《Chương 》
TÌNH THÙ LẠC LỐI: CÔNG LƯỢC TỔNG TÀI TỐI TĂM ()
Editor: Dương Gia Uy Vũ
Cho dù làm như vậy đoán chừng cũng là ác danh.
Nhưng tại thời đại kỳ quái này, ngay cả phù dung, mỗ phượng (?) nào đó còn có thể tạo ra giá trị kinh tế, vẫn có thể dần dần tẩy trắng...
Chu Tuấn Vũ và Quan Vũ Phỉ cũng không màng tiết tháo gì nữa.
Dù sao thì, sau này đều là người muốn vào giới giải trí.
Không sai.
Hai người đều dự định tiến vào giới giải trí xông xáo --
Sau sự việc kia, Chu Tuấn Vũ mất đi cây đại thụ Chu thị, lại có dính dán đến nhiều hạng mục thương nghiệp phạm pháp, trong giới còn ai dám mời hắn ta nữa?
Từ thiếu gia hào môn lại biến thành kẻ thất nghiệp, mặc dù Chu Tuấn Vũ vẫn còn không ít tiền, nhưng loại chênh lệch này sao hắn ta có thể chịu được?
Huống chi, nếu vẫn luôn không làm việc cũng sẽ chỉ miệng ăn núi lở mà thôi.
Vì thế trải qua "Suy nghĩ cặn kẽ", Chu Tuấn Vũ quyết định bước lên con đường cũ của mẹ ruột Ninh Tâm Nguyệt, lấn sang giới giải trí.
Còn Quan Vũ Phỉ, trải qua chuyện đùn đẩy trách nhiệm lúc tạm giam, hai người kỳ thật đã sớm không còn tình cảm gì. Nhưng vì độ hot của đề tài, Chu Tuấn Vũ vẫn là một lần nữa tìm tới cô ta.
Không ngờ, vừa mới nói ra dự định sau này, Quan Vũ Phỉ cũng thấy được khả năng phát triển, thoáng chốc động tâm.
Bởi vậy, hai người ăn nhịp với nhau, ước định tiếp tục hợp tác lăng xê tổ CP.
Thêm nữa, Chu Tuấn Vũ không hổ là con trai của Ninh Tâm Nguyệt, có được chân truyền xào nấu giới giải trí của mẹ ruột --
Hắn ta biết, luận về lăng xê, tự mình bảo đảm so ra vẫn kém, vậy nên đã cùng Quan Vũ Phỉ lợi dụng một CP khác để so sánh với mình.
... Khụ.
Bất hạnh trúng đạn, tất nhiên là cùng bọn họ có "Không ít liên quan", gần đây lại đang nổi tiếng, Vân Khuynh và Chu Thiệu Kiêu.
Chu Tuấn Vũ tự mình ra trận trước, biên soạn một loạt bát quái đen tối của hai người: Mục tiêu chiến lược là bắt lấy chỗ đau, chuyện nhà gái hủy dung, nhà trai chân tàn, đen càng thêm đen; lại kết hợp với một số sự việc đen tối nửa thật nửa giả...
Đúng là đã thu hút không ít người ủng hộ, trong đó hoặc là nhan khống, hoặc là người bình luận tự cho mình "Thanh cao".
Những người này tụ lại cùng nhau, trào phúng bốn phía Vân Khuynh và Chu Thiệu Kiêu vốn có hình tượng rất tốt trong lòng công chúng, tranh luận với những cư dân mạng vào biện hộ, hơn nữa còn có thuỷ quân thúc đẩy, chỉ chốc lát đã đưa bài viết lên hot search.
Cứ như thế, sau bước đầu đạt được thành công, Chu Tuấn Vũ mới bắt đầu đề cập đến hắn ta và Quan Vũ Phỉ trong bài viết, dùng một bộ mặt gọn gàng xinh đẹp nhất âm thầm so sánh với "Hai kẻ tàn tật", làm nóng nhiệt độ.
Thời đại Internet, bệnh hay quên của công chúng rất nặng.
Bởi vậy dù từng bị mắng thảm, trải qua một tháng đã lắng đọng lại rất nhiều, Chu Tuấn Vũ dùng bài viết để tẩy trắng lôi kéo, dường như muốn mang hình tượng của hắn ta và Quan Vũ Phỉ trở về, càng tìm được không ít cảm giác tồn tại.
Lập tức, hai người vui sướng, đang muốn "Không ngừng cố gắng".
Đúng lúc, hành động lần này của Vân Khuynh cho bọn họ một "Cơ hội tuyệt hảo" --
Nàng lập ra một vũ đoàn mới, bắt đầu chuyến công diễn lưu động toàn cầu!
Trạm thứ nhất, chính là viện ca kịch quốc gia ở Đế Đô.
Sau khi Chu Tuấn Vũ và Quan Vũ Phỉ nhận được tin tức, lập tức quyết định mua vé vào sân khấu, tìm cơ hội nhảy ra đoạt nổi bật!
......
Hết thảy hành động, đều trong tối nay.
Bởi vậy, hai người đã nhiều ngày chưa từng sửa soạng kỹ càng, hiện giờ mới hiếm khi có dáng vẻ gọn dàng, chuẩn bị "Xuất chiến".
"Tuấn Vũ, xong chưa?" Lúc này, Chu Tuấn Vũ vẫn còn hứng thú bừng bừng bôi đen người ta, nhưng Quan Vũ Phỉ đã gấp đến khó kìm nổi.
Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad @DuongGiaUyVu
Mặc dù cô ta cũng trông thấy nội dung được làm mới bên trên bài viết: Chính là trào phúng Phương Vân Khuynh là xấu nữ, trong lòng cũng mừng thầm, nhưng trên mạng thì sao chứ, sao có thể so được với việc ngoài hiện thực giẫm đạp người xuống chân?
"Được rồi." Lại bị thúc giục lần nữa, Chu Tuấn Vũ viết xuống một câu cuối cùng, ấn nút tắt máy, nhíu mày trừng mắt nhìn Quan Vũ Phỉ một cái: "Gấp cái gì?"
Quan Vũ Phỉ cắn cắn môi, mềm mại nói: "Em... Chỉ khẩn trương thôi mà." Cô ta nói, lại đứng dậy xoay một vòng: "Tuấn Vũ, anh thấy em hôm nay thế nào?"
Nghe vậy, Chu Tuấn Vũ nheo mắt, đánh giá --
Trải qua một đoạn thời gian nghèo túng, người phụ nữ trước mắt dù sao cũng không bằng bộ dạng được dưỡng đến thủy nộn lúc trước.
Nhưng kết hợp với lễ phục và trang điểm tinh xảo, vẫn hiện ra tư sắc nhu mỹ điềm đạm đáng yêu.
... Tóm lại, có ra sao cũng xuất sắc hơn nhiều so với tiện nhân mặt nát kia!
"Rất đẹp." Nghĩ đến đây, Chu Tuấn Vũ hiếm khi dịu dàng nói, mang bộ dáng quý công tử thâm tình, lại bất ngờ nói: "Vũ Phỉ, em nói xem, anh so với Chu Thiệu Kiêu thì như thế nào?"
Hắn ta vừa dứt lời, Quan Vũ Phỉ sửng sốt, trong lòng theo bản năng nói: Đương nhiên kém hơn nhiều.
Nhưng đón nhận ánh mắt áp bách kia, cô ra rất nhanh đã bừng tỉnh, vội nhỏ giọng nói: "Tuấn Vũ, đương nhiên anh xuất sắc nhất."
Quan Vũ Phỉ nói, tựa như muốn tăng độ tin cậy, lại nói: "Còn nữa, hắn chỉ là một người tàn tật, sao có thể so được với anh chứ?" Lời nói chắc chắn, chỉ là khẩu khí hơi hư ảo, cũng không biết là vì để tình nhân tin tưởng, hay là vì thuyết phục chính mình nữa.
Có điều, Chu Tuấn Vũ cũng không chú ý đến điểm này.
Sau khi đạt được khẳng định, trong lòng hắn ta sảng khoái, lập tức đứng dậy khoác lên vai cô ta: "Đi thôi."
"Được." Quan Vũ Phỉ cũng không miên man suy nghĩ nữa, tựa vào người đàn ông, đi theo ra cửa.
Hai người đều tin tưởng vững chắc --
Bọn họ có thể cướp hết nổi bật toàn trường!
Đôi "Người tàn tật" kia, là cái thá gì?
Buổi tối.
Viện ca kịch quốc gia.
Trong sảnh chính hoa mỹ đang trình diễn một vở vũ kịch long trọng.
Trong tiếng vỗ tay, đoàn múa xuất sắc hạ màn.
Ánh đèn biến ảo, màn sân khấu dày nặng lại lần nữa được kéo ra --
Cô gái mang mặt nạ đen ánh kim, bước đi nhẹ nhàng, xuất hiện trong tầm mắt mọi người.
Nàng hoàn toàn dung nhập trong tiếng nhạc, bắt đầu múa trong ánh đèn sân khấu.
Giơ tay, nhấc chân, đều khiến người khác kinh diễm không thôi.
Ba màn độc vũ, chính là khúc múa thành danh tại giải thi đấu quốc tế: 《 Đọa Ma 》, 《 Báo Thù 》, 《 Dục Hỏa Trùng Sinh 》...
Sau khi bị phản bội, từ thiên sứ thuần mỹ đọa thành ma nữ mị hoặc, từ địa ngục bò ra, tàn khốc trả thù vui sướng tràn trề. Cuối cùng, giữa ngọn lửa mãnh liệt, nàng xé rách bóng tối, thoát khỏi tâm ma, thoát xác trọng sinh!
... Đây tuyệt đối là một màn trình diễn chấn động, động lòng người chạm đến trái tim.
Trong thính phòng nhất thời yên tĩnh không tiếng động.
Hầu hết ánh mắt của tất cả mọi người đều khóa chặt cô gái trên sân khấu, tâm thần đều say mê.
Ngồi ở hàng ghế đầu là một người đàn ông vô cùng tuấn mỹ, chỗ ngồi bên cạnh không có ai, chỉ đặt một chiếc xe lăn.
... Hắn bình tĩnh nhìn tinh linh trên sân khấu, sâu trong mắt là lưu quang sáng ngời khó có được.
Dù cho gần như toàn trường đều vì vũ công mà kinh ngạc cảm thán, nhưng sẽ không có người thứ hai có được sự chuyên chú và... Thâm tình như vậy.
Mà đãi ngộ dành cho người đàn ông, cũng là độc nhất vô nhị --
Cô gái toàn tâm diễn lại vở kịch, khi giương mắt giao lưu cùng người xem dưới khán đài, mắt phượng tươi sáng kia kiểu gì cũng sẽ liên tiếp dừng trên người hắn.
......
Thấy thế, đa số những người còn lại đều hiểu ý cười.
Chỉ có --
Quan Vũ Phỉ và Chu Tuấn Vũ ngồi trong góc, lại chìm sâu vào sự ghen ghét phức tạp.
"Cẩu nam nữ..."
Thấy Vân Khuynh và Chu Thiệu Kiêu giao lưu, trong lòng Chu Tuấn Vũ bỗng dưng chua chua. Hắn ta cắn răng, từ trong cổ họng phát ra một tiếng mắng tức giận.
Quan Vũ Phỉ thẳng tắp nhìn lên sân khấu, trong đôi mắt đẹp tràn đầy sự đố kỵ.
Cô ta cũng đã từng cách huy hoàng gần như vậy, nhưng...
"Đợi lát nữa, chúng ta làm sao bây giờ?" Trong áp lực, Quan Vũ Phỉ lại nhịn không được, thấp giọng hỏi thăm về "Kế hoạch lớn".
Chu Tuấn Vũ chau mày, cân nhắc nói: "Chờ sau khi hạ màn..."
Nhưng mà, còn chưa giao phó xong --
Tiếng nhạc cuối cùng chấm dứt.
Sau một hồi yên tĩnh, tiếng vỗ tay che trời lấp đất vang lên, tức khắc đánh gãy lời hắn ta nói.
......
Vân Khuynh tạm lui ra.
Nhưng rất nhanh, nàng lại dẫn theo những thành viên trong vũ đoàn lên đài, hướng về phía người xem khom lưng chào bế mạc, sau đó cho những người còn lại lui về, cầm lấy microphone.
Dưới sự chăm chú của người xem.
Vân Khuynh cảm tạ mọi người theo thông lệ, sau đó mới nói: "Đêm nay là buổi công diễn đầu tiên của tôi, nhân thời khắc quan trọng này, tôi muốn..."
Đang nói, nàng gợi môi lên, bàn tay mềm đột nhiên nắm lấy viền mặt nạ, đồng thời, mắt phượng thẳng tắp nhìn về phía người nào đó dưới khán đài.