở miệng nói: - Trương lão ca đấy a, khụ khụ. Mục Vân ho khăn rồi nhịn không được phun ra một ngụm máu. Thấy tình trạng Mục Vân không ổn, Trương Bất Tài liền ôm lấy hắn nhanh chóng biến mất.