Liếc nhìn chỉ số liệt kê làm Mục Vân có cảm giác mình là sinh vật bé nhỏ trên thế giới đầy xa lạ này vậy. À không trừ con sói hoang ( Ấu) vừa nãy!
Hình như được thưởng thêm bộ công pháp gọi là Hỗn Độn Chi Quyết để tra xem thuộc tính như thế nào đã!
- Hệ thống vang lên âm thanh nhắc nhở: Hỗn Độn Chi Quyết Hoàng giai hạ phẩm:
- Thuộc tính: Tất cả
- Yêu cầu: Người luyện có cảnh giới Tam đoạn
- Nguồn gốc: Không rõ
- Công dụng: Người luyện được hấp thu thiên địa linh khí tuần hoàn.
- Công năng: Đạt được tất cả thuộc tính!
Sau khi nghe được âm thanh của hệ thống giải thích thì Mục Vân hắn bỉu môi đầy khinh bỉ!
- Bà nội cha nó chứ tưởng được cái công pháp gì ngon lành cành đào cho lắm, hóa ra là gân gà không hơn không kém! Nghĩ vậy thôi chứ có gân gà còn hơn không có, cơ mà yêu cầu cảnh giới Tam đoạn, hắn mới thăng cấp Nhị đoạn cần phải kiếm thêm Exp nữa mới đủ thăng cấp học bộ công pháp này được! Xem ra cái chức năng Thợ Săn ( Cướp Đoạt) này mô phỏng theo game nhập vai ở địa cầu mình hay chơi nè! Giết quái tăng kinh nghiệm lên lever.. Haha đủ ngầu đủ Nghịch Thiên...................... Cười lớn như điên, hắn tiếp tục đi xuống trấn tìm nương của hắn mới được. Từ khi sống lại đến bây giờ hắn mới gặp được Như Tâm, tiểu cô nương đáng yêu và con sói hoang ( Ấu) chứ hắn không nhận thức được hình dạng nương của hắn mắt ngang mũi dọc ra sao cả. Trong đầu hắn đang tưởng tượng hình dáng của người mẹ kiếp này của hắn. Trông bà ra sao nhỉ? Mĩ nhân tuổi lớn hay bà lão tóc bạc? À mà làm gì có chuyện bà lão tóc bạc phơ được cơ chứ? Con của bà năm nay chỉ vừa tròn còn trẻ chán. Bà cũng tầm là cùng hà. Thôi trước hết phải tìm bà trước đã hơi đâu mà đoán già đoán non chứ!
- Đi bộ từ nhà ra trường ý lộn từ nhà ra trấn mất tầm canh giờ, Hiện ra trước mắt hắn là dòng người tấp nập qua lại. Kẻ bán người mua như kiểu mấy cái khu chợ hay siêu thị ở địa cầu. Hỏi thăm người đi đường mới biết chỗ này chỉ có tửu lâu duy nhất tên Phúc Nhĩ Đạt. Cái tên như tên của người Mông Cổ nhỉ? Mặc kệ tên Mông Cổ hay Mông Cả tìm được mới là trọng điểm. Dừng chân trước tửu lâu, đập vào mắt hắn là một cửa tiệm đầy khách đang ngồi ăn chổng chề ở bên trong! Khác xa với tưởng tượng của hắn là cái tửu lâu gì mà nhỏ như lỗ mũi ngựa thế này? Đáng lẽ độc nhất tửu lâu phải hoành tráng khang trang như nhà hàng sao chứ? Nhìn đã thấy ngứa cmn mắt rồi chứ vào ăn? Cơ mà hắn tới đây tìm nương của hắn chứ có tới hưởng thụ đâu mà.. Với lại hắn làm gì có tiền mà ăn cơm, hay lại dựa vào châm ngôn bí quá làm liều vào ăn giật nhỉ... Gạt bỏ ngay cái ý nghĩ ngu người đó đi! Đường đường Mục Vân trạng nguyên ( thi rớt tự sát) nắm trong tay siêu câp hệ thống nghịch thiên mà phải làm ra mấy cái chuyện mất mặt như vậy sao? Giả như cứ vào ăn giật đi nữa thì thoát được thân thì không sao ( ăn free là ăn mới ngon) chứ bị bắt một cái tụi đầu trâu mặt ngựa nó vã cho sấp mặt thì mới lòi cái ngu lâu năm mà giấu ra =)) Đang ngẫn ngơ thơ thẫn thì hắn nghe được giọng một người phụ nữ kêu tên của mình!
- Vân nhi? Sao con lại tới đây? Con có làm sao không? Con cảm thấy thế nào?...... Một loạt những câu hỏi thăm với giọng nói hết sức dịu dàng làm làm con tim hắn như tan chảy. Cảm giác được một người quan tâm lo lắng đã lâu rồi hắn chưa được nghe. Cảm xúc của hắn lúc này muốn bùng nổ nhưng hắn vẫn trấn tĩnh quan sát người phụ nữ trước mặt, gường mặt ngượi phụ nữ mà hắn gọi là nương này đem lại cho hắn cảm giác thân cận nhất? Đặc biệt là đôi mắt của người phụ nữ này rất giống đôi mắt người mẹ của hắn kiếp trước. Dáng người gầy gò, làn da trắng thấy rõ những vết nhăn nheo trên tay, khuôn mặt của bà! Ngay lập tức hắn không tự chủ được bản thân liền ôm lấy người phụ nữ gầy yếu kia, một cảm xúc khó tả dâng trào trong thâm tâm của hắn.. Bật gọi bà một tiếng: - Nương! - Nương đây! Vân nhi con đã khỏe hẵn chưa vậy? - Con khỏe rồi nương ạ! Nương nhìn con bế nương nè! Hắn dùng sức bế người phụ nữ nhỏ bé kia lên cảm thấy thân thể hắn mạnh mẽ hơn lúc giết con sói hoang ấy. Thấy con trai của mình bệnh khỏi, người phụ nữ cảm tạ lão Thiên đã cho bà toại nguyện. Mọi cực khổ để cho bà gánh chịu một mình nhưng xin hãy cho con trai bà được sống mạnh khỏe là bà đã cảm thấy vui rồi!
- Vân nhi con có đói không để nương lấy ít màn thầu cho con nhé?
- Dạ con không đói! Khi nào nương về?
- Một lúc nữa thôi, để nương làm xong rồi nương nấu những món con thích ăn nhất nhé!
Nghe bà nói vậy thì hắn lại cảm thấy ấm áp trong lòng và nguyện hứa với bản thân sẽ không bao giờ để bà ủy khuất và cho bà một cuộc sống sung túc hơn gấp vạn lần bây giờ.
Mục đích gặp người mẹ của hắn đã xong bây giờ hắn muốn thực hiện mục tiêu là làm cho mẹ hắn sung túc thì hắn phải cố gắng tu luyện thành cường giả mới có thể thực hiện được. Với thực lực bây giờ của hắn thì còn lâu mới làm được cho nên hắn suy nghĩ có nên vào rừng săn bắt yêu thú để thăng cấp hay không? Với lại da yêu thú linh thú bán được tiền nên hắn đắng đắn đo một lâu liền cất bước vào hành trình cường giả của mình!!!
Helo các đọc giả! ta cần những ủng hộ của các ngươi để ta có động lực úp truyện cho các người cày cuốc nhé!!!