《Chương 》
TÌNH THÙ LẠC LỐI: CÔNG LƯỢC TỔNG TÀI TỐI TĂM ()
Editor: Dương Gia Uy Vũ
Nghe vậy, môi mỏng của Chu Thiệu Kiêu khẽ giương lên.
Bốn mắt nhìn nhau.
Ánh mắt Vân Khuynh quỷ quyệt liếc hắn, giống như đang thăm dò.
Một bên, các phóng viên nghe được hai người đối thoại cũng trở nên hưng phấn, không dám nháy mắt lấy một cái để lưu ý phản ứng của hắn.
Dưới vô số con mắt nhìn chằm chằm.
Người đàn ông mím chặt môi, dường như là một dáng vẻ đang suy nghĩ.
Ừ?
Thấy thế, chúng truyền thông đều có chút kinh ngạc, thậm chí có bát quái thần kinh quá nhạy cảm, đã bắt đầu bổ não: Chẳng lẽ là vị này đối với Quan Vũ Phỉ…
Nhưng mà, không đợi bọn họ viết xong câu chuyện, một lát sau, Chu Thiệu Kiêu đã mở miệng ——
“… Cô ta trông như thế nào? Anh quên rồi.” Hắn nhàn nhạt nói, tuấn mi nhíu lại, thuần túy là một vẻ mặt suy nghĩ mãi không ra.
Chúng phóng viên đang bổ não đến vui vẻ: “…”
Đờ mờ, loại vả mặt và thức ăn cho chó này có thể cự tuyệt được không?
Nhưng Vân Khuynh lại nhướng mày, cười nói: “Thật không?”
“Ừ.” Chu Thiệu Kiêu nghiêm túc đáp, một tay nắm chặt tay nàng, một tay kia đột nhiên nâng lên, ngón tay thon dài điểm nhẹ lên trán Vân Khuynh.
Rõ ràng… Mang theo ý tứ cưng chiều và thân mật.
Đèn flash chớp không ngừng.
Các phóng viên vừa che ngực, vừa không ngừng chụp lấy một màn ngọt ngào này.
Tựa như chúng tinh phủng nguyệt, vây hai người ở trung tâm.
Còn tra nam tiện nữ chật vật rời đi kia, ai thèm để ý nữa chứ?
Buổi công diễn đầu tiên của Vân Khuynh kết thúc hoàn mỹ, đại chúng khen ngợi nhiệt liệt.
Nhưng đối với Chu Tuấn Vũ và Quan Vũ Phỉ vốn định tranh đoạt nổi bật mà nói, lại hoàn toàn là ác mộng.
Mặc dù sau đêm đó, quả thật bọn họ đã giành được một ít nổi bật, nhưng thu hoạch chỉ toàn là trào phúng tiến công tiêu diệt.
Cho dù lúc trước đã chuẩn bị hứng chịu “Ác danh”, nhưng chuyện tới trước mắt, hai người mới nếm được chua xót trong đó.
Càng đừng nói, "Giá trị nhan sắc" mà bọn họ vốn muốn dựa vào để tẩy trắng cũng bị so sánh tiêu cực.
… Trải qua sự nhuộm đẫm của truyền thông bát quái, chuyện Quan Vũ Phỉ “Đụng mặt” với Vân Khuynh đã nháo đến ồn ào huyên náo.
Đặc biệt là trên mạng, quần chúng ăn dưa nhạy bén nhận ra máu chó, rất nhanh đã đoán được chân tướng “Thế thân”, bắt đầu nhao nhao trào phúng.
Sjss: Đúng là có chỗ giống. Nhưng Quan Vũ Phỉ cùng lắm chỉ là phiên bản sơn trại thấp kém!
Lạp Lạp: Tra nam thấy nguyên phối hủy dung liền tìm thế thân? Hiện giờ mặt đau không? Hay cho Thiên Đạo luân hồi.
… Quả thực là một mảnh gió tanh mưa máu.
Nhưng mà nhiệt lượng vẫn chưa kết thúc: Mấy tuần sau, hai video đột nhiên điên cuồng lan tràn trên mạng.
Một là video ngày xưa Chu Tuấn Vũ cầu hôn do trợ lý truyền ra.
Trong đoạn clip, có thể thấy được Vân Khuynh có nhắc đến “Ân cứu mạng”, Chu Tuấn Vũ cũng khẳng định điểm này.
Hoàn toàn không phải “Nói không rõ” như hắn ta biện giải sau này.
Hai là chứng cứ Quan Vũ Phỉ trộm bài múa do Hiệp hội vũ đạo tung ra.
Video này ở nước ngoài đã sớm truyền ra, nhưng thẳng đến lúc này mới tiến vào Trung Quốc.
Nhìn thời gian trong video liền có thể thấy “Phương Vân Khuynh” lúc chưa gặp tai nạn nhẹ nhàng nhảy múa, tốt đẹp đến mức khiến người khác tán thưởng.
So sánh với lúc Quan Vũ Phỉ biểu diễn, có thể nói là chỉ học được tám phần.
… Hai video này được tung ra đúng lúc người qua đường đã sắp mệt mỏi đối với chuyện của hai người, ngay lập tức lửa giận của đại chúng lại bùng cháy lên.
Hơn nữa rất nhanh, lại có người của vũ đoàn Hoàng Gia biết chuyện bước ra tuyên bố: Nghiêm mắng hành vi lừa gạt của Quan Vũ Phỉ, vĩnh viễn không thu nhận!
Dư luận hoàn toàn nổ tung.
Ngẫm lại một đôi nam nữ này, một người phản bội bạn gái có ân cứu mạng với mình, một người là tiểu tam không hề biết liêm sỉ cướp đoạt tất cả của nguyên phối… Còn miệng đầy dối trá, mất mặt đến tận nước ngoài.
Quả thực không thể nhịn nổi!
Thoáng chốc, tiếng chửi rủa bao phủ Quan Vũ Phỉ và Chu Tuấn Vũ, có người thậm chí còn gọi điện thoại rồi tìm đến tận nhà ——
Trên cửa lớn chung cư, những chữ đỏ tươi “Tra tiện cút xéo” nhìn thấy mà ghê người.
Quan Vũ Phỉ quấn kín mít, lúc như ăn trộm mà tiến vào phòng, Chu Tuấn Vũ đang gọi điện thoại, nói tiếng Pháp.
“Anni, cô tiện nhân này! Vậy mà dám lừa… ”
Còn chưa nói xong, bên kia lại cười nhạo ra tiếng: “Là anh coi tôi như lốp xe dự phòng trước, anh là cái thá gì chứ… ”
Những câu chửi kiểu Pháp liên tiếp tuôn ra, Chu Tuấn Vũ bị kích thích đến cả người run rẩy, vừa định phản kích lại đã bị tiếng “Tút” ngắt điện thoại.
“Này? Này… ”
Giây lát sau, hắn ta “Phanh ——” một tiếng quăng rớt đi động, vừa ngẩng đầu, trông thấy Quan Vũ Phỉ, hai mắt càng thêm sung huyết: “Cô tới đây làm gì? Cút!”
Quan Vũ Phỉ tháo khẩu trang xuống, lại nói: “Tôi muốn chia phần, ngày hôm qua anh cung cấp tin tức về tôi cho tạp chí đúng không…”
Ánh mắt Chu Tuấn Vũ lập loè: “Cô nói bậy bạ gì đó? Tôi mà thèm coi trọng mấy đồng bạc đó à?”
“Ha.” Quan Vũ Phỉ cười lạnh: “Tiền tiết kiệm của anh còn bao nhiêu chứ? Cho rằng mình vẫn là Chu thiếu chắc?”
“Cô!” Chu Tuấn Vũ nghẹn họng, vẫn còn muốn nói cái gì —— di động lại vang lên.
Hắn ta nhanh chóng bắt máy: “Anni, đồ kỹ nữ này…”
Lại là một giọng nam vang lên: “Chu tiên sinh, ngượng ngùng, tôi luật sư của ngài, phán quyết của toà án…”
Nghe vậy, Chu Tuấn Vũ run lên, trượt tay ấn loa.
Giây tiếp theo.
Chợt nghe tiếng tự thuật cứng nhắc vang lên trong phòng: “… Bà Ninh bị phán xử bắn, Chu lão tiên sinh ở tù chung thân, ngài và Quan tiểu thư hoãn thi hành hình phạt, nhưng ngài cần thay Chu thị hoàn lại số dư nợ năm triệu…”
Khoảng tỷ VND.
Ầm ——
Nghe được tin tức quan trọng, trong nháy mắt, đôi nam nữ đều sửng sốt.
Xong rồi.
Hoàn toàn xong rồi.
Nửa ngày sau, trò chuyện xong, hai người hai mặt nhìn nhau.
Chu Tuấn Vũ cười khó coi, dịu dàng nói: “Vũ Phỉ, có một tiết mục đêm khuya muốn mời chúng ta tham dự, thù lao ba ngàn…”
Khoảng triệu VND.
Quan Vũ Phỉ nhìn gương mặt anh tuấn không hề nghèo túng kia, muốn chạy, nhưng nghĩ đến tình cảnh gian nan của mình, vẫn đáp ứng: “Được.”
Dứt lời, cô ta chỉ cảm thấy một cổ bi thương dâng lên.
Chẳng lẽ cuộc sống về sau chỉ có thể dây dưa với người này?
……
Nhưng bất luận như thế nào, Quan Vũ Phỉ và Chu Tuấn Vũ vẫn bị trói chặt vào nhau, dựa vào ác danh này, bắt đầu trà trộn vào giới giải trí.
Ngày qua ngày.
Cuối cùng, sau gần một năm, giá trị của điểm “Danh khí” này cũng hoàn toàn bị tiêu trừ sạch sẽ, hai người thu không đủ chi, thậm chí phải bán cả bất động sản duy nhất——
“Chu Tuấn Vũ! Anh tên khốn kiếp này!”
Ngày đó khi biết sắp chuyển nhà, Quan Vũ Phỉ kích động vọt tới phòng khách, chất vấn: “Anh dựa vào cái…”
Còn chưa nói xong, lại bị Chu Tuấn Vũ thô bạo đẩy ra: “Bà tám sửa mặt chết tiệt, cách tôi xa một chút!”
“Phanh ——” một tiếng.
“Anh!” Quan Vũ Phỉ ngã xuống, bị đau, cô ta đỡ lấy cái cằm méo xệch, khó khăn bò lên.
Bỗng thấy Chu Tuấn Vũ cười to ra tiếng: “Thế thân, vĩnh viễn cũng không bằng chính chủ!”
Quan Vũ Phỉ cả kinh, thuận thế nhìn lại, bắt gặp đôi nam nữ ăn ảnh trên TV.
“… Tin tức hôm nay, vũ công nổi tiếng Phương Vân Khuynh kết thúc chuyến lưu diễn viên mãn trong vòng một năm, tại buổi diễn cuối, lần nữa cùng vị hôn phu trình diễn điệu waltz. Hôn lễ đến gần, lần trước hai người lại được tiết lộ là người cầm lái phía sau màn của hai tập đoàn siêu cấp phát triển những năm gần đây ‘ Tân Sinh ’, ‘ Hoàn Vũ ’, hiện nay có thể nói là được vạn người chú mục…”
Nghe vậy, hai người đều im lặng.
Chu Tuấn Vũ trào phúng nói: “Lại chỉnh sửa, cô thật sự có thể sửa thành cô ta à? Không biết tự lượng sức mình…” Hắn ta tùy ý nhục mạ, phát tiết buồn bực.
Quan Vũ Phỉ nhìn gương mặt đáng ghê tởm của hắn ta, rốt cuộc cũng nhịn không được, bắt lấy bình rượu trên bàn trà, nhào tới…
Ngày kế, khi chủ nhà mới đến nhận phòng, lại thấy được ——
Hai người mang danh tiếng xấu, nằm giữa vũng máu.
Sau điều tra, nhà gái là bị bóp chết, nhà trai là trúng độc cồn và mất máu quá nhiều khiến cho đột tử.
Tin tức truyền ra, có mấy tờ báo nhỏ xào nấu một trận, nhưng cũng không nóng sốt gì.
Một đôi đã từng phong quang, hoàn toàn bị vùi lấp trong bụi bậm.
Không ai nhắc đến.
Đương nhiên, càng sẽ không tạo thành bất cứ ảnh hưởng gì đến Vân Khuynh và Chu Thiệu Kiêu.
Mà lúc này, đối với hai người mà nói, quan trọng nhất, là hôn lễ và… Đêm tân hôn kiếp này.
Tác giả có lời muốn nói
PS.
Còn có một cái đuôi nhỏ nữa liền đến thế giới sau! Bởi vì muốn tốt nghiệp…… Vội cry.