Hệ Thống Mau Xuyên, Vương Giả Phản Công

chương 149: thế giới phép thuật(23)

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Cả đêm qua Tử Lăng Khuynh đều âm thầm tu luyện củng cố nội lực, chính vì vậy mặc dù không ngủ nhưng tinh thần nàng vẫn hết sức sáng láng.

Trái ngược với nàng chính là cả đám người mắt thâm quầng như gấu trúc, quần áo rách nát bẩn thỉu.. Đám người đó không dám ngủ sâu, chỉ sợ vừa ngủ liền mất mạng, quần áo thì đều bị gai cào lung tung nên trông càng xuống sắc.

Tử Lăng Khuynh nhìn xuống thân thể. Ừm...ít ra quần áo nàng vẫn đỡ bẩn hơn..vẫn không đến mức quá thể như thế kia.

Không phải là không có thuật pháp làm sạch quần áo mà là đám Học Viên bọn họ không có đủ pháp lực để làm mà thôi. Tử Lăng Khuynh phủi phủi quần áo đứng dậy, nàng rũ mắt không để tâm đến cái nhìn dò xét của Florence

"Ta ra ngoài, các ngươi có đi không?"

Ra ngoài? Không biết còn bao nhiêu nguy hiểm đang chờ đợi bọn họ ở phía trước... Thêm nữa, thực lực cũng không quá tốt đến mức có thể nghênh ngang đi ra đối diện với trùng trùng điệp điệp cạm bẫy ngoài kia. Nhất thời suy nghĩ như vậy khiến cho một đám người do dự..

Florence là người dẫn đầu, ánh mắt của người còn lại đều hướng về phía cô ta xin ý kiến. Florence mím môi chưa trả lời ngay... Đi theo nữ nhân này...tính cách cô ta vô cùng thất thường, chẳng biết khi nào sẽ nổi điên lên nữa.. Nhưng mà ở lại hang động thì bọn họ cũng sắp không chịu nổi rồi. Cứ mãi ngồi chờ chết như thế này không phải là cách...thức ăn nước uống chỉ còn lại chưa đến ngày.. Bọn họ là người tu luyện, tuy lượng thức ăn nạp vào cơ thể ít hơn so với người bình thường nhưng không ăn vẫn là không sống nổi.

Chi bằng như này cứ đi theo Ninh Nguyệt...bởi lẽ, đánh chết thì Florence cũng không tin là Ninh Nguyệt được truyền tống thẳng lên tận đây như bọn họ. Cả người nàng đều dính mùi máu tanh, mặc dù không thấy rõ nhưng cô ta vẫn ẩn ẩn cảm giác được nàng đang bị thương, hơn nữa là không hề đơn giản như vẻ bề ngoài mà nàng phô ra cho bọn họ thấy..

Florence cười lạnh...đương nhiên là đơn giản sao được khi mà Ninh Nguyệt nguyên bản chính là.....chứ..

Tử Lăng Khuynh:"..."

Cmn, có biết thời gian của nàng là vàng là bạc hay không vậy? Thảo luận? Thảo luận cái khỉ khô, đi thì đi mà không đi thì dẹp.

Sở dĩ nàng cũng đâu có muốn lôi thêm cái mớ phiền phức này theo chứ. Nhưng nhiều người ít ra vẫn an toàn hơn. Dù bọn họ có thuộc dạng chỉ biết khoa tay múa chân thì khi gặp boss lớn cần đánh vẫn có thể chặn được đôi đường. Còn điều khiến Tử Lăng Khuynh muốn vớt theo mấy con hàng này đi theo là vì đi với bọn họ..đặc biệt còn có cả nữ phụ siêu cấp biến chất Florence kia thì sợ gì không có drama để hít.. Ngày tháng trôi qua cũng đỡ buồn tẻ biết bao!!

Tiểu Lu: "..." kí chủ mắc bệnh thần kinh rồi. Ngủ có một giấc mà kí chủ nhà nó đã mắc phải căn bệnh truyền kiếp vô phương cứu chữa...

Nhìn đám người kia lằng nhằng..kẻ đồng tình, kẻ phản đối..Tử Lăng Khuynh phiền chán cất bước đi thẳng.

Đến khi mà nàng đi cách xa hang đá đó tầm m thì Florence mới phát hiện ra. Cô ta nhanh chóng chạy theo nàng, đám người đó thấy thế dù không thuận nhưng vẫn phải đuổi theo.

Linh tính mách bảo Florence là đi theo nữ nhân này chắc chắn sẽ an toàn hơn. Dù không biết vì cái gì mà bản thân lại có suy nghĩ hoang đường như vậy nhưng trong trường hợp hiện tại thì Florence đều gạt bỏ oán niệm hận thù qua một bên, cũng không tính toán gì với Tử Lăng Khuynh.

Đùa sao, đang trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc, đám người đó còn không đoàn kết lại là tính đi chết hết à?

Chính vì vậy mà dọc đường đi Florence hết sức yên tĩnh, thành thành thực thực mà đi sau Tử Lăng Khuynh. Ác ý trong mắt đã bị đè nén xuống.

Hmm..phải nói là chỉ số IQ của nữ phụ này vẫn chưa về số âm..vẫn còn rất thông minh, không đến nỗi ngu ngốc như Fiona..ầm ĩ từ nãy đến giờ, náo loạn đến gà bay chó sủa.

Chỉ có cô ta dù vô pháp vô thiên như vậy nhưng vẫn không chạm nổi lấy một sợi tóc của Tử Lăng Khuynh. Đám người kia đã sớm túm lấy cô ta mà giữ chặt bên mình...

Tử Lăng Khuynh cũng đâu thể tính toán..miệng là của người ta, tay chân cũng là của người ta.. Nàng có điên mới đi bắt cô ta im miệng, an phận lại chút. Như thế thì không phải nàng cũng đẳng cấp với cô ta rồi sao?

Xì... Bổn công chúa vẫn chưa rảnh đến mức đó, chính sự còn rất nhiều và đang chờ bổn công chúa tới ôm ấp... Mấy nhân vật phù du này cho ra chuồng gà chơi đi, bổn công chúa đại lượng không chấp các ngươi.

Hệ thống mang tên Tiểu Lu: "..." Cô chính là điên điên khùng khùng, làm việc vớ vẩn như vậy đó.... Cô còn thời gian ở đây suy nghĩ vu vơ thì sao không tranh thủ tìm đường ra đi?

Kí chủ nhà nó bệnh rồi...bệnh rất nặng... Cầu thuốc chữa!!!

.

Dọc đường đi Tử Lăng Khuynh cũng không gặp phải thứ gì nguy hiểm...chỉ là một số con tiểu quái..à không..mấy con dã thú nho nhỏ không đáng lo ngại mà thôi.

Thế nhưng có điều làm Tử Lăng Khuynh suýt chút muốn chửi thề là cmn..đám năm người kia trong lúc nàng chém tiểu quái liền ngu ngơ thế nào mà lạc mất luôn rồi.

Tất nhiên Tử Lăng Khuynh không phải lo cho bọn họ mà là không có người ở bên tạo drama cho nàng hóng liền có chút nhàm chán mà thôi.

Tiểu Lu :"..." chính vì thế mà trong lúc nước sôi lửa bỏng cô bắt bổn hệ thống đi kể truyện cười cho cô nghe hả? Còn nói cái gì mà không kể liền không làm nhiệm vụ nữa? Bổn hệ thống là người quản lý kiêm luôn bảo mẫu của cô từ bao giờ thế?

"Ta muốn khiếu nại..ta muốn đổi kí chủ..!!"

"Ngươi cứ vác cái xác ra khỏi thế giới này rồi tính. Đến lúc đó muốn lăn đi đâu ta liền không cản ngươi"

Tiểu Lu nhìn kí chủ nhà nó mặt hơi giãn ra, khoé mắt nhiễm chút ý cười kết hợp với bộ mặt hại nước hại dân này trông giống hệt một tiểu tinh linh trong sáng thuần khiến chưa nhiễm bụi trần...

Tiểu Lu có chút ngây người ra nhưng phút chốc nó liền tỉnh lại...trong sáng, thuần khiết cái con khỉ ấy.. Kí chủ mà trong sáng tên nó liền viết ngược lại. Cái con người ác ma này suýt chút liền lừa gạt bổn hệ thống bằng cái nhan sắc của yêu hồ đó.

"Phi.. Cô nghĩ ta không dám bỏ đi? Cô xem..kí chủ nhà người khác thì hăng say làm nhiệm vụ kiếm tích phân mà cô thì chỉ hận không thể suốt ngày ăn rồi ngủ..cô xem mình sắp thành con heo chưa? Vậy mà lúc đầu nói cái gì quyết tâm..."

"Ta cũng có nói là ta sẽ làm được đâu, ta chỉ nói chơi như vậy mà ngươi cũng tin à? Sao ngươi ngây thơ thế? Ngươi là hệ thống dởm..là hàng fake hay là hệ thống chưa được cập nhật nên lỗi thời đến mức IQ âm vô cực rồi? Chậc..chậc"

Tiểu Lu nhìn bản mặt cà khịa gợi đòn của Tử Lăng Khuynh,thoáng chốc mặt đều đen sì như đáy nồi....

Ông nội nhà cô,...cô mới dởm, cả nhà cô mới dởm. Lần thứ n nói nó là hàng fake không thấy có lỗi với lương tâm khi làm đại bảo bối như nó tổn thương à? Nó cũng biết đau lòng chứ..

Tử Lăng Khuynh như nhìn thấu cái suy nghĩ cỏn con trong đầu Tiểu Lu liền cười khanh khách nói "Lương tâm chó gặm của bổn công chúa ngươi nghĩ có thể trông chờ được sao?"

"..." Tiểu Lu trực tiếp nghẹn họng, nó nhịn một bụng ấm ức vào trong lòng, giận dỗi trực tiếp biến mất luôn.

Tử Lăng Khuynh mặc kệ cái đồ hệ thống thần kinh nhà mình, nàng còn có nghĩa vụ to lớn phải làm...đó chính là tìm được đám người Florence để xem drama tiếp..

"Ting" [Kích phát nhiệm vụ ẩn giấu: Nữ phụ yếu ớt]

"..." cái ông bà già nhà nó.. Nữ phụ yếu ớt? Cái quỷ gì? Từ nơi nào lòi ra nhiệm vụ ẩn giấu rồi?

[Nhiệm vụ ẩn giấu bắt buộc phải hoàn thành nếu không kí chủ sẽ bị mạt sát. Mục tiêu nhiệm vụ:nữ phụ Florence]

"..." ngoạ tào...cái này là chắc chắn cái cục than chết bầm kia trả thù nàng đây mà... Nhiệm vụ ẩn giấu ở thế giới thứ nhất mới có lần, đây là lần thứ . Cmn, nhiệm vụ chính còn chưa xong thì nhiệm vụ ẩn giấu làm cái rắm ấy.

Bổn công chúa muốn tăng lương, bổn công chúa muốn bỏ nghề... Ngày một khó khăn như này ta muốn đổi nghề!!!

[Kí chủ bắt buộc phải làm nhiệm vụ ẩn giấu nếu không sẽ bị mạt sát]

[Nhiệm vụ ẩn giấu là do hệ thống dựa theo tình huống đưa ra. Hoàn thành nhiệm vụ ẩn giấu sẽ nhận được tích phân và điểm thuộc tính]

Vẫn là giọng nói lạnh lẽo của máy móc chứ không phải là Tiểu Lu lên tiếng như bình thường. Tử Lăng Khuynh không quan tâm lắm, nàng hiện tại đang nghĩ nữ phụ yếu ớt là cái trò hề gì nữa? Florence mà yếu ớt á? Định lừa cẩu à? Này là muốn nàng bảo vệ cô ta?

Thật là vãi luôn.. Cô ta còn đang hận nàng thấu xương, muốn băm nàng ra ngàn mảnh để hầm cháo mà nàng còn phải đi bảo vệ cô ta? Lý lẽ ở đâu? Công bằng ở đâu chứ?

Rầm, rầm rầm...uỳnh

Tử Lăng Khuynh:"..."

Phía xa xa là đám năm người đó đang chạy bán sống bán chết, đằng sau bọn họ là một con chó? À..ngươi có thấy chó có vảy màu xanh dương bao giờ chưa? Ngươi có thấy chó có sừng và cánh nhỏ như rồng bao giờ chưa? Ngươi có thấy chó nào dưới chân là chiếc vòng như vòng bay qua bay lại của Na Tra lập loè ánh lửa không?

Chắc chắn là không..bởi cái thứ đó..cmn là quái vật chứ đừng đùa!! Tuyệt đối không phải chó đâu...

"Gâu...uông..uông..gâu"

Tử Lăng Khuynh: "..."

Nàng nhìn con vật đó sủa lên tiếng mà khoé môi giật giật. Chó thật hả? Vả mặt cũng nhanh quá ha...

Đây là thế giới huyền huyễn ma pháp lung tung các thứ... Ngươi đừng hỏi là tam quan mình có chuẩn hay không bởi thiên đạo có thể vẽ ra bất cứ cái hình dạng kì quái gì...

Việc quan trọng bây giờ là...chạy..chạy..chạy thôi, không chạy đứng đó để ăn quái vật này thịt à?

Tử Lăng Khuynh vừa ngó thấy bóng dáng họ đã đến hơi gần chút liền co giò chạy bán sống bán chết, cơ hồ là vắt chân lên cổ mà chạy.

Tiểu Lu: "..." hình tượng thanh cao, soái khí của cô đâu? Hãy mau quay lại bảo vệ nữ phụ yếu ớt đi chứ...

"Còn quản hình tượng cái shit ấy, sắp chết đến nơi rồi còn hình tượng, còn nữ phụ gì nữa. Dẹp đi, ta vẫn muốn sống lâu thêm mấy ngày. Vả lại ai bảo bọn họ tự dưng chọc vào con quái vật đó chứ. Hoạ do bọn họ thì tự mà gánh. Bổn công chúa cũng đâu có trâu bò đến mức gánh nổi"

Đám người đó thấy Tử Lăng Khuynh tăng tốc liền cũng nhanh chóng bám theo, con quái đản đó cũng bám theo không rời.

Tử Lăng Khunh: "..." cut cut cut, các ngươi đây là muốn giết ta hả?

Nàng đang chạy như điên thì chân bỗng phanh gấp lại thế nhưng cả ngươi vẫn nghiêng về phía trước mấy bước...

Phía trước là bờ vực sâu hun hút không thấy đáy...một mảnh đen ngòm âm u, hơn nữa còn phảng phất tử khí...

Thôi xong, đường cùng rồi...

Đám người kia thấy Tử Lăng Khuynh ngẩn ngơ đứng đó cũng vội vàng dừng lại theo. Con quái thú giống con chó trừng đôi mắt đỏ sậm đang long lên sòng sọc nhìn bọn họ. Nó gầm những tiếng chói tai đầy tức giận.

"..."

"Câm miệng, gầm như thế có làm ngươi oai phong hơn không? Gầm cái con khỉ, khoá cái mõm lại, ồn ào như vậy là sẽ nhanh xuống đài lĩnh cơm hộp đấy có biết không?"

Đám người: "..." cô ta điên rồi à? Nói chuyện với một con mãnh thú thì nó hiểu cái gì chứ? Còn khoa trương đến mức giảng đạo lý cho nó.. Chẳng lẽ sợ quá nên phát điên?

Chỉ có Florence là nhìn Tử Lăng Khuynh với ánh mắt hết sức khác thường. Mấy lần gặp mặt trước Ninh Nguyệt cũng hung bạo không sợ chết như vậy nhưng lần này gặp lại cô ta cứ thấy quái quái... Cảm thấy Ninh Nguyệt như lại được bao phủ thêm một tầng hắc ám nữa là sao nhỉ?

Florence nghĩ đến một khả năng mà sắc mặt đều trầm xuống, tay nắm chặt thành quyền, sát khí không hề kiêng dè nổi lên cuồn cuộn.

Tử Lăng Khuynh: "..." nàng cái gì cũng chưa làm. Florence nhìn nàng như vậy là có ý gì? Muốn giết nàng để đỡ ngứa mắt à?

Một bên mãnh thú đó bất chợt há cái miệng rộng ngoác đỏ như máu của nó phun ra một ngọn lửa lớn lao đến phía đám người kia

Mãnh thú không thèm để ý đến Tử Lăng Khuynh, nó chỉ chăm chăm tấn công năm người kia, đôi mắt của nó toát lên sự phẫn nộ cực điểm.

Năm người đó chật vật mới thoát được đòn công kích. Nhất thời ánh sáng ma pháp lập tức bay ra từ tay của đám người đó.

Tử Lăng Khuynh nhàn nhã đứng dựa lưng vào gốc cây gần đó như đang xem phim huyền huyễn hình ảnh chân thực sắc nét đến từng cái nhìn trước mắt.

Fiona thấy vậy tức giận gào lớn "Ninh Nguyệt.. Cô còn đứng đó làm gì? Không mau lại giúp bọn ta"

Tử Lăng Khuynh vẫn mặc kệ bỏ ngoài tai sự gắt hỏng của Fiona, nàng thậm chí còn bảo Tiểu Lu cung cấp cho chiếc bánh hạt dẻ rồi ăn ngon lành

"Ninh Nguyệt...cô tính thấy chết mà không cứu? Cô độc ác tới vậy?"

"Ta chính là thấy chết mà không cứu đấy, sao nào.. Không phục thì tới đây đánh một trận đi!"

Đám người đó ôm một bụng tức giận tiếp tục dốc sức đánh con mãnh thú quái dị đó. Thế nhưng tuyệt nhiên không thể làm suy chuyển dù chỉ một cọng lông của mãnh thú.

Con mãnh thú kì dị đó tru lên một tiếng như sói, nó bổ nhào đến chỗ Florence bằng tốc độ ánh sáng. Ngọn lửa nóng phừng phực bốc ra dù ở cự ly m như Tử Lăng Khuynh vẫn cảm thấy có chút khô rát khó chịu.

Đám người đó như thịt đặt trên lò nướng. Đặc biệt là Florence, quần áo của cô ta đang có dấu hiệu bốc cháy, tóc đã có sợi bị xém đi.

Ngay ở thời khắc mấu chốt Tử Lăng Khuynh đã nhanh chóng lia thanh chủy thủ trong tay hướng tới con mãnh thú đâm mạnh.

Con mãnh thú vì né tránh lưỡi chủy thủ sắc bén liền phải lăn người đi một chỗ. Mục tiêu là Florence cũng phải bỏ dở. Tử Lăng Khuynh tựa tiếu phi tiếu nhìn bọn họ chật vật chạy lại chỗ mình.

Chậc chậc...

"Có phải các ngươi lấy thứ gì của nó không?"

"Thứ...thứ gì chứ?"

"Lấy thì trả cho nó, các ngươi muốn chết thì cứ giữ lấy. Bổn công chúa cũng bó tay không cứu nổi các ngươi đâu!"

Florence vẫn cắn cắn môi không chịu thừa nhận. Đám người đó cũng lắc đầu nguầy nguậy. Florence bất chợt nhìn vào đôi mắt xanh sáng rực như muôn vạn vì sao của Tử Lăng Khuynh liền chột dạ. Rất đẹp, rất ôn nhu nhưng sao cô ta thấy lại chỉ có một mảnh đen u ám không có sự sống, đến cả hình bóng của cô ta cũng không phản chiếu vào trong đáy mắt nàng dù chỉ một chút.

Florence chưa bao giờ cảm thấy mình nhỏ bé như lúc này. Nhất là khi đứng trước nữ nhân trong sáng thánh khiết giống tinh linh kia. Cô ta chẳng qua chỉ là một con kiến trong mắt nàng mà thôi, không đáng để nàng lưu tâm dù chỉ một chút.

Đáy lòng Florence trào lên hận ý. Nhưng trước tình thế nguy cấp trước mặt không có cách nào liền phải lôi ra một quả trứng nhỏ màu vàng nhạt điểm vài đốm đen kì dị.

"Là bọn ta lấy từ chỗ con mãnh thú kia"

Mãnh thú nhìn thấy quả trứng liền điên cuồng hơn chuẩn bị tấn công bọn họ...

"Này, trứng của ngươi.. Cầm lấy rồi tránh xa bọn ta ra chút đi!!!"

Tử Lăng Khuynh ném quả trứng đó cho con mãnh thú, nó hốt hoảng vội nhẹ nhàng đỡ lấy quả trừng rồi ấp vào lòng như trân bảo. Đoạn, nó lườm nàng một cái rồi quay đuôi đi về hướng ngược lại

Tử Lăng Khuynh: "..." lườm? Lườm cái beep. Có tin ta chọc mù mắt cho nhà ngươi ra không? Xấu như thế doạ chết bổn bảo bảo rồi!!

Tiểu Lu : "..." kí chủ...cô có thể không thần kinh không?

"Không thể!!! Thần kinh chính là nghề của bổn công chúa!!"

Tiểu Lu tỏ vẻ nó đã không còn hy vọng gì ở vị kí chủ đáng mến này nữa rồi. Miễn là nàng chăm chỉ làm nhiệm vụ thì nàng muốn lên trời hay làm gì nó đều không nhúng tay vào nữa.

"Ninh Nguyệt, cô tại sao lúc nãy không cứu chúng tôi?"

Fiona bắt đầu chống nạnh chất vấn nàng, trong mắt cô ta dâng lên ghen ghét cùng hận ý lan tràn, chính vì vậy mà giọng điệu lại càng chanh chua hơn.

"Tại sao ta phải cứu các người? Ở đâu có cái quy tắc là nhất định phải cứu người chứ? Các người là cha ta? Là mẹ ta? Hay là ông nội ta mà bắt ta cứu chứ?"

"Cô... Cô còn có nhân tính hay không hả? Thấy chết không cứu...đây là đạo lý mà cô đã học hay sao? Đường đường là một công chúa mà lại bỏ mặc đồng môn.."

"Đừng có nói đạo lý với bổn công chúa. Đạo lý của ta chính là ta đẹp thì ta có quyền, không phục thì đẹp hơn ta đi rồi nói chuyện. Bổn công chúa cũng đâu phải loại dối trá như các người, không chú trọng mấy cái đó đâu. Còn nữa, nếu ta không có nhân tính thì chắc các ngươi còn đứng được ở đây!"

Fiona bị nói đến mức nghẹn họng, mặt đỏ lên như gà chọi, ngực phập phồng như sắp không thở nổi. Cô ta tức giận nhưng không dám làm gì Tử Lăng Khuynh nên chỉ có thể dùng sức dậm chân xuống đất để xả giận.

Florence và người còn lại đều thông minh hơn Fiona, tuy có chút bất mãn nhưng đều chọn nín nhịn vào trong lòng. Đúng là lúc nãy không có nàng bọn họ liền thành thịt nướng luôn rồi.

Tử Lăng Khuynh phiền chán xoay người, đúng là ôm rơm rặm bụng mà. Nàng đáng lẽ ra nên đá đám người này đi xa chút thì sẽ không nhận được cái gì mà nhiệm vụ ẩn giấu chết tiệt kia. Bây giờ nói nàng theo sát bảo vệ Florence... Phi, tính để nàng làm bia đỡ đạn thay cô ta đi chết à? Chỉ số thông minh của nữ phụ luôn âm vô cực, lúc nào cũng sẵn sàng đi tìm chết, chẳng lẽ bản cô nương còn phải đi chết cùng cô ta?

Mà nghĩ cũng lạ, lâu rồi không gặp nữ chính Erica, không biết nữ chính đại nhân bốc hơi đi đâu rồi nữa... Hình như lần lịch luyện này Erica cũng không có tham gia thì phải...

Hmm, nữ chính lần này có chút thú vị... Cũng không phải dạng lục trà biểu hay bạch liên hoa, cũng không phải tâm địa độc ác, tâm lý méo mó vặn vẹo. Erica tính ra vẫn bình thường nhất trong đám nữ chính mà nàng từng gặp qua ở mấy vị diện trước.

A...kể cũng lạ, ở vị diện thứ nhất nàng gặp boss phản diện là Kỳ Vân Hiên, cho đến tận vị diện này cũng chưa có gặp thêm boss phản diện nào mà chỉ gặp mấy cái nữ phụ, nam phụ pháo hôi mà thôi. Có khi nào lần này vị diện phép thuật đảo điên này nàng sẽ lần nữa gặp boss phản diện đại nhân không nhỉ?

Tử Lăng Khuynh vu vơ đoán liều nhưng nàng không biết là mình đoán đúng rồi. Chỉ là boss phản diện của thế giới này vẫn chưa xuất hiện. Tư liệu mà hệ thống đưa cũng chỉ có những việc xoay quanh đến nguyên chủ và một số thông tin chủ chốt của thế giới chứ không hề liên quan đến vị Boss phản diện kia.

Mà trong lúc đó Tiểu Lu đã âm thầm cho nàng lên đơn..vị diện sau nó nhất định tìm cho nàng một gương mặt chỉ khả ái chút thôi chứ khuôn mặt đẹp quá kết hợp cùng dữ liệu của kí chủ nó thì nghịch thiên át cả nữ chính mất. Như vậy thiên đạo chỉ sợ sẽ vả chết nó.

Tử Lăng Khuynh cả người tràn đầy sát khí lầm lì đi theo Florence, cô ta đi đâu nàng liền đi theo. Có lẽ ánh mắt của Tử Lăng Khuynh quá mức áp bách doạ cho Florence nhảy dựng. Trong đầu cô ta đã nghĩ ra cái tình huống mà Tử Lăng Khuynh có thể giết chết cô ta.

Ánh mắt đối với Tử Lăng Khuynh cũng cảnh giác hơn vạn phần!!

Tử Lăng Khuynh: "..."

Nàng thực sự rất vô tội nha, ai làm gì cô ta đâu chứ. Là cô ta tự bổ não ra thành cái dạng gì ai mà biết được... Đúng là mạch não của đám người này đều loạn hết rồi. Nàng chỉ đơn giản là muốn bảo vệ Florence thôi mà, có cần làm quá lên vậy không?

Tiểu Lu: "..." cô nhìn xem dáng vẻ hung thần ác sát của cô có giống là bảo vệ hay là muốn ăn tươi nuốt sống người ta đến nơi? Người ta còn chưa xách dép mà chạy là may rồi đấy.

.

.

Đám người Tử Lăng Khuynh vẫn đứng ở gần bờ vực kia...

Sột soat

Từ phía lùm cây đối diện chợt vang lên tiếng động, không lớn không nhỏ nhưng đủ khiến mấy người đều căng mình lên cảnh giác...

Lùm cây đột ngột tách ra...một thân ảnh vụt lao tới..nhanh đến mức chỉ còn lại tàn ảnh. Tử Lăng Khuynh phản ứng cũng không chậm, nàng nắm lấy cổ áo của Florence quăng sang một bên, thân mình cũng lăn ra né đòn của vật vừa tấn công nàng.

Cả đám người tinh thần hoảng hốt, chân tay đều mềm nhũn như bún khi nhìn thấy vật thể vừa công kích bọn họ.

Một con rồng!!! Đúng...chính xác là một con rồng. Gớm ghiếc hơn là một nửa thân trên của nó đều bị thối rữa đến mức da và thịt đều treo lủng lẳng trên người...thậm chí là còn rơi xuống đất bốc mùi hôi thối không chịu nổi.

Tử Lăng Khuynh vẫn bình tĩnh nhìn con rồng không một điểm sợ hãi nhưng trong người nàng đều cảm thấy không khoẻ, dạ dày cuộn lên đầy khó chịu.

Ta nhổ!!! Cái thứ này là cái đồ chơi nát gì mà lại để nghênh ngang ra ngoài chọc người như vây? Có biết là rất đáng sợ không? Doạ chết bổn bảo bảo rồi các ngươi có đền nổi tiền không chứ. Đúng là một lũ thiểu năng!

Con rồng gầm lên một tiếng... Âm thanh chói tai dội thẳng vào thính giác.. đến mức mà tai Tử Lăng Khuynh đều thấy ù đi không nghe rõ, cơ hồ chính là muốn thủng màng nhĩ mẹ luôn.

Mà trong nhóm đã có một nam sinh máu chảy tràn ra từ trong tai, được một lúc thì cậu ta không còn hơi thở nữa... Chết!!! Phải, thực sự là chết!!!

Truyện Chữ Hay