Thầy giáo trên bục giảng đang giảng giải phép toán nhân chia, Thịnh Tranh cúi đầu lại đang dùng bút chì vẽ hình mèo cam nhỏ ở mặt sau cuốn sách bài tập.
“Thịch thịch thịch ——”
Cửa sổ bên trái Thịnh Tranh bị gõ vang, cậu vội vàng ngẩng đầu đi xem, quả nhiên thấy một cái bánh nướng mặt mèo lớn đang nhoi lên từ phía dưới cửa sổ.
Thầy giáo giảng bài phát hiện bên này khác thường, nhưng cũng không có nhìn qua. Loại tình huống này cũng không phải là lần đầu tiên, chỉ cần Thịnh Tranh không quấy rầy đến các bạn học khác học tập là được. Thịnh Tranh không giống với những đứa trẻ khác, thông minh lại cố chấp đến đáng sợ, răn dạy là vô dụng. Gia trưởng của cậu cũng đã dặn dò qua, chỉ cần không gây trở ngại đến người khác, hết thảy đều tùy theo ý của đứa nhỏ.
Cửa sổ của khu dạy học đều là dạng đẩy kéo, Dư Gia Đường ý bảo để Thịnh Tranh mở khóa bên trong ra, sau đó anh tự mình chậm rãi nhẹ nhàng kéo ra một cái khe nhỏ trên cửa sổ.
“Quan hốt phân, anh mang đậu khuôn tới cho nhóc nè!” Anh thật nhỏ giọng meo meo hai tiếng, sau đó ngậm một túi đậu khuôn ở trên mặt đất lên, đặt ở bệ cửa sổ.
Hai chân trước của Dư Gia Đường vịn ở lề cửa sổ, nhìn thoáng qua thăm dò bên trong phòng học, phát hiện thầy giáo không có nhìn sang bên này, vì thế liền nhảy lên muốn chui vào trong cửa sổ.
“Có cần tớ lại mở cửa sổ ra một chút nữa cho cậu không?” Thịnh Tranh nhìn nhìn cái khe cửa kia, lại nhìn nhìn thân thể tròn xoe của ái sủng, cẩn thận nói.
“Không cần, gần đây anh giảm béo rất có hiệu quả, anh cảm thấy hẳn là có thể đi vào được.” Dư Gia Đường dò cái bánh nướng mặt mèo lớn qua chen vào.
Còn phải gắng sức khống chế nữa, không thể chen vào quá mạnh, bằng không cửa sổ sẽ di chuyển, sẽ có tiếng động khá lớn.
Thịnh Tranh vẻ mặt đau lòng nhìn anh.
Mèo cam này đã mập từ hồi cậu bốn năm tuổi liền bắt đầu giảm, hiện tại cậu đã bảy tám tuổi rồi, Mập Mập vẫn như cũ là Mập Mập.
“Con mèo phía trước đang làm cái gì đó!” Phía bên ngoài cửa sổ truyền đến một tiếng hô to.
Dư Gia Đường bị hoảng sợ, sau lưng chớp cái dẫm vào chân không, lập tức rớt xuống từ trên bệ cửa sổ. Phịch hai cái ở trong bụi cỏ, bò dậy nhìn lên, mỗ lãnh đạo trường học đang đen mặt đi về phía bên này, dưới chân vội vọt đi, theo bồn hoa nhảy lên vách tường vây rồi nhảy xuống không còn bóng dáng.
Thời điểm tan học, Dư Gia Đường đi bộ bên cạnh Thịnh Tranh về nhà, trên đường gặp được mấy con gấu con giáo bá, vừa thấy Dư Gia Đường liền nhanh chóng chạy đường vòng.
Hiện tại học sinh tiểu học trưởng thành rất sớm, thường xuyên tổ chức một ít đoàn thể nhỏ ở trong trường học, khi dễ một ít học sinh mới, học sinh ngoài trường vân vân.
Thịnh Tranh tính cách quái gở, không thích nói chuyện, nhìn giống hệt như người cho dù có bị khi dễ thì cũng sẽ không tìm thầy cô cáo trạng, cho nên thời điểm mới vừa tới trường học, đã bị mấy con gấu con theo dõi.
Thời điểm bọn chúng mới vừa bao vây lấy Thịnh Tranh, Dư Gia Đường vừa vặn đang đi xếp hàng mua bánh mì bơ cho Thịnh Tranh, người tương đối nhiều, một con mèo như anh không quá thuận tiện, chậm trễ một hồi.
Khi trở về liền nhìn thấy mấy đứa nhỏ kia đang vây quanh Thịnh Tranh, ép hỏi đòi tiền cậu, toàn bộ mèo đều tức nổ, quăng luôn bao nilon đựng bánh mì xuống trên mặt đất, ngao ô một tiếng rồi nhào qua, tiếp đó chính là liên tiếp miêu miêu quyền cùng vô ảnh cước về phía đám nhóc con kia.
“Thật là tổn thọ nga, còn nhỏ tuổi mà không học cái tốt, lại học cướp bóc, không hảo hảo giáo huấn mấy đứa một trận, đêm nay trẫm có ăn cá cũng thấy không ngon!”
“Nói! Về sau có dám nữa không?”
“Đau cái gì mà đau, lúc cướp bóc thì sao lại không nghĩ đến sẽ bị người đánh hửm? Trẫm nếu mà tới muộn một chút, có phải quan hốt phân nhà trẫm liền sẽ bị mấy đứa đánh không hử?”
“Ai u, còn dám mắng trẫm, hôm nay mấy đứa xong rồi.”
……
Sau chuyện này mèo cam nhà Thịnh Tranh liền một trận chiến thành danh, chỉ cần thấy mèo cam tới đón chủ nhân nhỏ tan học, mấy con gấu con trong trường học đều lập tức kẹp chặt cái đuôi mà đi đường vòng xa, nếu không chỉ cần gặp phải, mặc kệ có phải tìm tra hay không, cũng sẽ bị coi như tìm tra mà chịu một trận giáo huấn.
Trị an xung quanh trường học so với lúc trước thì đã tốt lên không chỉ một cấp bậc.
Mỗi ngày Dư Gia Đường đều đi phố ăn vặt cướp đoạt đồ ăn ngon cho quan hốt phân, phải thường xuyên ra vào trường học, mang theo đồ vật mà trèo tường là cực kỳ bất tiện, cho nên sẽ phân ra một ít đồ hối lộ ông chú bảo vệ cổng.
Lần đầu tiên khi ông chú thu được đồ thịt khô hối lộ của Dư Gia Đường, vẻ mặt mờ mịt, còn tưởng rằng là Dư Gia Đường không cẩn thận mà làm rớt, liền thu lại thịt khô, chờ lúc Thịnh Tranh tan học đi ngang qua cổng, kêu cậu lại, trả thịt khô cho cậu.
Dư Gia Đường vẫy vẫy cái đuôi béo biểu tình trên mặt cực kỳ nghiêm túc: “Đồ đã đưa đi, sao có thể lại lấy về được chứ. Một túi thịt khô mà thôi, trẫm cho nổi.”
Thịnh Tranh liền giải thích cho ông chú bảo vệ cổng: “Chú à, đây là Mập Mập đưa cho ngài, ngài ăn đi, nếu ngài để cháu cầm về, nó sẽ không cao hứng.”
Ông chú bảo vệ cổng thấy đứa nhỏ biểu tình nghiêm túc, nói cứ như có thật, không khỏi cười: “…… Vậy, được rồi.”
Nếu muốn ra vào trường học càng thêm thuận tiện, ông chú bảo vệ cổng là người cần phải lung lạc, Dư Gia Đường lâu lâu liền sẽ mang một ít đồ ngon cho ông chú, số lần nhiều lên, ông chú cũng phát hiện được con mèo này thông minh không giống bình thường, một người một mèo rất nhanh đã thành tri kỷ.
Có một lần hạ mưa to, lúc ông chú tới đi làm lại quên mang theo dù, không nghĩ tới thời điểm Dư Gia Đường tới đón Thịnh Tranh, lại trực tiếp cũng mang cho hắn một cây, làm ông chú cảm động vô cùng.
Nhưng mà cảm động này chẳng liên tục được bao lâu.
Thân thích dưới quê ông chú có gửi cho hắn một túi thịt xông khói nông trại tự chế, cùng ngày nhận được xong liền đặt trong ngăn tủ, tính toán lúc giữa trưa thì ăn chung với cơm. Kết quả giữa trưa vừa mở ngăn tủ ra, thịt xông khói đã không cánh mà bay hết, một chút thịt vụn cũng chẳng dư lại.
Ông chú tìm qua kiếm lại ở quanh tủ thật lâu, cuối cùng ở giữa kẽ hở ngăn tủ, phát hiện mấy sợi lông mèo.
Buổi chiều, thời điểm mèo cam tới đón Thịnh Tranh, ông chú bảo vệ cổng liền xách mèo cam tới chà đạp một trận, cười lạnh hỏi nó: “Mập Mập, hôm nay giữa trưa mày ăn cơm gì vậy? Ăn no không?”
Dư Gia Đường: “Méo méo méo.” Quên mất rùi.
Có nhớ rõ cũng không nói.
Dù sao thịt kia cũng không phải là trẫm ăn. Ngươi tìm lầm mèo rồi.