Sáng sớm ngày hôm sau Adonis đã dẫn người đến cung điện của nàng
Tử Lăng Khuynh uể oải bò dậy thay quần áo rồi đến trước mặt hắn khẽ nhún người chào " Cha.."
Adonis kéo tay nàng, bế nàng đặt lên đùi, ôn nhu mà đeo vào tay nàng một chiếc vòng tay màu hoa tử đằng làm bằng thứ đá quý tuyệt đẹp
" Chiếc vòng tay này là bùa hộ mệnh ta cho con..Giữ cẩn thận!! Chút nữa ta sẽ nói người đưa con đến Học Viện Hoàng Gia..Ở đó học hỏi cho tốt!!"
Tử Lăng Khuynh lắc lắc tay nhanh nhẹn nhảy khỏi người Adonis xuống dưới đất
" Con biết rồi. Cảm ơn người!!"
" Nguyệt nhi...con có muốn biết mẫu phi của mình là ai không?"
Adonis đột nhiên trầm mặc hỏi. Tử Lăng Khuynh trố mắt ngạc nhiên, nàng còn tưởng mình nghe lầm nhưng hắn tiếp tục nhắc lại " Con có muốn gặp mẫu phi của mình không?"
" Đương nhiên rất muốn!!" Nàng trong lòng vui muốn chết, còn chưa phải tìm hiểu gì thì Adonis đã tự động nói ra như vậy. Này là cơ hội quá tốt đi!!
Tiểu Lu ngồi trên vai nàng liếm nhẹ móng vuốt, nó nghi ngờ quan sát nam nhân trước mặt..Chủ thần nói nó phải cẩn thận với bất cứ nam nhân nào đến gần Tử Lăng Khuynh bởi rất có thể đó chính là hắn
Tên hoàng đế này cũng có chút kì lạ..Trong nguyên thế giới không hề xảy ra chuyện này...Nó phải cảnh giác hơn mới được!!
" Ta dẫn con đi gặp mẫu phi!"
Adonis tiếp tục bế nàng lên tay, hắn không cho phép bất cứ ai đi cùng mình...Adonis đưa nàng vào cung điện của hắn tiến tới phòng ngủ
Hắn đứng trước kệ sách trong phòng đưa tay gõ gõ một tiết tấu kì lạ..Kệ sách liền nặng nề lui ra để lộ một cánh cửa gỗ có khoá chặt
Adonis lấy từ túi áo ra một chiếc chìa khoá bằng vàng nhỏ. Hắn vừa mở cửa..bên trong, một mùi hương dịu nhẹ thoang thoảng đã bay ra ngoài
Tử Lăng Khuynh chăm chú nhìn, đằng sau cánh cửa giống như một thế giới thu nhỏ vậy...Có cây, có hoa, có cả ánh sáng như ánh nắng mặt trời nữa...
" Ngạc nhiên đúng không? Nơi đây là năm đó mẫu phi con đã dùng ma pháp của mình xây dựng nên đấy..."
Adonis nói đến mẫu phi của nguyên chủ đều hết sức trân trọng dịu dàng..một mặt mà chưa bao giờ thấy được ở hắn.
Adonis bế Tử Lăng Khuynh đến một khoảng đất trồng toàn hoa tử đằng tím, trên đầu còn có cây cổ thụ tạo bóng râm
Ở giữa những cây hoa tử đằng ấy là một chiếc quan tài bằng thủy tinh, bên trong có một cô gái hết sức xinh đẹp mặc bộ váy màu tím của hoa tử đằng
Cô ấy có mái tóc đen dài đến đầu gối mượt mà phủ lên vai, đôi lông mi dài cong vút như cánh bướm, đôi môi anh đào nhỏ nhắn, làn da trắng nõn như mỡ đông.. Cô ấy thực sự đẹp như một con búp bê sứ được tỉ mỉ trau chuốt làm ra vậy!
Nhìn kĩ mới thấy khuôn mặt của nguyên chủ giống với cô ấy đến - phần...Chỉ có đôi mắt và mái tóc là của Adonis mà thôi
" Mẫu phi của con tên Ninh Tử Dương...Cô ấy là người Trung Đông..." Adonis dừng một chút rồi ngồi xuống bên cạnh chiếc quan tài thủy tinh đó khẽ vuốt nhẹ lên nó nói tiếp
" Ta gặp mẫu phi của con trong một lần đi săn. Lúc đó cô ấy giống y chang con vậy, ngây thơ ngọt ngào giống như một bông hoa nhỏ vừa chớm nở. Chính lúc ấy ta đã biết mình phải lòng người con gái có nụ cười đẹp như ánh dương đó rồi.. Ta và cô ấy quen nhau rồi yêu nhau, ta cưới cô ấy làm hoàng hậu nhưng lúc đó ta vẫn chỉ là một thiếu niên chưa đủ sức mạnh để bảo vệ người ta thương..
Đám lão thần đã ép ta lập phi, rồi ép ta giáng cô ấy xuống làm phi lập người khác lên làm hậu. Nếu ta không làm theo thì bọn họ sẽ giết chết cô ấy
Ta như một con rối bị điều khiển bởi đám người đó. A Tử của ta rất đau lòng, cô ấy khóc rất nhiều nhưng ta chưa có thực quyền để bảo vệ cô ấy.
Thế rồi cô ấy mang thai con, sinh con ra..cô ấy đặt tên con là Jocasta..có nghĩa là mặt trăng sáng ngời.. Còn ta gọi con là Ninh Nguyệt.... Ha..cho đến cuối cùng là ta đã không bảo vệ nổi hai mẹ con con
A Tử bị đám người đó dùng ma pháp đánh đến chỉ còn hơi thở ngay khi vừa sinh con được tuần !!!
Ta khi ấy đau khổ vô cùng, ta tìm mọi cách để cứu sống cô ấy nhưng vô dụng..Ta đưa cô ấy vào đây mong chờ đến một ngày cô ấy tỉnh lại
Ta đã cố gắng trở thành người mạnh nhất, nắm quyền khuynh đảo thế cục, ta giết người đã hại cô ấy. Giết những phi tử đã chèn ép cô ấy, giết cả hoàng hậu đã từng khiến cô ấy bị thương..Ta như một con thú hoang cắn xé tất cả như một cách để gặm nhấm bi thương
Tử Lăng Khuynh trầm lặng nghe Adonis kể lại, dáng vẻ lúc này của hắn yếu đuối vô cùng..rất cô độc, rất lạnh lẽo....Hoá ra vị hoàng đế ác ma này cũng có một mặt như vậy!!
Adonis cười gượng lấy tay xoa đầu Tử Lăng Khuynh " Nguyệt nhi, con hãy nhớ, con là đứa con duy nhất của ta..Sau này cũng chính là nữ vương tương lai của đế quốc Devlin... Tất cả những hoàng tử công chúa kia đều không phải hài tử của ta. Ta chưa một lần phản bội lại mẫu phi của con!! Con chỉ cần biết vậy là đủ rồi! "
Tử Lăng Khuynh : _ không phải con ngươi thì là con ai? Được nhặt hết sao?
" Ta nhất định sẽ chờ mẫu phi con tỉnh dậy, chỉ cần tìm được người có ma pháp hắc ám và ma pháp ánh sáng...ta sẽ có thể khiến cho mẫu phi con tỉnh dậy!! Còn nữa, Nguyệt nhi, cho dù con không có thiên phú về ma pháp nhưng con không phải là phế vật! Ta đưa con đến học viện là để con rèn luyện khả năng của mình.. Con gái của ta không cho phép yếu đuối!"
Khoé mắt Tử Lăng Khuynh ửng đỏ, nước mắt ào ạt chảy ra ướt đẫm cả khuôn mặt, thân thể bé nhỏ nhào lại ôm chặt lấy Adonis nghẹn ngào kêu một tiếng "Chaaaa..."
Thực sự mà nói đây chính là cảm xúc của thân thể này..Của Ninh Nguyệt chứ không phải của nàng..Cô bé có chút buồn nhưng nhiều hơn là sự hạnh phúc khi tìm ra được sự thật về mẫu phi
Một tiếng cha vang lên tựa như một tảng đá lớn rơi xuống mặt hồ yên tĩnh.. Trong khoảnh khắc ấy cảm xúc đều vỡ oà ra chi phối tứ chi của Adonis, hắn ghì chặt thân thể bé nhỏ vào lòng. Khoé mắt có chút cay
" Nguyệt nhi, con gái bé bỏng của ta..."
.
" Chậc..chậc..không ngờ Khuynh Khuynh nhà ta lại có bản lĩnh như vậy đấy...Chưa gì đã làm cho Adonis nói ra sư thật rồi..Haiz..nhưng dù sao cũng chúc mừng cô, nhiệm vụ đã hoàn thành. Cô cần phải sống sót nữa là xong rồi!"
Tiểu Lu tặc lưỡi ngồi trên vai Tử Lăng Khuynh thở dài...Mọi chuyện sao cứ dính đến kí chủ của nó là lệch quỹ đạo hết vậy nhỉ? Kí chủ nhà nó chẳng lẽ có Buff rồi?
.
Tử Lăng Khuynh được Adonis phái người đưa đến Học Viện Hoàng Gia bằng xe ngựa, đi theo nàng còn có kị sĩ trong đám kị sĩ trung thành của Adonis bảo vệ nàng / giờ
Đứng trước một dãy bậc thang dài tít tắp mù khơi Tử Lăng Khuynh ngao ngán muốn chết... Nhiều như này bò lên đến bao giờ mới xong chứ?
Nàng nhìn hai kị sĩ đứng bên cạnh liền nảy ra một ý... Nàng chọt chọt tay vào người một kị sĩ
" Này, ngươi vác ta lên đi..."
Kị sĩ :"..."
" Công chúa, mấy bậc thang này người bắt buộc phải đi lên rồi. Chúng thần không thể giúp được, quy tắc của Học Viện người muốn vào học nhất định phải đi hết được bậc thang mới có tư cách vào Học Viện"
Tử Lăng Khuynh: TvT tha đi... Dài thế này đến bao giờ đi đến nơi..Ta lười lắm có được không? Thà đi ngủ một giấc còn khoẻ hơn!
Hai kị sĩ bên cạnh ánh mắt sắc bén phỏng chừng nàng không đi là sẽ báo cáo với Adonis vậy.
Tử Lăng Khuynh nuốt nước mắt vào lòng cắn môi trèo lên...
Nhưng mà...vấn đề ở chỗ nàng cứ trèo được bậc là ngồi nghỉ hết phút gặm bánh kẹo
Hai kị sĩ nhỏ: "..." bánh kẹo ở đâu mà lắm vậy? Đi thế này thì bao giờ mới đến nơi? Vả lại đây là thử thách mà sao tiểu công chúa có vẻ thảnh thơi như thế?
Tử Lăng Khuynh bò gần đến nơi cũng là buổi trưa luôn rồi..Tốc độ của nàng càng ngày càng chậm muốn bằng con rùa luôn
Nàng trong lòng âm thầm chửi thề " Mẹ kiếp, sao càng đi lên chân càng nhũn ra, áp lực vô hình như muốn đè bẹp nàng xuống dưới đất..Cái thân thể này nếu không phải trải qua cải tạo của nàng chắc giờ nát bét mất..."
Tiểu Lu ngồi trên vai nàng, một tay nó cầm chiếc bạnh bỏ vào miệng, một tay túm lấy mấy sợi tóc lưa thưa bên tai nàng
" Khuynh Khuynh ơi, cô đi nhanh chút có được không? Từ sáng tới giờ cô ăn hết sạch bánh chúng ta mang theo luôn rồi..còn đúng chiếc nữa, nếu mà không đi nhanh thì sẽ không còn đồ để gặm nữa đâu.."
Tử Lăng Khuynh vừa nghe thấy sắp hết bánh tức thì đứng bật dậy, vươn vai một cái rồi dùng hết tốc lực chạy như điên lên trên
Hai kị sĩ : "..."
Hai bọn họ cũng phải dùng hết sức chạy lên theo sau nàng, vừa chạy vừa thở như sắp chết đến nơi rồi..Mẹ nó, bà cô này ăn gì chạy nhanh thế? Lúc đầu thì như rùa, bây giờ thì như tên lửa...
Tử Lăng Khuynh chạy lên đến nơi chân đều muốn rời khỏi thân thể, mặt đỏ bừng, máu dồn lên não luôn... Nàng chống hai tay vào đầu gối để không ngồi bệt luôn xuống dưới đất
Ngẩng đầu lên nhìn tấm bảng học viên to đùng trước mặt cùng một nam nhân, một nữ nhân mặc quần áo lão sư của học viện đứng đó sắp mất hết kiên nhẫn
Hai người này vừa nhìn thấy nàng như nhìn thấy chúa cứu thế. Bọn họ đứng đây được nửa ngày rồi, cuối cùng tiểu tổ tông này cũng lên tới nơi...
Thế nhưng nếu để bọn họ biết nếu không phải bánh của Tử Lăng Khuynh sắp hết thì bọn họ chắc đứng đến tối luôn !!
" Công chúa, bệ hạ nói chúng ta ra đón người! Ta là Edana lão sư dạy thần chú còn đây là Finn lão sư dạy ma pháp ở Học Viện... Hiện tại công chúa đi theo chúng ta làm thủ tục nhập học luôn không cần phải kiểm tra thiên phú!"
Edana dịu dàng nói với nàng không một chút tức giận, bên cạnh Finn tuy mặt lạnh lẽo nhưng hành động lại rất vui vẻ tiếp đón không có khinh thường Tử Lăng Khuynh là phế vật.
" Đợi đã..."
" Công chúa còn gì sai bảo?" Edana nhìn mặt nàng ngưng trọng, thần sắc gấp gáp liền cũng muốn hoảng theo luôn
" Các ngươi có bánh kẹo gì không? "
" C..có..."
" Cho ta đi, đói sắp chết rồi đây!!"
Edana : ಠ_ಠ
Finn: ಠ_ಠ
Finn mặt có chút không giữ nổi vẻ lạnh lùng, khoé môi hắn giật giật lôi từ túi áo ra đưa cho Tử Lăng Khuynh hết số kẹo hắn có
Tử Lăng Khuynh vui vẻ cầm lấy rồi vẫy tay hai người bọn họ tỏ ý bảo đi tiếp đi.
Cả một đoạn đường đi đăng kí học đến khi xếp phòng đều hết sức thuận lợi.. Tử Lăng Khuynh đã được Adonis chỉ đạo đến nên tất nhiên không thể đối xử tệ với nàng. Nàng được ở căn phòng dành cho học viên tốt nhất. Hơn nữa lại chỉ là phòng đơn..Ở một mình hết sức dễ chịu.
Tử Lăng Khuynh vừa mới ngồi xuống giường chưa đầy một phút thì bên ngoài cửa đã vang lên tiếng đập cửa cùng tiếng ồn ào khó chịu
Nàng bực mình đứng dậy vừa mở cửa ra còn chưa nhìn rõ ai với ai thì đã phải nhanh chóng lộn người tránh một đòn tấn công rồi
Lau lau khoé môi Tử Lăng Khuynh đứng thẳng người nhìn đám nam nữ sinh trước mặt...Bọn họ hơi chột dạ khi thấy ánh mắt sắc bén như dao của nàng nhưng cũng chỉ cười haha không thèm để ý đến
Một nữ nhân trang điểm loè loẹt bước lên, tay cô ta sơn màu đỏ chói nhìn không hiểu sao thấy gay mắt cực kì
Cô ta cười ác độc nâng cằm Tử Lăng Khuynh lên cơ hồ như muốn dùng lực bóp nát luôn..một tay còn lại chọt chọt trán nàng
" Phế vật, cho dù ngươi được hoàng thượng đưa đến đây học thì sao? Cho dù ngươi đổi tên thành cái tên kì quái Ninh Nguyệt thì sao? Vẫn không thể xoá đi cái danh hiệu công chúa phế vật của ngươi...Haha..."
" Đúng đó, tỷ Brenna nói không sai. Phế vật vẫn chỉ là phế vật lại còn dám nhìn chúng ta bằng ánh mắt ấy...hình như là chưa dạy dỗ ngươi đủ tốt sao?"
Một nữ nhân khác tiếp tục lên dí đầu Tử Lăng Khuynh một cái nghiêng người đi..
Tiểu Lu ngồi trên vai nàng run cầm cập như mèo sắp bị cắt tiết vậy...Xong đời rồi mấy cô, nhanh chạy aaaaa..Nó ngửi thấy mùi sát khí nồng nặc tỏa ra từ người Khuynh Khuynh của nó rồi...Lạnh lẽo muốn đông cứng bổn bảo bảo luôn
Rắc.....
"Aaaaaaaaa..."
Cùng một lúc hai âm thanh không hề dễ nghe chút nào vang lên. Tử Lăng Khuynh ngọt ngào cười nhưng là nụ cười của ác ma..Nàng tay càng dùng lực mạnh hơn một phát bẻ gãy luôn tay của nữ nhân vừa dí đầu nàng..
Đoạn tiếp tục bước tới Brenna...Cô ta cứng đờ người lại, chân thụt lùi về phía sau, đồng tử căng chặt như vỡ ra sợ hãi nhìn sự hung thần ác sát của Tử Lăng Khuynh
" Làm...Làm..gì? Ngươi..đừng qua đây, nếu ngươi dám làm gì ta sẽ...sẽ kêu lên đấy!!"
" Hửm? Kêu đi xem ai có khả năng cứu ngươi? Lúc nãy còn mạnh miệng lắm cơ mà..."
Brenna lúc này quên luôn là mình có ma pháp, thân thể co rụt lại một góc... Khí lạnh trên người nàng toả ra càng lúc càng mạnh, lạnh đến thấu xương.... Nàng hơi khụy một chân xuống, tay nâng cằm cô ta lên...r..ắ.c
Tay Tử Lăng Khuynh vặn một cái cằm Brenna lệch luôn khỏi hàm...nàng giơ tay vuốt vuốt nhẹ má cô ta rồi bất chợt tát mạnh một cái
Tiếng kêu thanh thúy vang lên nhưng lại khiến người nghe muốn gai người
Phủi phủi tay đứng lên, một ánh mắt cũng không cho đám người đứng trước cửa trực tiếp ngồi xuống thành bồn hoa lôi bánh kẹo ra gặm
Đám người: "..." đánh người xong bình thản vậy sao? Không phải đáng lẽ ra nên tìm cách bịt miệng bọn họ chứ?
Brenna trực tiếp ngất xỉu luôn..phía dưới hạ thể của cô ta dòng nước bốc mùi khó chịu tràn ra...
Đám người: (O_O)
Donna vừa bị nàng bẻ tay nén đau, khuôn mặt vặn vẹo như quỷ chỉ một tay không bị làm sao vào nàng hét lớn
" Tiện nhân...học viện không cho học viên đả thương nhau, ngươi muốn bị đuổi khỏi đây?"
" Ỏ? Vậy sao? Ta có đả thương ai sao? Ta là đang tự vệ chính đáng mà..không phải các ngươi là người gây sự trước sao? Có đuổi cũng là đuổi các ngươi đó!"
Tử Lăng Khuynh bình thản vắt chéo chân ngồi ăn bánh không thèm để ý đến xung quanh.
" Các ngươi...các ngươi đúng là đồ vô dụng, thấy bọn ta bị phế vật này đả thương mà còn không xông lên bắt lấy cô ta mà đứng đó run sợ..Các người có phải đàn ông không? Một lũ ngu như bò!"
Donna tức muốn bốc cháy luôn nhưng lại không dám làm gì nàng liền quay sang đám người còn lại chửi té tát.Bọn họ đều cắn răng nín nhịn không nói gì. Ai bảo gia thế của cô ta cao hơn bọn họ, ai bảo thực lực của cô ta tốt hơn...Lão sư cũng hết mực yêu quý.. Bọn họ chỉ có thể nhịn xuống
" Có chuyện gì mà ầm ĩ như vậy?"
Một giọng nói trầm khàn vang lên...lão nhân uy nghiêm từ bên ngoài bước vào cùng với một người lúc nãy đứng trong nhóm mấy người tới bắt nạt nàng
" Ta nghe học viên này nói ở đây có người đả thương đồng học? Là ai to gan như vậy?"
" Đúng vậy, lão sư...là cô ta...là cô ta đả thương Brenna..." Donna nhìn thấy lão nhân đó như bắt được vàng liền xun xoe chạy lại kể không sót một chi tiết còn thêm mắm dặm muối đổ hết tội cho nàng
Lão nhân đó cuối cùng nhìn sang nàng, nhíu mày kêu một câu " Ninh Nguyệt? Học viên mới nhập học sáng nay? Ngươi ăn gan trời hay sao mà dám đả thương Brenna và Donna?" Đoạn ông ta quay sang chỉ thị đám người đưa Brenna đi chữa trị rồi tiếp tục gắt gỏng với nàng
" Ngươi đừng tưởng dùng thân phận công chúa mà vào được đây...Ta cũng có thể đuổi ngươi ra khỏi Học Viện...Lúc đó liền nói với bệ hạ là ngươi vi phạm quy tắc của Học Viện..."
Tử Lăng Khuynh vẫn bình thản trêu chọc Tiểu Lu rồi gặm bánh ngon lành bỏ ngoài tai những gì lão nhân đó vừa nói
" Hỗn xược, ta hôm nay nhất định phải trừng trị ngươi.."
Lão nhân đó tay đánh ra một quả cầu ma pháp màu đỏ hướng về chỗ nàng.. Tử Lăng Khuynh nhanh chóng nhảy ra chỗ khác tặc lưỡi nhìn bồn hoa đã vỡ tan tành
" Này...lão già nhà ngươi, đây là phá hoại của công đấy.."
" Ngươi..Vậy mà dám tránh?"
" Lý luận chó má gì vậy? Ngươi đánh ta, ta không tránh thì ở yên đấy cho ngươi đánh à? Ta có não tàn thiểu năng ngu ngốc như các ngươi đâu...Tốt nhất về ăn óc heo cho bổ não nhé!!"
Tử Lăng Khuynh cười cười thản nhiên đối diện lão nhân đó chọc khiến lão ta cả người bùng lên ánh sáng đỏ rực của ma pháp hệ hoả nhưng lại phải gắng gượng đè xuống
" Ninh Nguyệt, ngươi biết ngươi đánh đồng học, sỉ nhục lão sư là đáng tội gì không?"
" Ơ? Ta đánh đồng học lúc nào chứ? Có bằng chứng à? Với lại ta cũng có sỉ nhục lão đâu..Ta đang dùng lời khuyên chân thành để giúp lão mà! Lão là đang vu oan cho người tốt đấy!! Thật mất công ta giúp lão."
Đám người: "..."
Lão nhân : "..." biện hộ cho bản thân cũng thật giỏi...
Tiểu Lu liếm móng vuốt lười biếng ngáp một cái rõ to rồi nói " Haiz...luận về cãi nhau thì các ngươi đều không bằng Khuynh Khuynh nhà ta đâu.."
" Ngươi...hảo..coi như ngươi không sỉ nhục ta nhưng cũng đã đánh đồng học, ngươi còn gì để cãi? Tất cả mọi người có mặt ở đây đều làm chứng việc ngươi đánh đồng học."
" Đúng vậy đúng vậy..Ngươi còn cãi tội sẽ nặng, chi bằng nhận tội đi sẽ tốt hơn đó.."
Donna đột nhiên chen miệng vào hướng nàng khinh miệt, sự đắc ý là không dấu nổi trong ánh mắt
Tử Lăng Khuynh thở dài lắc đầu " Sao lão ăn gì mà ngu thế?Có cần ta thông não cho không?"
Lão nhân : "..." Ý gì đây? Sao lại chửi lão ta nữa rồi?
" Đám người này là đồng bọn, nhỡ đâu họ liên thủ bày mưu hãm hại ta thì sao đây? Lòng người hiểm ác lắm... Vả lại, ngươi nhìn xem, một tiểu hài tử yếu đuối mang danh phế vật như ta thì đánh nổi ai? Nói tiếng người chút đi..."
Yếu đuối cái con khỉ gió ấy.. Vừa nãy ai đánh bọn họ đến dập đầu vậy? Quỷ à?
Tử Lăng Khuynh nói đến mức khiến lão nhân đó cứng họng, lời muốn nói đều nghẹn ở cổ...
Từ ngoài cửa lại tiếp tục đi vào hai kị sĩ của nàng cùng với Viện trưởng của Học Viện
Hai kị sĩ nhỏ vừa nhìn thấy đám đông trước cửa liền âm thầm kêu không ổn, họ nhanh như chớp tốc biến đến bên cạnh nàng, nhìn nàng ° bằng ánh mắt tia lửa luôn. Tại sao bọn họ có đi một chút mà đã xảy ra chuyện rồi?
" Tiểu công chúa, người..không có chuyện gì chứ? Có bị thương ở đâu không? "
" Xin lỗi là chúng tôi thất trách để người chịu ấm ức rồi!"
Đám người xung quanh: "..." người có chuyện là bọn tôi đây này
" Sao từ nãy đến giờ lại tụ tập ở đây mà không chịu về rèn luyện đi? Các người rảnh lắm sao? "Viện trưởng nghiêm nghị đứng bên cạnh Tử Lăng Khuynh quát lớn
Cả một đám người giật bắn mình, nãy giờ không để ý đến còn có cả Viện Trưởng ở đây nữa... Bọn họ vội vàng cúi đầu chào
" Viện...viện trưởng.."
"Viện trưởng..là Ninh Nguyệt đánh đồng học nhưng bây giờ không chịu nhận..." Vị lão sư đó nhanh chóng cáo tội với Viện trưởng
" Hửm? Có chuyện như vậy thật sao?"
" Lão lừa trọc, ông lấy chứng cứ ở đâu chứ? Có khi ông đang vu oan bổn công chúa, cấu kết với đám học viên này hãm hại ta..Ta mới không phải bạo lực đến mức đánh đồng học đâu? Nhìn xem,..ta- một nữ tử yên tĩnh như hoa thế này làm gì có chuyện đánh ai bao giờ!"
Tử Lăng Khuynh đứng bên cạnh vị Viện trưởng đó lè lưỡi phản bác, ánh mắt còn hết sức cà khịa mấy người đó
Tiểu Lu âm thầm khóc thay đám người xấu số..Đúng là Khuynh Khuynh nhà ta là hoa thật..Nhưng là Bá Vương Hoa có độc aaa
" Haaha...Thú vị, rất thú vị..Không ngờ ở Học Viện lại xuất hiện một nha đầu thú vị như thế.."
Từ trên nóc nhà, một tiếng cười trầm thấp quyến rũ vang lên..Thân ảnh một nam nhân có mái tóc đỏ rực như lửa nhảy xuống đứng ngay bên cạnh Tử Lăng Khuynh... Nhan sắc của người này đúng là nghịch thiên, mắt phượng luôn toát ra tà ý, khoé môi luôn cười như có như không
" Học Viện hôm nay đúng là khiến ta mở rộng tầm mắt"
.
.
.
.
[ oà...nam nhân đó là ai vậy ta?]