Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Dư Gia Đường phát hiện mỗi lần cùng quan hốt phân ở bên nhau, thời gian luôn trôi qua đặc biệt nhanh.
Anh nhìn thanh tiến độ nhiệm vụ mỗi ngày đều đang tăng trưởng, cách một thời gian liền sẽ gọi Đại Vương ra không ngừng lẩm lẩm bẩm bẩm với nó.
“Thế này không khoa học nha, lần trước tốt xấu gì anh cũng bồi Tranh Tranh hai mươi năm mà, vì cái gì lần này lại chỉ có ba năm chứ?”
Đại Vương cũng rất bất đắc dĩ: “Tình huống nhiệm vụ này, không phải từ lúc anh đến thế giới này thì đã biết rồi sao?”
“Anh chỉ là không thể hiểu nổi thời gian hạn định của nhiệm vụ này, trước sau chênh lệch sao lại lớn như vậy?”
“Bởi vì thế giới nhiệm vụ trước, anh vẫn còn là tay mới mới tinh mà, khẳng định phải cho anh thêm chút thời gian rồi, quét điểm giá trị ăn ý cùng giá trị sủng ái, bằng không đến cuối cùng hoàn thành nhiệm vụ xếp loại cấp bậc sẽ thực thảm thiết nha.”
“Vậy thời gian nhiệm vụ ‘ ba năm ’ này, chính là ý nghĩa chỉ qua có một cái thế giới nhiệm vụ, anh liền từ tay mới biến thành chim già?” Dư Gia Đường vẫn cảm thấy không khoa học.
“…… Anh suy nghĩ nhiều rồi, nhiệm vụ khác nhau, tình huống cũng không giống nhau. Mục tiêu nhiệm vụ này tương đối đặc thù, trình độ đề phòng tâm lý của hắn, không hề yếu hơn Thịnh Tranh tự phong bế mình ở thế giới trước, hơn nữa quá khứ hắn cũng không giống Thịnh Tranh, thời điểm anh xuất hiện vẫn chỉ là một đứa nhỏ bốn năm tuổi, Nhiếp Liệu làm một nam tính thành niên, quan niệm trên các phương diện đều đã thành thục, càng không dễ tiếp cận.”
“Đây cũng là một trong những nguyên nhân mà khi anh nói hắn chính là Thịnh Tranh thế giới trước, em mới không có trước tiên chối bỏ anh. Bởi vì dựa theo thiết lập của Nhiếp Liệu, hắn vốn hẳn là sẽ không dễ dàng đưa anh tới bên người để nuôi như vậy đâu, nhưng sau khi ánh mắt của hắn lần đầu tiên nhìn thấy anh, liền ‘mượn’ lấy anh từ trong tay Nhiếp Lâm.” Hơn nữa rõ ràng đã nói là chỉ mượn có mấy ngày, cuối cùng lại quỵt nợ không trả.
“Nếu cho anh lượng lớn thời gian để xoát nhiệm vụ này, vậy ý nghĩa tuyến đủ tư cách xếp loại cấp bậc phải đề cao, nhưng ở chỗ Nhiếp Liệu lại không dễ xoát trị số các hạng, lúc trước cấp trên cũng là suy xét đến việc anh mới chỉ hoàn thành được một nhiệm vụ, nên không thể định thời gian nhiệm vụ quá dài được, để tránh cho anh không đạt được đủ tư cách xếp loại cấp bậc.”
Dư Gia Đường nghe xong không khỏi thở dài, hiện tại anh chỉ còn thời gian chưa đến một năm để có thể làm bạn với Nhiếp Liệu nữa thôi……
“Anh vẫn cảm thấy nhiệm vụ thiệt hố quá, nếu anh chỉ có thể làm bạn với Nhiếp Liệu ba năm, vậy tại sao giá trị tuổi thọ trên bảng thuộc tính lại là chứ?”
“Em nói anh biết con số này có ích lợi gì đi?”
“Ngoại trừ trị số tiêu hao của anh trong thế giới này, trị số còn thừa, chính là thuộc tính cố định của anh. Chờ đến sau khi cấp bậc của ký chủ là anh bay lên đến một trình độ nhất định, liền sẽ có quyền hạn, sau khi nhiệm vụ hoàn thành, sẽ tăng thời gian ngưng lại ở thế giới nhiệm vụ.”
“Cho đến lúc đó, những giá trị tuổi thọ được tích góp cố định xuống này, sẽ tạo ra tác dụng quan trọng.” Đại Vương tỉ mỉ giải thích với anh.
Dư Gia Đường nghe vậy tinh thần cũng tỉnh táo lại không ít, anh cũng không ngốc, Đại Vương đã nói cực kỳ rõ ràng rồi, chờ sau khi cấp bậc ký chủ của anh cao lên, thu được quyền hạn ngưng lại lâu dài, cho dù anh có ở bên cạnh quan hốt phân đến tận khi chết trong thế giới nhiệm vụ thì cũng không sao hết.
Đương nhiên, tiền đề là đến lúc đó quyền hạn ngưng lại thời gian của anh, phải lâu thì mới được. Khẳng định sẽ có thời gian hạn chế.
“Vậy thế giới sau anh gặp được vẫn sẽ là hắn chứ?” Dư Gia Đường thấp thỏm hỏi.
Đại Vương biết Dư Gia Đường nói “Hắn” là chỉ ai, xác thực mà nói thì không hoàn toàn là Thịnh Tranh, cũng không hoàn toàn là Nhiếp Liệu, mà là vị ký chủ tiến vào thân thể mục tiêu nhiệm vụ của bọn họ.
Đại Vương rất muốn nói cho anh chân tướng, nhưng mà cấp trên đã nghiêm khắc yêu cầu nó không thể tiết lộ bất cứ tin tức gì về vị đại nhân kia được, vì thế chỉ có thể xin lỗi phát cho ký chủ nhà mình một cái: Ai ╮(╯▽╰)╭
Hiện giờ Dư Gia Đường đã rõ ràng cảm nhận được những người ký chủ ưu tú kia, tại sao tinh thần cường đại như vậy, nhưng vẫn muốn lựa chọn xóa sạch ký ức hoặc là cảm tình.
Hiện tại anh mới trải qua thế giới thứ hai, sau khi gặp phải chia tách, đã khó chịu như vậy rồi, càng đừng nói đến rất nhiều ký chủ ưu tú đã trải qua ít nhất cũng phải trên mười cái thế giới.
“Tỉnh lại đi ký chủ. Nếu các anh có thể gặp được nhau một lần, còn là gặp lại ngay sau nhiệm vụ đầu, vậy đây tuyệt đối không phải là ngẫu nhiên, kế tiếp anh vẫn còn sẽ gặp được vị ký chủ thần bí kia mà.”
Dư Gia Đường được an ủi, tâm tình thoáng bình tĩnh lại, “Chỉ là anh không dùng dược vật nên mới có thể nhận ra hắn, nhưng hắn lại hoàn toàn không có ký ức đối với anh, chín phần có thể là xóa sạch ký ức rồi.” Còn cảm tình có thể bị xóa sạch hay không, khó mà nói.
Thật là làm mèo tâm tắc mà.
Dư Gia Đường ở chỗ Đại Vương mà lẩm bẩm tới lẩm bẩm đi một đoạn thời gian, thẳng đến khi Nhiếp Liệu làm xong cơm kêu anh đến ăn, lúc này mới đầy máu sống lại.
Trong quá trình ăn cơm, vẫn luôn ăn không nói chuyện, Nhiếp Liệu lại hiếm khi phá lệ mở miệng: “Hai ngày này ba muốn đi một chuyến xa nhà, không thể mang theo con đi, con hảo hảo ở nhà giữ nhà, chờ ba trở lại, biết không?”
Dư Gia Đường dựng đứng hết lông mèo, “Từ từ, tại sao tui lại không thể cùng đi với anh chứ? Còn là đi xa nhà nữa! Anh muốn ném một con mèo như tui ở nhà cả một quãng thời gian dài sao?”
Nhiếp Liệu chỉ biết anh sẽ tạc mao, trấn an anh nói: “Lần này là thật sự không thể mang con đi. Lần này là ba muốn đi nước I gặp một lão bạn cũ, lão cũng nuôi một con sủng vật, tên kia ba đã từng thấy rồi, đầu óc không tốt lắm, hai đứa các con phỏng chừng sẽ không chung chạ được đâu, cho nên mới chỉ có thể ủy khuất để con tạm thời ở nhà.”
Dư Gia Đường không thể tiếp thu cái lý do này: “Bọn tui đều còn chưa có gặp mặt, sao anh lại biết bọn tui không chung chạ được chứ, nói không chừng tui và đối phương sẽ nhất kiến như cố, trở thành anh em tốt thì sao? Phẩm chất mèo của tui, anh còn không tin được sao, nhớ lại cái bữa đi núi Lưu Hà đi, đám động vật nhỏ hoang dại kia thân thiết với tui cỡ nào à.”
“Không phải, sủng vật mà ông bạn kia của ba nuôi thật sự là không hợp với con mà……” Nhiếp Liệu chần chờ một hồi vẫn là quyết định ăn ngay nói thật với Dư Gia Đường——
“Bởi vì lão nuôi chính là thiên địch của con đó, Đại Bảo của ba.”
Dư Gia Đường:……
Cho nên đâu?
Thiên địch thì sao chứ?
Muốn dọa trẫm hở?
“Thiên địch của tui nhiều như vậy, anh nói là loại nào đấy?” Dư Gia Đường nói mà vẻ mặt một bộ không để bụng, kỳ thật là đang dựng lỗ tai nghe ngóng, dây anten lông thính tai cũng dựng hết cả lên.
Nếu như là động vật ăn thịt như báo linh tinh, lấy thuộc tính thân thể hiện tại của anh, vẫn có thể đua một chút, ít nhất lúc đối đầu cũng sẽ không rơi vào thế yếu.
“Gấu ngựa.” Nhiếp Liệu ánh mắt đau lòng nhìn anh.
Dư Gia Đường: WTF!!!!
Vì cái gì lại sẽ có cái loại đồ điên não tàn không muốn sống đi nuôi gấu ngựa cơ chứ? Loại động vật ăn thịt hung tàn này ở quốc gia nào cũng đều bị cấm chăn nuôi cơ mà!
Dư Gia Đường khiếp sợ nhìn Nhiếp Liệu, “Lão bạn kia của anh rốt cuộc là cái quỷ gì vậy…… Từ từ, anh nói lúc trước anh đã gặp qua sủng vật gã nuôi, anh……” Vậy mà vẫn còn sống đến hiện tại.
“Con đang suy nghĩ miên man cái gì thế, lúc ba thấy đầu gấu ngựa kia, khẳng định là đang ở trong lồng rồi. Con gấu kia từ khi còn nhỏ đã bị ông bạn của ba nhặt về nuôi, nuôi nhiều năm như vậy cũng đã nuôi quen rồi, nhưng cũng chỉ nhận có mỗi chủ nhân của nó, đối với người ngoài …… vẫn không quá hữu hảo.”
Hiện tại tâm Dư Gia Đường thực loạn, không ngừng qua lại đổi tới đổi lui, thường thường còn dừng lại nhìn một cái Nhiếp Liệu, ánh mắt cực kỳ bi tráng.
“Lão Nhiếp, anh nói thật với tui đi, anh nói với cái hình thể này của tui, có khả năng đo được một con gấu ngựa hơn một ngàn cân không?”
Nhiếp Liệu: “……”
“Đại Bảo, con bình tĩnh một chút. Khi thể trọng ngang nhau, động vật họ mèo rất mạnh, nhưng dưới tình huống hình thể thể trọng cách xa ……” Đại Bảo, nói thật, con vẫn là ở yên trong nhà đi.
Dư Gia Đường đương nhiên biết, có thể anh đối phó với con người rất nhẹ nhàng, thân thể từng được cải tạo, hơn nữa còn gia tăng thuộc tính, đối phó với báo đốm cũng có phần thắng, nhưng con linh miêu hơn tám mươi cân hơi mập ra, đối đầu với một con gấu ngựa lớn nặng hơn một ngàn cân, một cái tay gấu của đối phương cũng có thể chụp chết anh rồi.
“Không phải anh nói con gấu kia ở trong lồng hay sao?” Dư Gia Đường vẫn cứ không muốn rời khỏi bên người hốt phân, lại nói, con gấu ngựa nuôi trong nhà bạn của Nhiếp Liệu, lỡ như đột nhiên chạy ra thì sao?
Trừ phi dùng vũ khí nóng lợi hại mạnh mẽ đánh gục, nếu không cho dù Nhiếp Liệu không go die, cũng phải bị thương.
Tưởng tượng như vậy, Dư Gia Đường liền cảm thấy mình cần phải lấy hết can đảm cùng đi với Nhiếp Liệu, phát sinh nguy hiểm ngoài ý muốn, anh còn có thể thoáng tranh thủ một chút thời gian sinh tồn cho Nhiếp Liệu được.
“Phải, nhưng nếu như ba mang theo con đi, tất sẽ làm cho nó cảm thấy lãnh địa bị xâm phạm, như vậy kế tiếp thì đừng hòng an tâm được.”
“Tui mới mặc kệ nó có an phận hay không, tui cần phải đi theo anh mà lão Nhiếp, anh phải đi đến ổ của một con gấu ngựa, tui không yên tâm.”
Nhiếp Liệu: “…… Ba không phải đi ổ gấu ngựa, mà là đi đến nhà của chủ nhân nó, hơn nữa số lần ba đi qua cũng không ít, con gấu kia miễn cưỡng cũng coi như là nhận được hương vị của ba.” Trên thực tế, chỉ là lúc thấy hắn thì không có gào rống uy hiếp, mà là đổi thành miệt thị thôi.
“Không cần nói sang chuyện khác, tui nói là tui cần phải cùng đi với anh.” Bằng không ngay cả cơm cũng ăn không vô. Linh miêu ngồi xổm trên mặt đất có chút nôn nóng mài móng vuốt.
Nhiếp Liệu thấy thế cũng chỉ có thể thở dài, “Được rồi, vậy con nhớ rõ đừng có tới gần Bill đó. Tốt nhất là cách xa nó một chút.” Bill là tên của đầu gấu ngựa kia.
Dư Gia Đường gật đầu thật mạnh, nếu không có việc gì, anh khẳng định sẽ không tới gần thiên địch của mình, cũng có phải là ngại mệnh dài đâu.
Trước khi đi nước I, Nhiếp Liệu gọi điện thoại cho lão bạn Brad của hắn, nói rõ chuyện hắn muốn mang theo con linh miêu mà hắn nuôi cùng qua.
“Naldo, ông bạn thân ái của tôi, không phải ông vẫn luôn không chịu để tôi được gặp tiểu bảo bối mà ông nuôi sao?”
Nhiếp Liệu không mở loa, nhưng thính giác của Dư Gia Đường là gì chứ? Nghe lén không chút áp lực.
Chẳng qua, “Tiểu bảo bối” là cái khỉ gì vậy? Nuôi một con gấu béo hơn một ngàn cân thì ghê gớm lắm à?
Nhiếp Liệu cũng không nghĩ tới con linh miêu tinh mà hắn nuôi này, ngay cả ngoại ngữ cũng có thể nghe hiểu, trả lời nói: “Nó không rời được tôi, nháo muốn đi, tôi cũng không có biện pháp nào. Không giống như đầu gấu nhà ông kia, ngoại trừ ăn với ngủ, căn bản là không thèm để ý tới ông. Bảo bối nhà tôi tức giận rời nhà trốn đi cũng chỉ có mười phút.”
Dư Gia Đường:……
Thiệt xấu hổ, không nghĩ tới lần đó rời nhà trốn đi ngắn ngủi như vậy, vẫn cứ bị lão Nhiếp phát hiện.
Brad vốn dĩ chỉ muốn trêu chọc ông bạn một chút, lại đột nhiên không kịp phòng ngừa bị tú đầy mặt, thua người không thua trận, gã vẫn mạnh miệng đánh trả nói: “Tuy rằng thời gian Bill giao lưu với tôi không nhiều lắm, nhưng khi nó cùng tôi ở bên nhau thì phi thường dịu ngoan, chưa bao giờ tức giận cả, càng sẽ không thương tổn tôi, loại dịu ngoan này còn chỉ nhằm vào một mình tôi nữa.”
“Ngoại trừ tôi ra, bất cứ kẻ nào cũng đừng hòng nghĩ được nó thân thiết cùng yên thích. Tôi nhớ rõ lần trước ông còn nói với tôi, tiểu gia hỏa mà ông nuôi kia, thích một cô nữ minh tinh nhỉ?”
Nhiếp Liệu: “……” Chịu một đòn ngay tim.
Đại Bảo nhà hắn, không chỉ có theo đuổi ngôi sao, lúc cùng hắn ở bên nhau, còn không ít lần quăng cho hắn miêu miêu quyền với chả miêu miêu chưởng, nhẹ nhất cũng là lấy cái đuôi nhỏ bé quất hắn.
Dư Gia Đường vẫn đang chờ lão Nhiếp tiếp tục tú chủ sủng ái, tú đến mức cái tên Brad kia không thể tự gánh vác sinh hoạt được nữa, không nghĩ tới, lão Nhiếp đến cuối cùng vẫn chẳng có nói thêm gì nữa.
Anh nhìn tui như vậy làm cái gì, dỗi anh đó. Dư Gia Đường ở trong lòng hận cái đồ không biết phấn đấu này rống.
Editor: Là do thẩm mỹ tui sai hay gấu ngựa trông hơi… ngố thiệt??