"Thằng nhóc này sao còn chưa tỉnh nhỉ? Ngải Sơn, sẽ không phải là dùng thuốc với nó nhiều quá rồi đấy chứ?" Tiểu Đào ngồi xổm bên người bé trai hỏi.
"Sao vậy được, thuốc là do chị Liêu đưa, chị ấy là tay già đời, sẽ không mắc lỗi đâu." Trong phòng nam nhân trẻ tuổi tóc vàng khác nói.
Tiểu Đào yên tâm, nhìn chằm chằm gương mặt bé trai một hồi, nhịn không được nói: "Bộ dạng thằng nhóc này cũng thật là đẹp trai, em đi theo ba cũng từng gặp qua không ít trẻ con bộ dạng xuất sắc, nhưng chẳng có đứa nào đẹp như nó cả."
"Bộ dạng đẹp mấy thì cũng đâu phải con gái, có ích lợi gì chứ?" Ngải Sơn trả lại một câu.
Tiểu Đào ngó cái mặt kia của Ngải Sơn liền chẳng còn tâm tư nói chuyện nữa, lại đi xem xem mấy đứa trẻ con ở các phòng khác.
Những đứa trẻ này đều bị bắt cóc tới đây một đoạn thời gian rồi, khóa trên người bởi vì bảo hiểm nên không được tháo ra, chẳng qua chúng hẳn là cũng biết mình không chạy được, trong phòng toàn là một cổ tử khí trầm trầm.
Tiểu Đào sau khi tiến vào liền nhíu nhíu mày. Mấy đứa nhỏ này bị khóa lại đã vài ngày, khí vị trong phòng thực sự là chẳng dễ chịu chút nào.
Bọn nhỏ tuổi còn chưa lớn, bé trai bé gái đều có, nhỏ nhất bộ dáng mới chỉ hai ba tuổi, bị uy thuốc, lúc này đang buồn ngủ ngả vào trong lòng một cô bé hơi lớn tuổi chút.
Thời điểm bọn chúng nhìn thấy Tiểu Đào, thái độ đều là sợ hãi cùng đề phòng.
Cô ta nhìn một vài vết thương trên người mấy đứa nhỏ, bĩu môi, đi ra hỏi Ngải Sơn.
"Chị Liêu không phải đã nói, hai ngày nay phải hảo hảo trông nom chúng, bằng không sợ đến lúc bán ra sẽ không được giá tốt à, sao anh còn đánh bọn chúng?"
Ngải Sơn mở một vại bia ra, không để bụng nói: "Mấy tên Đại Lệnh Sơn kia, muốn mua đám trẻ con này đến điên rồi, nào còn để ý bọn chúng có bị thương hay không chứ. Cho dù có bị tao đánh cho tàn phế đi nữa, cũng có người tranh nhau muốn thôi."
Tiểu Đào không quen nhìn cái bộ dạng này của gã, lại không muốn ồn ào với gã, nhiệm vụ của cô ta là nhìn chằm chằm bé trai mới vừa bị chộp tới kia, mấy đứa nhỏ khác đều là chuyện của Ngải Sơn cùng ông chú mập mạp.
"Chú Nghê nói lúc nào mới lại đây vậy? Lần này ổng tới chậm thật, chẳng lẽ ở trên đường xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn à?" Ngải Sơn uống xong một vại bia, lại đi tủ lạnh cầm mấy cái chân giò hun khói gặm ăn.
Tiểu Đào liếc mắt quét gã một cái, "Anh nói hươu nói vượn cái gì đó, ba tôi có thể xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì được chứ? Ông ấy làm việc anh còn không yên tâm chắc? Còn nói bậy nữa, chờ ông ấy tới, xem tôi có mách mấy lời của anh cho ông ấy không."
Ngải Sơn vừa nghe liền ai u kêu hai tiếng, vội vàng khom lưng cúi đầu xin lỗi một hồi, mới làm cho Tiểu Đào cười vang.
Ở trên đường Tiểu Đào không thể ngủ ngon được, cho nên bây giờ đang rất buồn ngủ, liền khóa bé trai kia ở trên giường, còn cô ta thì vào trong phòng đánh một giấc.
Phòng khách bên ngoài, Ngải Sơn đang bật TV vừa ăn vừa xem, đột nhiên bên cửa sổ phanh một tiếng vang lên, như là bị thứ gì đó đẩy mạnh ra.
Ngải Sơn hùng hùng hổ hổ đi qua, mắt ngó ra bên ngoài cửa sổ, ngoại trừ gió đêm hô hô, cái gì cũng không có, phỏng chừng là gió cuốn theo cục đá đập vào cửa sổ, vì thế rủa thầm một câu, "Cái căn nhà rách nát này, ngay cả cửa sổ cũng chẳng thể khóa được."
Tiểu Đào đi vào trong phòng, bé trai bị khóa ở trên giường chậm rãi mở mắt ra, hôn mê trong thời gian dài làm cậu phản ứng có chút chậm chạp, cặp mắt to hắc bạch phân minh nhìn chằm chằm trần nhà một hồi lâu, mới quay đầu qua xem Tiểu Đào đang ghé vào trên bàn ngủ gật cách đó không xa.
Cậu mới vừa động một chút, khóa dây xích trên người đã rung động leng keng.
Tiểu Đào bị tiếng dây xích ồn ào làm cho nửa mở mắt, hàm hồ nói một câu, "Đừng có động nữa, mày trốn không thoát đâu, thành thật đợi đi."
Bé trai bốn năm tuổi như là thật sự nghe hiểu cô ta uy hiếp, sau đó liền an tĩnh ôm đầu gối ngồi ở trên giường, vẫn luôn không nhúc nhích.
Tiểu Đào ngủ khoảng hai giờ, trong thời gian đó chị Liêu có vào một lần, kiểm tra xiềng xích trên người bé trai một chút, lại hỏi cậu có đói bụng không, có muốn ăn gì không.
Bé trai từ đầu tới đuôi đều trầm mặc mặt không biểu tình, nửa khuôn mặt chôn trong đầu gối, ngay cả nhìn cũng không liếc mắt nhìn ả một cái.
Chị Liêu cũng lười quản cậu, lại đi lấy chút đồ ăn cho mấy đứa nhỏ khác. Qua mấy ngày nữa bọn họ sẽ xử lý đám trẻ con này, không ăn ngon một chút, nuôi thêm chút thịt trên người bọn chúng, nói không chừng mấy tên miền núi nghèo đói kia sẽ dựa vào cái này mà áp giá bọn họ.
Liên tiếp hai ngày kể từ khi bé trai tỉnh lại, không hề ăn bất cứ thứ gì, thậm chí ngay cả nước cũng không hề uống, cả ngày ngoại trừ ngủ, thì chính là ngồi ngốc ngốc tại chỗ, như là một con búp bê không có cảm giác vậy.
Tiểu Đào cho dù trì độn, cũng nhận ra trạng thái của bé trai có chút không thích hợp, vì thế đi tìm chị Liêu tỷ nói tình huống một chút.
"Bộ dạng thằng nhóc kia tốt như vậy, sao lại có điểm đần đần vậy chị? Có khi nào là một thằng ngốc không? Vậy chúng ta uổng phí sức lực lớn như vậy bắt cóc nó đến đây chẳng phải là vô công rồi à."
Chị Liêu cũng không nghĩ tới tình huống này, "Hẳn là không đâu, có thể là do nó tuổi tác còn nhỏ, cho nên bị dọa một hồi, chúng ta lại quan sát hai ngày thử xem."
"Đúng rồi, hôm nay nó có ăn gì không? Lại không ăn nữa, thân thể nó sẽ không chịu đựng nổi đâu."
Nhắc tới chuyện ăn gì, Tiểu Đào liền đầy mặt đau khổ, "Em không chỉ đã cho nó đồ ăn ngon, ngay cả đồ ăn vặt của em cũng đã bày ra trước mặt nó rồi, thằng nhóc kia ngay cả nhìn cũng không nhìn thì em biết làm sao được chứ."
"Một thằng nhóc mới bé tí, sao có thể chịu đói như vậy được đây?"
Chị Liêu mắng cô ta: "Mày choáng váng chắc? Nó không ăn, mày không biết rót miếng nước canh cho nó à, thật vô dụng chẳng khác gì Ngải Sơn cả, hung hăng đánh nó một trận, đừng có vả mặt hoặc là đánh mấy bộ vị bên ngoài quần áo là được."
"Đánh cho nó sợ, nó chịu ăn liền. Mấy đứa nhỏ phòng cách vách, chẳng phải đều do vậy mới ngoan ngoãn sao."