Hệ Thống Miêu Đại Vương

chương 38: linh miêu (9)

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

“Nhiếp tiên sinh……” Thú y cầm kim tiêm, có điểm khó xử mà nhìn con linh miêu phi bạo lực bất hợp tác trên giường bệnh.

Editor: Câu này quen quá thể! Hình như tui từng edit vài chương bộ này, đáng tiếc không hợp gu, lướt qua kết xong là quăng ra khỏi đầu

“Ô ngao……” Không muốn chích. Dư Gia Đường cúi thấp đầu run run lỗ tai.

Nhiếp Liệu xoa xoa ấn đường, nhìn thú y nói: “Tôi tới đè nó lại, ông tiêm cho nó đi. Phải mau, đừng làm cho nó cảm thấy đau.”

Thú y:…… Chích chỗ nào mà không đau cho nổi đây.

“Vâng, tôi tận lực.”

Sau khi Nhiếp Liệu đè thân thể mèo lớn lại, thú y liền cầm kim tiêm đưa về phía mông mèo lớn.

“Chờ một chút.” Nhiếp Liệu đột nhiên lên tiếng.

Trên tay thú y run lên, vội xoa xoa mồ hôi trên trán nói: “Làm sao vậy Nhiếp tiên sinh, có vấn đề gì sao?”

Nhiếp Liệu chỉ chỉ mặt ông ta, “Biểu tình của ông.” Vì cái gì mà lại thấy chết không sờn còn hơn cả Đại Bảo chứ.

“…… Tôi chỉ là có chút khẩn trương.” Lần đầu tiên phải tiêm chích không đau, yêu cầu kỹ thuật khá cao, không khẩn trương là không được.

“Ông bình tĩnh một chút.” Nhiếp Liệu trấn an sờ sờ cái đầu linh miêu.

Dư Gia Đường thấy bác sĩ thu hồi lại kim tiêm, trong lòng hơi thả lỏng, dù sao kéo dài một giây thì cũng là kéo.

Lần thứ hai lúc lên kim, Nhiếp Liệu gắt gao đè lại Dư Gia Đường, ngoài miệng còn dọa hù anh: “Con đừng có nhúc nhích nha, sức lực của con không nhỏ, lỡ như mà để kim tiêm gãy trong thịt con, vậy thì phiền toái lắm đấy.”

Dư Gia Đường biết rõ là lão Nhiếp đang dọa anh, nhưng cũng không dám động nữa.

Vẫn duy trì động tác bò cứng đờ một hồi lâu, anh gầm nhẹ một tiếng hỏi: “Lão Nhiếp, còn chưa có bắt đầu sao, cứ như vậy tôi thật khó chịu lắm.”

Nhiếp Liệu vỗ vỗ mông anh: “Chích xong rồi.”

Dư Gia Đường: “……” Thật hay giả?

Dư Gia Đường vừa mừng vừa sợ, đang muốn chuyển thân mình qua, rồi lại nghe thú y một bên nói: “Đừng nhúc nhích nữa nha Đại Mao, sắp bắt đầu chích rồi, vừa rồi là Nhiếp tiên sinh đùa mày thôi.”

“Lão Nhiếp!” Dư Gia Đường nổi giận gầm lên một tiếng.

“Ai, ba đây, Đại Bảo.” Nhiếp Liệu cúi thân thể xuống, dùng cái trán nhẹ chạm trên đầu linh miêu một chút.

Lương tâm anh sẽ không đau sao! Dư Gia Đường rất muốn chất vấn hắn.

“Đại Bảo, đợi lát nữa tiêm chích xong, con muốn đi ăn cái gì?” Cho đến tận bây giờ bọn họ vẫn còn chưa có ăn cơm.

“Ăn cá.”

“Còn muốn ăn gì nữa?”

“Gà rán? KFC?” Những thứ này anh đã bị hạn chế chưa được ăn đã rất lâu rồi, lần ăn trước đó, vẫn là do Nhiếp Lâm trộm mang cho anh.

“Con còn biết KFC?” Nhiếp Liệu ngoài ý muốn, con linh miêu tinh thoạt này xem ra cũng biết không ít đâu.

Dư Gia Đường biết lão Nhiếp đây là đang lôi kéo lực chú ý của anh, vì thế không rên một tiếng, yên lặng nghĩ đợi lát nữa phải ăn bao nhiêu cân cá cùng bao nhiêu cân thịt.

“Nếu con muốn ăn, đợi lát nữa tiêm châm xong ba ba sẽ mang con đi mua.” Thanh sắc trầm thấp lạnh nhạt của Nhiếp Liệu hiếm khi mang theo vài phần ôn nhu.

Dư Gia Đường lập tức kích động, đang muốn hỏi lão Nhiếp định mua cho anh bao nhiêu tiền, trong cổ họng mới vừa phát ra âm thanh, đã bị đau đớn trên mông thượng làm cho cả kinh đến biến âm.

“Ngao ô ——”

Tiếng Husky lại phát sóng.

“Đại Bảo, con ổn định, đợi lát nữa ba ba mua thịt cho con ăn!” Sức lực của Dư Gia Đường thật sự là quá lớn, Nhiếp Liệu phải dùng toàn lực mới có thể thoáng ổn định được anh.

Đợi nước thuốc trong ống được tiêm vào xong, cánh tay Nhiếp Liệu đều đã run rẩy.

Dư Gia Đường cho rằng rốt cuộc cũng đã dụng hình xong, vừa định nhào vào trong lòng ngực lão Nhiếp khóc chít chít một hồi, kết quả trên mông rất nhanh lại ăn thêm một châm!

Trên mặt lông xù xù của mèo lớn tràn ngập sống không còn gì luyến tiếc.

Dư Gia Đường suy yếu nằm liệt ở trên giường trong chốc lát, sau đó dùng đầu đỉnh đỉnh cánh tay Nhiếp Liệu.

“Nước thuốc xong, chích cũng đã chích xong, hiện tại nên đi ăn cơm rồi.”

Nhiếp Liệu bế anh lên, vừa đi ra phía bên ngoài vừa mở miệng nói: “Đại Bảo, ba hỏi con một cái vấn đề riêng tư.”

Dư Gia Đường nghe được mà lông dây anten thính tai run lên, sao anh lại không biết bản thân ở trước mặt Nhiếp Liệu còn có cái gọi là riêng tư nhỉ? Đi tiểu xúc phân đều là một tay Nhiếp Liệu xử lý, cơm chín ăn đến miệng, ngoại trừ mua ở bên ngoài ra, còn lại phần lớn đều là do Nhiếp Liệu tự tay làm cho anh.

Một ngày giờ, thời gian anh rời khỏi tầm mắt Nhiếp Liệu đều không vượt quá hai giờ.

Cứ như vậy, còn có riêng tư?

Nhiếp Liệu hỏi anh: “Rốt cuộc là con ăn cái gì mà lớn lên vậy?”

“Sức lực này của con thật không giống như những loài động vật họ mèo có thể có.”

Dư Gia Đường cố nén cảm giác đau đớn trên mông: “Anh có phải ngốc hay không đấy, linh miêu là động vật có vú, tui khẳng định là ăn sữa mà lớn lên rùi.”

Nhiếp Liệu: “……”

Nhiếp Liệu không có khả năng trực tiếp mang Dư Gia Đường lên trên phố ăn cái gì. Trở lại Nhiếp trạch, Nhiếp Liệu đặt mèo lớn ở trên giường nghỉ ngơi, còn mình đi phòng bếp chuẩn bị đồ ăn.

Có lẽ là vì đau lòng Dư Gia Đường bị người ta khi dễ, lại ăn hai châm ở bệnh viện thú y, Nhiếp Liệu làm thật nhiều loại thịt khác nhau cho anh.

Ăn xong một bữa cơm, bụng Dư Gia Đường rõ ràng đã no tới tận cổ.

Trên đùi anh chỉ là bị thương ngoài da, không nghiêm trọng lắm, bôi thuốc, hơn nữa chính anh còn dùng năng lượng của Đại Vương đi chữa trị, cơ bản là không có cảm giác được đau đớn gì cả.

Mấy ngày nay trong ngoài Nhiếp trạch người nhiều, Nhiếp Liệu không hy vọng lại phát sinh chuyện hôm nay nữa, cho dù hắn đã giải quyết xong việc giúp mèo lớn xả hận, nhưng còn tiếp tục xảy ra thì sẽ rất có hại.

Một người có thể sẽ sợ hãi một con linh miêu, nhưng hai người ba người thậm chí càng nhiều người hơn thì lại chưa chắc.

“Mấy ngày nay con cứ ở trong sân đi, không có việc gì thì đừng chạy ra ngoài. Còn có hai ngày nữa sẽ phải tế tổ, chờ qua hai ngày này, con muốn đi chỗ nào ba đều mang con đi hết.”

Dư Gia Đường nghĩ đến những người kia, cũng lập tức không quá muốn chạy ra bên ngoài nữa, vì thế nói: “Vậy anh bảo A Lâm lại đây bồi tui nói chuyện đi.”

Sắc mặt Nhiếp Liệu trầm xuống: “Con cùng nó thì có cái gì mà nói chuyện chứ, con gào thét nó khóc lóc chắc?”

“Lão Nhiếp, bộ dạng này của anh……” Thoạt nhìn cứ như ghen ý.

Chẳng qua lời này anh thật đúng là không dám nói ra, lại thấy sắc mặt Nhiếp Liệu không đúng liền tức khắc sửa miệng nói: Bộ dạng này của anh, thiệt là quá đẹp trai.”

“Không cho nhóc đó tới thì không tới thôi, tui thấy cả ngày nhóc ấy phải học nhiều thứ như thế kia, phỏng chừng là cũng chẳng có bao nhiêu thời gian để lại đây đâu.”

“Đúng rồi, anh phải thay tui hảo hảo cảm ơn chị gái nhỏ Nhiếp Toàn nha, anh không biết đâu, bộ dạng lúc ấy cổ bò lên trên cây che ở trước mặt tui thiệt là xúc động bao nhiêu, tui thực chưa từng gặp qua chị gái nhỏ nào như cổ hết, vừa đẹp lại có khí thế cực kỳ ấy.”

Nhiếp Liệu nghe được mà trong lòng bốc hỏa, con bé che ở trước mặt con một lần liền làm cho con cảm động thành như vậy, ông đây đã chắn cho con biết bao nhiêu lần, con không có đếm sao?

Dư Gia Đường nào có thể nghĩ ra được Nhiếp Liệu không chỉ có ăn dấm của nhóc “Quan hốt phân tiền nhiệm” Nhiếp Lâm này, mà ngay cả dấm của em gái mình cũng ăn luôn, còn ngu xuẩn liên tiếp bảo Nhiếp Liệu hảo hảo cảm ơn Nhiếp Toàn.

Buổi tối lúc đi ngủ, Dư Gia Đường muốn ngủ cùng một ổ chăn với Nhiếp Liệu, kết quả Nhiếp Liệu lấy lý do vì sợ đụng tới vết thương của anh mà cự tuyệt anh.

Một người một mèo ở trên giường lớn mỗi tên một cái chăn, lăn qua lộn lại đều ngủ không được.

Từ sau lần đầu tiên Dư Gia Đường mặt dày mày dạn ngủ chung một cái giường với Nhiếp Liệu, bọn họ vẫn luôn ngủ chung với nhau. Ngoại trừ mấy ngày bị thương nặng ở bệnh viện ra.

“Anh đừng xoay người nữa mà lão Nhiếp, anh như vậy tui ngủ không được.” Dư Gia Đường ô ô khẽ gọi.

Nhiếp Liệu cảm thấy con linh miêu này quả thực là không nói đạo lý, còn ác mèo cáo trạng trước: “Đại Bảo, là thanh âm con khò khè quá lớn, ồn ào đến ba ngủ không được, ba mới xoay người.”

Thời điểm động vật họ mèo thanh tỉnh, trong cổ họng cũng sẽ phát ra thanh âm tương tự với tiếng ngáy, đặc biệt là linh miêu, thanh âm kia cứ y hệt như xe máy nổ vậy.

Hắn có thể ngủ được mới là có quỷ.

“Anh đang đùa gì thế, vậy lúc trước anh và tui cùng nhau ngủ kiểu gì đấy?” Dư Gia Đường cho rằng hắn đây là đang kiếm cớ.

“Lúc trước ba đã ngủ trước khi con lên giường rồi.”

“Vậy hiện tại tui lại đi ra ngoài đi bộ một hồi, chờ anh ngủ tui lại trở về ha?” Dư Gia Đường tức cười, chỉ là lông trên mặt nên nhìn không ra mà thôi.

Dư Gia Đường nghĩ dù sao thì bọn họ cũng ngủ không được, vậy hai cái chăn còn có ý nghĩa gì nữa chứ, dứt khoát cúi đầu, chui vào trong chăn của Nhiếp Liệu, dán lên vùng da lõa lồ trước ngực hắn bắt đầu đánh khò.

Nhiếp Liệu: “……”

Hắn rốt cuộc cũng biết tại sao mình vẫn luôn ngủ không được. Đã quen thuộc lúc ngủ trên người sẽ dán vào loại vật thể ấm áp lông xù xù này, đột nhiên không có, vừa khó chịu lại biệt nữu, làm cho hắn căn bản là không có cách nào đi vào giấc ngủ.

Sau khi ôm lấy thân thể mèo lớn, cằm Nhiếp Liệu liền cọ cọ trên đầu Dư Gia Đường, không quá hai phút, một người một mèo đã lâm vào giấc ngủ.

Địa phương Nhiếp gia tế tổ là ở Thanh Đài sơn.

Cùng ngày tế tổ, vốn dĩ Dư Gia Đường là bị lưu lại Nhiếp trạch, chẳng qua mấy người ở Nhiếp trạch này nào có thể canh giữ được anh chứ, lại không dám thật sự động thủ với anh, hai ba cái đã bị Dư Gia Đường trèo tường trốn ra ngoài, ngửi theo khí vị của Nhiếp Liệu mà chạy theo đuôi.

Núi Thanh Đài cách Nhiếp trạch ước chừng khoảng mười mấy dặm. Dư Gia Đường sợ Nhiếp Liệu phát hiện ra anh, cố ý bảo trì một khoảng cách với chiếc xe mà hắn đang ngồi.

Trâu Minh lái xe, từ kính chiếu hậu bên trong xe thấy được thần sắc Nhiếp Liệu không tốt lắm, vì thế hỏi: “Ngũ gia, sao ngài lại không mang Đại Mao đi theo cùng vậy. Để nó ở lại tòa nhà ngài cũng không yên tâm, nếu mang theo, ít nhiều gì thì cũng là ở dưới mí mắt ngài, còn có thể trông giữ một chút.”

“Tôi cũng thật là muốn mang.” Nhiếp Liệu đè đè huyệt Thái Dương, “Nhưng núi Thanh Đài địa hình hiểm trở, linh miêu am hiểu leo trèo, lấy thiên tính của nó, tới núi Thanh Đài rồi mà có thể an phận được sao? Còn không bằng để nó lại Nhiếp trạch.”

Cha con chú hai Nhiếp cùng Nhiếp tam gia thêm cả những người ngày hôm đó nghe theo lệnh bọn họ đi bắt linh miêu, đều đã bị xử trí hết. Toàn bộ ấn theo gia quy, nên xử trí như thế nào thì xử trí như thế, nửa điểm tình cảm cũng không dung.

Sau lần đó, người Nhiếp trạch mặc kệ là thân phận địa vị gì, vừa nhìn thấy con linh miêu kia liền sẽ đi đường vòng ngay.

Cho nên nếu như Dư Gia Đường vẫn ở lại Nhiếp trạch, cơ bản sẽ không gặp phải tai hoạ ngầm liên quan đến an toàn gì, mọi người đã phi thường rõ ràng địa vị của con linh miêu này trong lòng Nhiếp Liệu.

“Nói vậy cũng phải. Nhưng chỉ sợ lấy tính tình Đại Mao, sẽ không chịu thành thành thật thật ở lại Nhiếp trạch đâu.” Lỡ như mà muốn trộm đi theo chạy ra, vậy lại càng phiền toái hơn. Nhiếp trạch cách núi Thanh Đài mười mấy dặm mà, ai biết một đường này con linh miêu kia có thể gặp phải nguy hiểm gì hay không chứ.

Trâu Minh mới vừa nghĩ như vậy xong, đã thấy hai làn xe chen ngay trên đường ở phía trước, tiếng còi hết đợt này đến đợt khác.

“Đằng trước xảy ra chuyện gì vậy?” Phía sau bọn họ còn đi theo không ít xe của Nhiếp gia, chuyên môn chọn thời điểm dòng xe cộ còn ít mà ra cửa, theo lý hẳn là sẽ không bị kẹt xe đến nghiêm trọng như vậy mới đúng.

Triệu Thế Đường nói: “Nếu không để tôi đi xuống nhìn xem?”

Nhiếp Liệu không lên tiếng, từ khi ra khỏi cửa, mí mắt phải của hắn vẫn luôn nhảy giựt. Hắn không phải là một người mê tín, nhưng trong lòng cứ luôn có dự cảm cảm thấy hôm nay có chút không tốt lắm.

Trâu Minh khuyên bảo: “Đừng đi xuống, người bên ngoài quá nhiều.” Đối với người như bọn họ mà nói, địa phương người nhiều, liền có ý nghĩa sẽ khó lòng phòng bị nguy hiểm.

Dòng xe cộ đại khái là dừng khoảng mười phút, mới bắt đầu di động một lần nữa.

Trâu Minh mới vừa nổ máy lên, đột nhiên thân xe đã nhoáng lên kịch liệt, bên trong xe hai người Triệu Thế Đường cùng Nhiếp Liệu xuất phát từ quán tính, thân mình đều bổ nhào về phía trước.

“Trâu Minh, ông làm sao thế hả?” Đầu Triệu Thế Đường hung hăng đập lên cửa xe, rõ ràng đã phồng lên một cục.

“Không phải tôi, là có người đang đâm xe chúng ta!” Trâu Minh sắc mặt khó coi nói.

.

Truyện Chữ Hay